Người Cầm Quyền

Hàn Đông cũng không biết được tại thời khắc này lịch sử có thể thay đổi được khôngHắn chỉ có thể im lặng chờ đợi.Cũng có thể sẽ nhanh chóng có đáp án thôi.Lúc này, Hàn Đông cảm thấy thời gian trôi thật chậm, một giây một phút mà như cả thế kỷ vậy.Nhưng Hàn Đông cũng hy vọng thời gian trôi chậm hơn nữa, có thể dừng lại thời khắc này thì tốt.Nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã là 9 giờ 10 phút.Hàn Đông thấy có đôi chút căng thẳng.Không tự chủ được đứng dậy.Cũng chính lúc này thì di động của Hàn Đông bỗng reo lên.Tiếng điện thoại reo làm Hàn Đông nghĩ ngợi.Là ai gọi vậy?Ngay lập tức Hàn Đông lấy điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại là từ thành phố Minh Côn tỉnh Vân Điền gọi đến, Hàn Đông bỗng thở phào nhẹ nhõm.- Tiểu Đông…Giọng hiền từ của người mẹ Vu Ngọc Trân vọng lại.- MẹHàn Đông nhẹ hẳn người.Vu Ngọc Trân gọi điện đến chủ yếu là quan tâm đến tình hình cuộc sống gần đây của Hàn Đông.Nói chuyện được một lúc thì cha Hàn Đông – Hàn Chính lại gọi điện đến.Hiện tại Hàn Chính là bí thư tỉnh ủy Vân Điền, hai năm gần đây tỉnh này phát triển nhanh đến chóng mặt cũng góp phần vào việc xây dựng sự nghiệp của Hàn Chính.Nói chuyện với cha làm khiến Hàn Đông hiểu thêm vài vần đề về quan trường.Cha con nói chuyện với nhau sẽ khác với việc bình thường đi làm nói chuyện với người lạ, sẽ không có chuyện nói ý tứ khiến người kia không hiểu.Lúc nói chuyện với cha, Hàn Đông xem qua đồng hồ, bây giờ đã là 9 rưỡi rồi.Trong lòng hắn có đôi phần lo lắng, không biết rằng lịch sử có lặp lại trong lúc này không.Ngắt điện thoại, Hàn Đông muốn ngay lập tức gọi điện cho lão thái gia.Nhưng nghĩ lại, bây giờ cũng không còn sớm nữa, bất kể là về vấn đề gì mà gọi điện thì giờ này cũng là không hợp lý.Nếu không có việc gì thì giờ này lão thái gia đã đi ngủ rồi.Còn nếu lịch sử vẫn đi theo quỹ đạo thì giờ này lão thái gia cũng không ở trong phòng.Nghĩ một lát, Hàn Đông liền bỏ điện thoại xuống.Hắn thở dài một hơi.Hắn than:- Rốt cuộc thì mình vẫn không đủ bình tĩnh.Nếu như bản thân không biết trước lịch sử thế nào thì đã không đứng ngồi không yên thế này.Nhưng lại biết được một ít thông tin nên bây giờ mới lo lắng vậy.Cứ coi như bản thân mình biết trước phương hướng phát triển đi chăng nữa thì thế giới vẫn cứ tiến về phía trước.Bản thân có thể nỗ lực, cố gắng, có thể thay đổi một số thứ nhưng phương hướng lớn vẫn không thể thay đổi.Dường như sự thay đổi của bản thân mình cũng làm cho cả Hàn hệ có sự thay đổi lớn, mối quan hệ của lão thái gia và Nam Tuần Trưởng cũng thân thiết lên hẳn, vì thế nên tư tưởng của lão thái gia cũng thoải mái hơn, so với thời trước thì cũng sống thêm được vài năm rồi.Nhưng mà nói gì thì nói tuổi tác của lão thái gia cũng không thể thay đổi được, nên chuyện trường sinh bất lão là không thể.Nói cách khác, một số chuyện không có cách nào thay đổi được.Cứ coi như là sự xuất hiện của bản thân mình làm được một số thay đổi nhỏ, Nam Tuần Trưởng cũng không mất lúc này.Với tuổi tác của ông ấy bây giờ thì cũng chẳng sống thêm được bao nhiêu năm nữa.Nếu tối nay Nam Tuần Trưởng không có vấn đề gì thì chẳng nhẽ ngày ngày mình đều phải lo lắng việc ông ta có ổn hay không sao?Một điều rất hiển nhiên là dù cho tối nay không có việc gì đi chăng nữa thì về sau Hàn Đông cũng không thể ngày ngày lo lắng vấn đề này mãi được.Vậy tại sao tối nay lại phải lo lắng vậy.Tâm trạng lo lắng bất an lúc này cũng đã phần nào bình tĩnh lại được.Đã gần 10 giờ rồi nhưng Hàn Đông vẫn đi pha một cốc trà, cầm trong tay rồi đi ra ban công, ngắm nhìn về phía đô thị sáng rực đèn hoa.Tâm tư suy nghĩ của Hàn Đông dường như lan tỏa ra khắp cả thành phố này.Tinh thần lắng xuống.Dường như Hàn Đông đã trút bỏ được một gánh nặng lớn.Đúng vậy, có những việc biết rõ là không thể dự đoán trước, cũng chẳng thể thay đổi được thì không cần phải nghĩ quá nhiều về nó.Quan trọng là phải nắm vững được hiện tại, làm tốt những việc trước mắt.Đây mới chính là tâm thái mà Hàn Đông nên có lúc này.Trên thực tế, có những thứ chúng ta có thể quy hoạch trước.Nhưng cũng có những thứ chúng ta không thể dự tính, tính toán trước được.Lấy ví dụ như việc hiện tại lão thái gia và Nam Tuần Trưởng có thể kéo dài được bao lâu là việc Hàn Đông không thể dự tính được, cũng không thể thay đổi được.Còn vấn đề phát triển của Tân Châu, vấn đề khai thác khu vực than đá huyện Vũ An là việc Hàn Đông hiểu rõ và nắm trong tay, có thể quy hoạch và thay đổi được.Mà việc Hàn Đông cần làm là nắm chắc tất cả những gì có thể thay đổi được, dùng chính năng lực của mình để phát triển theo chiều hướng tốt nhất.Còn nguồn nhân lực là vấn đề không thể thay đổi được, Hàn Đông chỉ cần có cách cư xử hợp lý là được.- Mình hiểu rồi, từ nay về sau mình sẽ cầu phúc cho họ nhưng cũng sẽ không quá lo lắng nữa.- Mình chỉ cần làm tốt việc của mình, không uổng cơ hội mà ông trời ban tặng.- Những việc khác, mình sẽ không nghĩ nhiều nữa.Cuối cùng thì Hàn Đông đã nghĩ thông suốt hết.Lúc này, hắn cảm thấy bản thân như trút được một gánh nặng trên vai xuống.Hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.Cũng nắm được con đường sau này mình nên đi.Uống trà xong, Hàn Đông đi tắm rồi lên giường nằm.Ngày hôm sau, hắn tỉnh dậy với tinh thần hết sức thoải mái.Sau khi đi làm, Hàn Đông tìm nhật báo Hoa Hạ xem qua một lượt, không có tin xấu nào cả.Lúc ấy Hàn Đông mới thở dài một cái.- Tối qua mình lo nghĩ vậy đúng là chẳng có ý nghĩa gì, thế giới cũng không vì thế mà thay đổi.- Hay chăng nếu thượng đế có cho mình một cơ hội nữa thì tất cả cũng đã được định đoạt sẵn rồi.Tâm tư Hàn Đông hết sức thoải mái.Mặc dù tối qua Hàn Đông đã nghĩ thông suốtNhưng sáng nay tỉnh dậy, không có tin xấu gì, trong lòng Hàn Đông vẫn rất vui mừng.Khổng Phàm Chi vào pha trà cho Hàn Đông nhìn thấy trong tay Hàn Đông cầm tờ báo, mặt mày vui vẻ, tâm tư có vẻ tốt thì thấy hơi nghi ngờ, không biết Hàn Đông đã xem được tin tức tốt lành gì trong đó.Đúng lúc này thì điện thoại của Hàn Đông reo lên.Rút điện thoại ra xem số nào gọi đến thì bỗng hắn ngạc nhiên trông thấy.Là lão thái gia gọi.Bây giờ mới là 8 giờ sáng, lão thái gia có việc gì mà lại gọi sớm như vậy?- Chẳng lẽ…Hàn Đông bỗng nghĩ đến một trường hợp không hay, tim đập thình thịch lo lắng.Khổng Phàm Chi đặt tách trà lên bàn Hàn Đông, thấy Hàn Đông thất thần khi có người gọi điện tới, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ:- Chủ tịch Hàn làm sao vậy nhỉ, chẳng lẽ có việc gì hay sao?Tuy nhiên, anh ta cũng không hỏi nhiều, rảo bước tiến ra ngoài, đóng nhẹ cửa lại.Hàn Đông hít một hơi sâu, nhấc điện thoại lên nói:- Ông…- Tiểu Đông, cháu đang bận không?Giọng của ông có vẻ ấm áp bình thường, Hàn Đông không phát hiện có gì kì lạ trong đó.Hàn Đông như lấy thêm được sức mạnh từ giọng nói của ông, trong lòng cũng không còn lo lắng nữa.- Gặp biến cố không kinh ngạc… xem ra, mình phải rèn luyện thêm nhiều.Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.- Trời cũng không thể sập xuống được, dù sao thì tình thế bây giờ cũng tốt hơn trước đây nhiều rồi.- Ông ạ, cháu cũng không bận lắm.Hàn Đông bình tĩnh đáp.- Sức khỏe của ông vẫn ổn chứ ạ?Lão thái gia nói:- Vẫn vậy, Tiểu Đông à, tối qua…Từ giọng nói của ông, Hàn Đông có thể đoán ra được rằng, khoảng 9 giờ tối hôm qua bệnh tình của Nam Tuần Trưởng có chuyển biến nặng thêm, thậm chí đã rơi vào hôn mê.Nhưng với sự tận tâm tận lực của y bác sĩ thì ông cũng vượt qua cơn nguy kịch.Sáng nay thì tình hình của ông ta đã ổn định trở lại, chuyên gia nói cũng không có vấn đề gì lớn lắm.- Sức khỏe của lão chiến hữu không tốt, bây giờ nằm còn nhiều hơn ngồi rồi.Nghe trong giọng lão thái gia có cảm giác đau thương và đồng cảm, dù sao thì tuổi của ông cũng lớn rồi, lại nhìn thấy tình trạng của lão chiến hữu như vậy, không trách được ông có tâm trạng như vậy.- Nhưng vẫn may, ông ấy vẫn vượt qua cơn nguy kịch lần này, sáng nay ta nói chuyện với ông ấy, ông ấy còn nói ngày mùng 1 tháng 7 còn muốn đi Hongkong thăm thú nữa cơ.Hàn Đông nói:- Nhất định nguyện vọng của ông ấy sẽ thành hiện thực thôi ạ.Xem ra, lịch sự thật sự có sự thay đổi, ít nhất là tối qua Nam Tuần Trưởng cũng đã vượt qua cơn nguy hiểm.Hơn nữa, nghe lão thái gia nói về nguyện vọng của Nam Tuần Trưởng, Hàn Đông bỗng có một cảm giác mãnh liệt, tin rằng ngày 1 tháng 7, ngày Hongkong trả về với Trung Quốc, ông thật sự có thể đến đó.Hongkong chính là dưới sự lãnh đạo của ông ấy mới có thể trở về với tổ quốc.Trước đây, ông ấy cũng nói muốn đi Hongkong một chuyến.Chỉ có điều vẫn chưa thực hiện được.Bây giờ có nhiều sự việc đã thay đổi, nói không chừng thì nguyện vọng của ông ấy sẽ được thực hiện.Hàn Đông cũng vui mừng thay cho ông ấy.- Chúng ta đã thỏa thuận rồi, lúc ấy ta và ông ấy sẽ cùng đi.Lão thái gia nói tiếp:- Lúc đó cháu đi cùng ta nhé.- VângHàn Đông không khỏi kinh ngạc.Không ngờ lão thái gia có thể nói ra như vậy.Điều này đúng là không thể tin được.Việc lão thái gia và Nam Tuần Trưởng đi Hongkong là một sự kiện trọng đại, nhất định sẽ được ghi vào sử sách.Sự kiện này có lẽ sẽ được lưu truyền đến tận những đời sau.Bản thân mình hiện tại chỉ là vai vế nhỏ, đi theo thì sẽ làm gì?Dường như cảm thấy được sự kinh ngạc của Hàn Đông, lão thái gia cười nói:- Tiểu Đông, cháu đừng nghĩ nhiều quá, bây giờ ta và lão chiến hữu đều nhàn hạ, đi Hongkong cũng chỉ là hai ông già bình thường đi thăm thú thôi.Hàn Đông cười, trong lòng nghĩ mình có thể không nghĩ ngợi được không? Mặc dù hai ông hiện giờ đúng là không còn đảm nhiệm chức vụ gì cả, nhưng họ cũng là người đứng đầu của Trung Hoa, dù có đi tản bộ ở Hongkong thì cũng không hề bình thường chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui