“Tuy nói rằng, dựa vào thế lực đằng sau, có chút không thể hiện được bản lãnh của mình. Nhưng vốn dĩ nước Trung Hoa là quan hệ xã hội, làm bất kỳ việc gì, đều nhất định có quan hệ mới được, mọi người đều sinh hoạt trong mạng lưới này.” “Thế lực phía sau mình, trên thực tế cũng là mạng lưới quan hệ rất lớn.” “Đối với mạng lưới quan hệ phía sau mình, mình dùng hoặc không dùng, trong mắt của người khác, cũng không có nhiều khác biệt.” “Vì thân phận của mình, cho dù mình không lợi dụng mạng lưới quan hệ này, rất nhiều người đều không cảm nhận được năng lực của mình, đều cho rằng mình làm được xuất sắc như vậy, chủ yếu vì hoàn cảnh gia đình.” “Trong tình hình như vậy, không dùng ngược lại là không tốt.” Hàn Đông yên lặng đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía trước, trong đầu liền cân nhắc phương thức làm việc sau này của mình. Có hoàn cảnh không dùng, đúng là thằng ngốc. Nhưng nếu có chuyện gì, đều dựa vào gia đình, thứ nhất bản thân cũng không được rèn luyện, thứ hai cũng khiến người khác xem nhẹ. “Quan trọng là, nên làm thế nào để duy trì một góc độ thích hợp. Nên dùng, nhất định phải dùng đến, nhưng khi có thể dùng có thể không, thì cố gắng không dùng.” “Như bây giờ, mình không thông qua thế lực của gia đình, để đạt được mục đích nắm rõ đại cục của thành phố Vinh Châu, lựa chọn như vậy là đúng. Nhưng mà, mình đã quyết định được phương hướng phát triển của kĩ thuật mới, vì muốn nhanh chóng đưa ra cục diện, nhanh chóng thúc đẩy kinh tế phát triển của thành phố Vinh Châu, đến lúc đó cần đến năng lực của cá nhân, là lúc lợi dụng mối quan hệ của mình rồi.” Hàn Đông dần dần hiểu thông suốt. Trong công việc của mình, đương nhiên không thể nào việc gì cũng dựa vào thế lực phía sau của mình. Nhưng trong lúc thu hút đầu tư việc nhỏ không đáng, hoàn toàn không cần nghĩ nhiều vậy, quan hệ nên dùng đến thì nên lợi dụng, như vậy mới có thể nhanh chóng dựa theo suy nghĩ và ý đồ của mình. Lấy di động ra, Hàn Đông gọi đến số điện thoại của Tần Phương. - Alô, Hàn Đông sao, anh là lần đầu tiên gọi cho tôi đấy. Tần Phương cười hì hì trong điện thoại, dường như tỏ vẻ vô cùng vui mừng. Hàn Đông cười nói: - Chị Phương, bất cứ việc gì đều có lần đầu tiên mà. - Cái tên này... Tần Phương không nhiều hơi sức mà nói - Bây giờ tên tuổi của anh quá nổi danh tại thành phố Yến Kinh rồi, mọi người đều bàn về anh, đều rất ngưỡng mộ anh đấy. Hàn Đông biết cô ta đang nói chuyện gì, cười khổ một cái nói: - Không phô trương vậy chứ, chỉ là một việc bình thường thôi. Tần Phương nũng nịu cười nói: - Trong mắt anh có thể là chuyện bình thường, nhưng với mọi người, tuyệt đối không bình thường. Rất nhiều người cũng đang nghe ngóng anh đó, hiện giờ mọi người đều tôn anh là kinh thành đệ nhất thiếu gia. - Cái gì chứ, cái tên này tôi không dám nhận đâu. Hàn Đông lập tức nói, cho dù vì lý do gì, cái xưng hộ đệ nhất thiếu gia, ngoài đem đến ảnh hưởng không tốt cho người đó, không mang đến một chút tốt lành nào. Vì thông thường mà nói, cái gọi là thiếu gia gì đó, trên cơ bản không mang đến ấn tượng tốt cho người khác, thậm chí có chút chê bai. Tần Phương nói: - Ha ha, tôi hiểu ý anh, tuy anh quả thật không nhận, nhưng cái tên đệ nhất thiếu gia này dường như không phải chuyện tốt. Tôi nghĩ bây giờ tâm nguyện lớn nhất của anh chính là khiêm tốn, cố gắng khiêm tốn. Cách nói này quả thật nói lên lời trong lòng của Hàn Đông. - Không ngờ chị Phương cũng hiểu tôi quá. Hàn Đông cười nói. - Hiện nay tôi cũng phải cụp đuôi làm người Trong điện thoại truyền đến giọng cười thanh tú của Tần Phương, sau đó cô ta nói: - Cũng đúng, sau khi quá khoa trương, duy trì khiêm tốn là điều cần thiết. Đúng rồi, chuyện lần trước anh nói, hiện giờ tôi đã liên lạc được hơn mười người bạn, đến lúc đó lập thành đoàn đến thành phố Vinh Châu ủng hộ anh. - Vậy thì rất cám ơn chị Phương, tôi gọi điện đến cũng muốn nói chuyện này, muốn làm chút việc cũng không dễ dàng, sau này còn phải nhờ chị Phương giúp đỡ nhiều. - Cái này không thành vấn đề, có chuyện gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng làm hết sức. Nói được một hồi, cúp máy điện thoại. Hàn Đông thở một hơi dài, không ngờ tin tức lần này lại mang đến ảnh hưởng lớn vậy, không ngờ có người còn đặt tên ''Kinh thành đệ nhất thiếu gia'' cho mình nữa, cái này đúng là không phải tên hay gì. Trong thành phố Yến Kinh, có rất nhiều con cái của bá quan, thiếu gia này nọ cũng rất nhiều, từ đó đến nay, dường như cũng không ai dám tự xưng là đệ nhất thiếu gia. Trong Yến - Kinh có tên trong bảng xếp hạng thanh niên, trong gia đình đều có thế lực không tồi, cũng không ai phục ai Cho nên chỉ có thằng ngốc mới tự gán cho mình cái tên đệ nhất thiếu gia, chiêu này không khiến người ta ghen ghétmới lạ. Hàn Đông cũng không biết là ai đã đặt tên này cho mình, dù sao tuyệt đối là không quen biết. Hơn nữa, vốn dĩ bản thân Hàn Đông so với đám thiếu gia không có việc làm đều có khác biệt rất lớn. Vài năm này, Hàn Đông luôn ở tỉnh Tây Xuyên, thời gian ở tại Yến Kinh, cộng lại còn chưa đến hai tháng. Người không ở Yến Kinh, còn cộng thêm tên này, vậy càng không có ý nghĩa gì. Sau khi tan làm về nhà, thức ăn đã được dọn lên bàn, còn có hơi nóng, xem ra Vương Mỹ Cầm dựa theo thời gian để làm thức ăn. Nhìn thấy Hàn Đông bước vào, Lữ Nhạc đứng dậy từ phía ghế ngồi, cười hì hì chào đón, tiến lên trước lấy đôi dép từ trong tủ giày ra đặt dưới chân Hàn Đông. Hàn Đông hơi mỉm cười, cô bé này đã có tiềm năng của một người vợ hiền rồi. Dùng cơm xong, Vương Mỹ Cầm sau khi dọn dẹp liền ra về. Tối đến, Lữ Nhạc ôm lấy cánh tay của Hàn Đông, vẻ mặt hạnh phúc ngồi xem truyền hình. - Ngày mai cuối tuần, em muốn đi chơi ở đâu? Hàn Đông ôm lấy Lữ Nhạc hỏi. - Sao cũng được, chỉ cần đi chung với anh, đến đâu cũng được. Lữ Nhạc cười nói. Hàn Đông bèn nói: - Ngày mai chúng ta tự lái xe đi du lịch, đến Đỉnh Thanh Sơn đi, đã lâu không đi rồi. - Quyết định vậy nha, ngày mai đi Đỉnh Thanh Sơn. Hàn Đông nói. Đỉnh Thanh Sơn được mở ra khi hắn còn ở huyện Phú Nghĩa, trải qua vài năm phát triển sau này, danh tiếng của Đỉnh Thanh Sơn cũng nổi lên, các thiết bị cũng tương đối chu toàn, khách du lịch của mỗi năm cũng không ít. Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông liền lái chiếc Santana thẳng tiến Đỉnh Thanh Sơn, biển số xe đã được Vương Song đổi qua, là biển số trong nước. Từ thành phố Vinh Châu đến Đỉnh Thanh Sơn, lái xe đến đó cũng phải một giờ đồng hồ. Trên xe mở tiếng nhạc du dương, Lữ Nhạc ngồi vị trí bên cạnh, trong miệng không ngừng ngâm nga, vẻ mặt hớn hở vui cười. Khoảng chín giờ rưỡi, chiếc xe đã đến chân núi Đỉnh Thanh Sơn, cửa khẩu lên núi, đã được sửa lại thành một cánh cổng lớn, người đi vào đều phải đóng phí. Không ít người tụ tập qua lại, nhiều người đeo ba lô, còn có người đi xe đạp đến, vừa cười vừa nói. Như vậy, nói rõ du khách đến Đỉnh Thanh Sơn cũng không ít, cũng nói lên quyết định ban đầu là chính xác. Lúc này khiến Hàn Đông như được ai ủi, cho dù đi đến đâu, có thể phát triển cho nơi đó, mình cống hiến vào, lưu lại dấu tích của mình, đây là một việc có thành tựu lớn. - Không ngờ còn có đoàn du lịch nữa. Lữ Nhạc đột nhiên kinh ngạc nói. Hàn Đông nhìn qua, quả nhiên là một chiếc xe du lịch chạy đến, ngừng bên đường, một hướng dẫn viên du lịch dẫn theo một đoàn người, còn giải thích phong cảnh nơi này. Hàn Đông không khỏi cười lên, xem ra kinh doanh ở Đỉnh Thanh Sơn vẫn không tệ. - Đi nào, chúng ta cùng đi dạo, một tí tìm nhà một người dân dùng cơm. Đến Đỉnh Thanh Sơn, chủ yếu có hai việc, một là ngắm cảnh, hai là ăn món đặc sản của nông dân trên núi, trong đó gà là món có tiếng, người đến đây căn bản đều ăn món này. Chiếc xe men theo đường lối quanh co của đường núi chạy lên, đến đỉnh núi, tìm một nàh nông, chiếc xe liền dừng lại, ông chủ hiếu khách liền ra chào đón. Hàn Đông chọn món ăn trưa, sau đó liền cùng Lữ Nhạc men theo con đường núi, trên núi này đều chăng chít những cây tùng, tuy mặt trời buổi sáng không nhỏ, nhưng đi vào trong rừng không hề có cảm giác nóng, bên tai thỉnh thoảng lại nghe được tiếng rung động của cây tùng, hoặc những chú chím bay ra từ trong nhánh cây, còn vang ra tiếng hót thánh thót của chim. Tiến về phía trước, là một nơi tuyệt nhất để ngắm toàn cảnh Đỉnh Thanh Sơn, đứng đó, có thể cảm nhận được tiếng gió, nhìn quanh những ngọn núi, con người cũng cảm thấy được mở rộng tầm nhìn. Khi Hàn Đông và Lữ Nhạc đến, gần đó đã có một số người, mọi người cùng nhìn nhau, trong miệng không khỏi cảm thán. Hơn nữa, Hàn Đông còn nhìn thấy hai người quen. Khoảnh khắc nhìn thấy Hàn Đông, Hoàng Tùng vẻ mặt lặng xuống, lập tức quay sang chỗ khác. Trong lòng anh ta hơi buồn bực, sao lại có thể gặp Hàn Đông ở đây, hơn nữa mình và Tiêu Dũng vừa đúng lúc đi với hai ký giả, chuẩn bị gây chút rắc rối cho Hàn Đông. Tiêu Dũng đang cùng trò chuyện với hai ký giả, không hề chú ý đến Hàn Đông, giọng nói cũng không nhỏ. Vốn dĩ Hàn Đông nhìn thấy Tiêu Dũng và Hoàng Tùng cùng đi chung với nhau, cũng cảm thấy hơi lạ, vừa nghe Tiêu Dũng cùng hai người trò chuyện là ký giả, nhất thời hiểu được tình hình. “Xem ra tên Hoàng Tùng này vẫn chưa chịu yên, sao Tiêu Dũng cũng tham gia vào?” Nghĩ đến đây, Hàn Đông không động tĩnh liền cùng Lữ Nhạc đi về một bên, trong lúc Lữ Nhạc đang ngắm cảnh, Hàn Đông bèn lấy điện thoại ra, gọi đến số của Trưởng ban tuyên truyền Đàm Bá Duệ. - Bí thư Hàn, có chỉ thị gì sao? Đàm Bá Duệ cười nói. Hàn Đông nói: - Trưởng ban Bá Duệ, ở đâu có nhiều chỉ thị thế. Hôm nay tôi ở Đỉnh Thanh Sơn... - Bí thư Hàn ngài cũng đến Đỉnh Thanh Sơn? Đàm Bá Duệ kinh ngạc nói - Gia đình tôi cũng ở đây, ngài đang ở chỗ nào? Chúng tôi sắp đến đỉnh núi rồi. Hàn Đông cũng hơi bất ngờ, cười nói: - Vậy mọi người mau chóng lên đi, chúng tôi ở phía bên trái, lên rồi nói tiếp. Không lâu sau, Đàm Bá Duệ đã đến, ngoài ra còn vài người, xem ra là người nhà của y. - Sớm biết được Bí thư Hàn đến, chúng tôi đã cùng đi rồi. Đàm Bá Duệ cười nói. Hàn Đông mỉm cười nói: - Mọi người đã chọn gì chưa, trưa nay cùng uống vài ly chứ? - Chúng tôi còn chưa chọn, một tí sẽ kính Bí thư Hàn vài ly. Đàm Bá Duệ nói, sau đó lại giới thiệu qua, đó là vợ, con trai và con dâu anh ta. Hàn Đông chào hỏi họ, lập tức nói với Đàm Bá Duệ: - Trưởng ban Bá Duệ, ở đây tôi gặp được hai người quen, họ đi chung với hai ký giả, cho nên mới nghĩ đến gọi điện cho anh. - Sao lại là họ? Đàm Bá Duệ nhìn theo hướng của Hàn Đông chỉ, đột nhiên vẻ mặt hơi ngạc nhiên, - Hai người này là ký giả của tờ báo Đô Thị Tây Nam, danh tiếng không nhỏ, thích đưa những tin bôi nhọ sự thật, sao Tiêu Dũng lại đi chung với họ? Anh ta không nhận ra Hoàng Tùng, nhưng lại nhận ra tiền Bí thư quận ủy quận Hưng Đoàn Tiêu Dũng, trong lòng cũng nghi ngờ lớn, thần thái nghiêm túc hẳn. Hàn Đông bình thản nói: - Ngoài người đó ra, còn có HoàngTùng của huyện Phú Nghĩa, trước đó không phải nói lãnh đạo Thành ủy đả kích trả thù y sao? Đàm Bá Duệ kinh ngạc, nói: - Họ không có ý tốt