Người Cầm Quyền

Trong nhiều tỉnh như vậy của Trung Hoa, địa vị tỉnh Việt Đông là vô cùng quan trọng, bởi vì đây là trận địa tuyến đầu của cải cách, Bằng Thành chỉ là một trong những thành phố của tỉnh Việt Đông mà thôi. Từ khi cải cách mở cửa tới nay, rất nhiều chính sách, phương châm mới, đều thí điểm trước ở tỉnh Việt Đông, sau khi thành thục mới từng bước mở rộng trong nội địa. Bởi vậy, cùng lúc với việc tỉnh Việt Đông phát triển nhanh chóng, cũng tích lũy khá nhiều vấn đề. Nơi này có nhiều tỷ phú nhất cả nước, cũng có dân chúng nghèo đói không có nổi ngày ba bữa, đủ các loại hiện tượng xã hội, phức tạp vô cùng. Về căn bản, nhân vật số một của Tỉnh ủy Việt Đông, chỉ cần trong nhiệm kỳ của mình không để xảy ra vấn đề gì, như vậy về cơ bản đều sẽ tiến lên trước một bước. Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Tô Trọng Vi, vào tháng 10 năm ngoái, được chọn làm Ủy viên Bộ Chính trị, sau đó tháng 3 năm nay lại được ứng cử làm Phó Thủ tướng. Tuy rằng việc lên chức của Tô Trọng Vi không thể tách rời ảnh hưởng của bố gã Tô Đức Hạ. Nhưng bước này gã có thể bước vững chắc như vậy, cũng có quan hệ rất lớn với mấy năm trước gã trải qua ở tỉnh Việt Đông. Nói cách khác, gã cho dù được chọn làm Ủy viên Bộ Chính trị, e là cũng không được chọn làm Phó Thủ tướng. Tỉnh Việt Đông bởi vì là trận địa tuyến đầu của cải cách mở cửa, cho nên các vấn đề đều phức tạp hơn nhiều so với các tỉnh thành khác, ích lợi liên quan cũng rất nhiều. Mà trong thể chế của Trung Hoa, nhiều khi lại có hiện tượng một đẹp che trăm xấu, rất nhiều vấn đề không đến lúc vạn bất đắc dĩ, đại đa số mọi người đều bỏ qua. Nghiêm Văn Bình có chút hiểu biết về tình hình của tỉnh Việt Đông, biết vấn đề tỉnh Việt Đông chiếm dụng đất của nông dân, cưỡng chế giải phóng mặt bằng và khất nợ tiền bồi thường, nhưng cũng không dễ chọc vào, phía sau của vấn đề này, đều dính líu đến một số người lớn, nhỏ có được lợi ích, nếu mình bới móc vấn đề ra, chưa nói đến việc có thể giải quyết vấn đề hay không, đến lúc đó e là làm cho rất nhiều người khó chịu, vậy sự nghiệp tương lai của mình chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn. Cho nên, đối với việc Hàn Đông giao cho mình phụ trách đi kiểm tra xác minh vấn đề của tỉnh Việt Đông, trong lòng Nghiêm Văn Bình vạn lần không muốn. Nhưng Hàn Đông là Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, hắn đã quyết việc này giao cho Nghiêm Văn Bình đi xử lý, lão ta không đưa ra được lý do chính đáng, nên không thể từ chối. “Tên Hàn Đông này thật đáng ghét, lại để cho mình nhảy vào hố lửa…” Nghiêm Văn Bình hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàn Đông, cực kỳ buồn bực, trong lúc giả bộ nhai đồ ăn, trong đầu suy nghĩ lấy cớ từ chối. Còn Tuần tra viên kiêm Phó chủ nhiệm phòng Kiểm soát Cao Minh Chân nhìn thấy trong mắt Nghiêm Văn Bình ánh lên vẻ tức giận, trong lòng gã cười thầm: - - Haha, Hàn Đông quả nhiên không phải là kẻ dễ chơi, vừa đến đã cho lão Nghiêm biết tay rồi, may mà mình biểu hiện khiêm tốn, nếu không, e rằng lúc này người buồn bực chính là mình. Cao Minh Chân cũng là cán bộ kiểm soát lâu năm của phòng Kiểm soát, bề ngoài có vẻ hòa hợp êm thấm với Nghiêm Văn Bình, nhưng trên thực tế, hai người vẫn luôn cạnh tranh kịch liệt. Tuổi tác hai người cũng tương đương nhau, nói về năng lực làm việc, cũng không phân cao thấp. Thậm chí là sự phát triển sự nghiệp, cũng tương đương nhau, cho nên hai người quả thực là oan gia đối đầu trời sinh ở phòng Kiểm soát. Lần này hai người đều đang cạnh tranh chức Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, kết quả đều không như mong ước, để cho người ngoài Hàn Đông đến chiếm mất. Theo lý thuyết, hai người bây giờ coi như có cùng chung kẻ thù và đối thủ, mối quan hệ nên hòa thuận một chút mới đúng. Nhưng, hai người này lại không cho là như vậy, bọn họ đều cảm thấy Hàn Đông đã chiếm vị trí Chủ nhiệm rồi, vậy mình và đối phương vẫn là đứng trên vị trí cạnh tranh bình đẳng, cho nên phải giữ cảnh giác, không được lơi lỏng. Chính bởi vì như vậy, nhìn thấy Nghiêm Văn Bình xẹp lép, trong lòng Cao Minh Chân vô cùng vui mừng. Thứ nhất là bởi vì thấy đối thủ cũ bị Hàn Đông đẩy vào hố lửa, trong lòng của gã vô cùng thoải mái; thứ hai là hy vọng lão ta và Hàn Đông đấu với nhau, gã ở một bên có thể làm ngư ông thu lợi. - - Chủ nhiệm Hàn, vấn đề của tỉnh Việt Đông có chút phức tạp, tôi đề nghị phòng Kiểm soát họp thảo luận, sau đó thống nhất sắp xếp bố trí, như vậy mới có thể đảm bảo làm tốt công tác… Nghiêm Văn Bình không có lý do nào tốt hơn, đành phải cường điệu tính nghiêm trọng của vấn đề, ý tứ trong lời nói là hy vọng Hàn Đông tự mình dẫn đầu, như vậy mình cũng không cần dính vào vũng nước đục này rồi. Hàn Đông cười cười, hắn đương nhiên hiểu được ý tứ của Nghiêm Văn Bình, tuy nhiên Hàn Đông làm sao có thể dễ dàng buông tha cho lão ta. - - Ừ, Phó chủ nhiệm Nghiêm nói đúng, chính bởi vì vấn đề vô cùng nghiêm trọng, cho nên tôi mới để Phó chủ nhiệm Nghiêm tự mình ra tay, năng lực làm việc của Phó chủ nhiệm Nghiêm ai cũng biết, tôi cảm thấy anh là ứng cử viên thích hợp nhất. Hàn Đông nói xong, quay đầu nói với Cao Minh Chân: - - Phó chủ nhiệm Cao, đúng vậy không? Cao Minh Chân vẻ mặt cười tươi, nói: - - Chủ nhiệm Hàn bố trí rất phù hợp, năng lực làm việc của Phó chủ nhiệm Nghiêm chắc chắn là không có vấn đề, Phó chủ nhiệm Nghiêm đi tỉnh Việt Đông chắc chắn có thể làm sáng tỏ vấn đề. - - Haha, tôi đã nói mà, Phó chủ nhiệm Cao cũng cho là như vậy, chuyện này cứ như vậy đi. Hàn Đông cười, giơ chén lên nói: - - Phó chủ nhiệm Nghiêm, chuyện này vất vả cho anh rồi, bởi vì sự việc nghiêm trọng, ngày mai anh tổ chức một chút, buổi chiều hôm sau đi tỉnh Việt Đông, tôi chúc anh một chén, chúc anh mã đáo thành công. Cao Minh Chân cũng giơ ly lên, nói: - - Chúc Phó chủ nhiệm Nghiêm mã đáo thành công. Những người ngồi đây cũng đại khái hiểu được là có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên lúc này cũng không tiện ngồi ngây ra đó, bởi vậy cũng đều giơ chén lên. Nghiêm Văn Bình thấy vậy, quả thực buồn đến muốn ngất rồi, giơ chén lên, cụng với Hàn Đông một cái, uống một ngụm, cảm giác rượu Mao Đài trong chén đắng chát như nước Hoàng Liên vậy. - - Chủ nhiệm Hàn đã giao nhiệm vụ gian khổ này cho tôi làm, vậy tôi sẽ phải làm hết sức. Nghiêm Văn Bình lấy giấy lau miệng, nói: - - Nhưng rất mong Chủ nhiệm Hàn ủng hộ nhiều hơn, có chuyện gì tôi sẽ báo cáo liên tục với Chủ nhiệm Hàn nhé. Bây giờ trong lòng lão ta hận Hàn Đông muốn chết, bởi vậy muốn mượn cớ đùn đẩy việc cho Hàn Đông, đến lúc đó có phiền toái, mọi người đều không chạy thoát, xem thằng nhãi này có thể làm được gì. Hàn Đông thản nhiên cười, nói: - - Tình hình như thế nào thì kịp thời trao đổi, nhưng tình hình cụ thể, Chủ nhiệm Nghiêm toàn quyền xử lý, tôi hoàn toàn yên tâm đối với trình độ của Phó chủ nhiệm Nghiêm. Thời xưa không phải nói tướng ở ngoài, không chịu quân mệnh đó sao, Phó chủ nhiệm Nghiêm dẫn đội ra ngoài, cũng không thể việc gì cũng báo cáo với tôi, nếu không công việc của anh cũng không dễ triển khai. Tóm lại, chỉ cần có lợi cho công việc, có lợi cho giải quyết công việc, Phó chủ nhiệm Nghiêm cứ mạnh tay làm đi. Xem ra Hàn Đông ủy quyền toàn bộ, nhưng khi ủy quyền, cũng yêu cầu lão ta chịu trách nhiệm tương ứng. Nếu Nghiêm Văn Bình không có một chút thu hoạch, vậy cũng không dễ ăn nói với Hàn Đông. Cao Minh Chân trong lòng không ngừng cười thầm, ông bạn Nghiêm Văn Bình này cuối cùng cũng phải xẹp lép, xem lão ta từ Việt Đông trở về sẽ ăn nói với Hàn Đông thế nào. “Hàn Đông là muốn lấy Nghiêm Văn Bình để ra oai, lần này Nghiêm Văn Bình có thể tra ra chút gì, thì không có vấn đề gì lớn, nếu không có thu hoạch gì lớn, e là Hàn Đông cũng không dễ dàng buông tha cho lão ta, ít ra cũng làm mất mặt lão, hạ thấp uy tín của lão ta ở phòng Kiểm soát là đương nhiên.” Cao Minh Chân trong lòng âm thầm cân nhắc, “Nhưng vấn đề của tỉnh Việt Đông lão Nghiêm có dám xuống tay đi điều tra không? Phỏng chừng đến lúc đó chỉ qua loa một chuyến, tìm một chút chuyện rồi trở về báo cáo kết quả công tác, đến lúc đó cũng không biết Hàn Đông sẽ như thế nào?" Nhìn Hàn Đông vẻ mặt mỉm cười thản nhiên, trong lòng Cao Minh Chân có chút nghi hoặc: “Hàn Đông sao lại lấy chuyện của tỉnh Việt Đông làm khó lão Nghiêm. Như vậy, trên thực tế cũng đặt lão ta vào vị trí bất lợi, quả thật hắn có thể mượn chuyện tỉnh Việt Đông để đả kích Nghiêm Văn Bình, nhưng hắn là Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, phái người đi vạch trần tỉnh Việt Đông, trách nhiệm phải gánh chịu cũng không nhỏ. Nếu không giải quyết được gì, sẽ để lại ấn tượng xấu cho người khác. Nhưng nếu hắn thực sự muốn một mũi tên trúng hai đích, ngoài làm khó Nghiêm Văn Bình, cũng muốn bới móc tỉnh Việt Đông, vậy hắn không sợ đắc tội với người khác sao?” Cao Minh Chân biết, Hàn Đông chắc chắn không phải là kẻ không biết trời cao đất dày, có thể dưới cơ sở từng bước leo lên làm Bí thư Thành ủy và làm được thành tích không nhỏ, ngoài phải có thân thế ra, năng lực của bản thân cũng không phải là kém, nếu không đã bị người ta làm cho mặt xám mày tro chạy về rồi. - - Chủ nhiệm Hàn, tôi mời anh một chén, sau này phòng Kiểm soát dưới sự lãnh đạo của Chủ nhiệm Hàn, nhất định có thể làm ra thành tích lớn hơn nữa. Cao Minh Chân mỉm cười, nói. Hàn Đông cụng chén với gã một cái, nói: - - Công tác của phòng Kiểm soát, cần có mọi người cùng nhau cố gắng. Phó chủ nhiệm Cao cũng là cán bộ kiểm soát lâu năm, công việc sau này còn cần Phó chủ nhiệm Cao cố gắng hơn nữa. - Chắc chắn là vậy rồi. Cao Minh Chân vẻ mặt tươi cười chân thành nói, công phu chịu đựng của gã rất giỏi, cho dù trong lòng hận không thể đá Hàn Đông ra khỏi vị trí Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, trên mặt cũng sẽ cười hì hì như vậy. Hàn Đông nói: - - Tôi cũng biết, phòng Kiểm soát muốn làm được chút thành tích, việc đắc tội với người khác là khó tránh khỏi. Nói thật, tôi cũng không sợ đắc tội người khác, bởi vì tôi làm việc, hoàn toàn là tùy việc mà xét, cho nên nếu vì vấn đề công việc, ai bất mãn với tôi, tôi cũng không quan tâm. Hơn nữa, tôi tin rằng, đại đa số cán bộ nhà nước chúng ta, vẫn có hiểu biết cơ bản này, cho nên chỉ cần mọi người xuất phát từ công tâm, không có một chút tư lợi, như vậy hoàn toàn có thể yên tâm mạnh dạn triển khai công việc, có vấn đề gì, tôi nhất định sẽ đứng cùng với mọi người, nếu có tư lợi, thì là xử lý, thảo luận kiểu khác. Nghiêm Văn Bình giơ tay gắp thức ăn, trong lòng tức giận bất bình nói: “Ngươi không sợ đắc tội với người khác, vậy ngươi đi chọc ngoáy tỉnh Việt Đông đi, đẩy ta vào đó, không phải là mượn dao giết người sao?” Đáng tiếc là Hàn Đông chiếm thế lớn hơn, cho dù biết rõ Hàn Đông có ý mượn dao giết người, lão ta cũng đành phải bất chấp khó khăn đi đến tỉnh Việt Đông một chuyến, về phần tiếp theo ăn nói với Hàn Đông thế nào, lại là chuyện khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui