Người Cầm Quyền

- Cao Minh Chân này rốt cuộc muốn làm gì? Nghiêm Văn Bình ôm mấy chồng tài liệu đứng ngoài cửa phòng làm việc của Hàn Đông, trong lòng khiếp sợ không thôi. Trước đây, Hàn Đông đã dùng qua thủ đoạn khiến y và Cao Minh Chân lâm vào cuộc đấu, theo lý mà nói, trên thực tế Hàn Đông cũng đang đối phó Cao Minh Chân. Làm sao trong thời gian mấy ngày, Cao Minh Chân lại lựa chọn về phe Hàn Đông rồi, điều này dường như không hợp với phong cách của y. Bên trong không ngừng truyền ra tiếng của Cao Minh Chân, báo cáo cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng thái độ này lại làm cho người ta rất đáng nghi ngờ. Làm đối thủ tranh đấu nhiều năm, Nghiêm Văn Bình cảm thấy tình huống này đáng để coi trọng, mấy ngày này khẳng định phát sinh những chuyện mình không biết, nếu không Hàn Đông sẽ không thể nhanh như vậy xử lý xong Cao Minh Chân. Trở về văn phòng, Nghiêm Văn Bình lập tức gọi điện cho vài cấp dưới trung thành hỏi chuyện, nhưng kết quả vẫn làm y thất vọng. Bởi vì mọi người đều cảm thấy mấy ngày nay phòng kiểm soát không hề xảy ra chuyện gì lạ thường. Để điện thoại xuống, Nghiêm Văn Bình cau mày, khổ sở suy tư, chỉ cảm thấy chuyện này khẳng định có kỳ quái. - Tên Cao Minh Chân này thời gian trước đây cùng mình tranh đấu lợi hại như vậy, đối với vị trí chủ nhiệm là tình thế bắt buộc, hiện tại làm sao mà tự nhiên đổi tính chứ? Thủ đoạn của Hàn Đông đúng là lợi hại, nhanh như vậy đã giải quyết xong Cao Minh Chân. Nghiêm Văn Bình vốn ở vị trí yếu thế trước mặt Hàn Đông, hiện tại Cao Minh Chân lại đứng về phe Hàn Đông, điều này càng làm cho địa vị của Nghiêm Văn Bình bị uy hiếp. - Sau này mình ở phòng kiểm soát lên tiếng còn hữu dụng sao? Cao Minh Chân trong lòng chán nản, đối với Hàn Đông một chủ nhiệm phòng kiểm soát trẻ tuổi tràn đầy tức giận, nhưng lại không thể làm gì. Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, nghiêm túc lật xem những tư liệu mà Nghiêm Văn Bình đem tới. Những tài liệu này đều là tư liệu ban đầu do tổ giám sát trong quá trình đi thăm viếng các đơn vị, ban ngành ghi chép lại. Mặt khác, trên bàn Hàn Đông còn bày biện những tư liệu trước đây phòng Kiểm soát đã thu thập chỉnh lý. So sánh hai bên, Hàn Đông liền phát hiện ra một vấn đề, chính là Nghiêm Văn Bình lần này dẫn đội căn bản chỉ là tìm hiểu sơ sài một ít tình huống chứ không hề thâm nhập đào bới tin tức có ích. Có thể nói, kết quả lần này Nghiêm Văn Bình dẫn đội đến tỉnh Việt Đông điều tra căn bản không có tác dụng bao nhiêu. Điều này làm cho Hàn Đông vô cùng bực bội, Nghiêm Văn Bình lần này đúng là chỉ làm qua loa cho xong chuyện. Cầm điện thoại lên, Hàn Đông gọi cho văn phòng của Cao Minh Chân nói: - Chủ nhiệm Cao, anh đến văn phòng của tôi một chuyến. Cao Minh Chân đang trong văn phòng suy nghĩ phải làm sao làm tốt công tác để lấy lòng của Hàn Đông, nhận được điện thoại của Hàn Đông, nghe giọng điệu của hắn có chút không vui, trong lòng đột nhiên giật mình, không biết Hàn Đông lại vì sao mà không vui. - Dạ được, Chủ nhiệm Hàn, tôi qua liền đây. Cao Minh Chân cung kính nói, để điện thoại xuống, lập tức như lửa đốt mông thẳng đến văn phòng của Hàn Đông. Nghiêm Văn Bình tay cầm một xấp hóa đơn, đang đến Phòng tổng hợp, thấy Cao Minh Chân hớn hở đi về phòng của Hàn Đông, không khỏi bĩu môi nghĩ thầm con người này làm sao mà trong thời gian ngắn lại trở thành chó săn chứ. Cao Minh Chân đi vào văn phòng của Hàn Đông, hơi khom người cung kính nói: - Chủ nhiệm Hàn, anh tìm tôi? Hàn Đông gật gật đầu, nói: - Ngồi xuống nói chuyện đi, anh xem mấy tư liệu này một chút. - Dạ được. Cao Minh Chân hơi ngồi xuống nhận lấy tư liệu Hàn Đông đưa, liền nhanh chóng hiểu được là chuyện gì, thì ra Hàn Đông đối với công tác lần này của Nghiêm Văn Bình cực kỳ không hài lòng. Sự lo lắng trong lòng biến mất, Cao Minh Chân nhanh chóng lật hết tài liệu, nói: - Chủ nhiệm Hàn, từ những tư liệu điều tra ban đầu của tổ giám sát mà nói, công tác lần này của tổ giám sát khá là sơ sài, không có thâm nhập điều tra, mức độ tin cậy của tư liệu đáng nghi ngờ. Hàn Đông hít một hơi thuốc, nói: - Không chỉ là đáng nghi ngờ, chỉ cần người có đầu óc, liền thấy được, công tác của tổ giám sát lần này hoàn toàn là làm cho có, kết quả điều tra như vậy đối với việc giải quyết vấn đề không có giúp ích gì… Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Hàn Đông reo lên, Hàn Đông ngừng một chút, nhận điện thoại. - Đồng chí Hàn Đông, tôi là Nghê Tuấn Khả, anh đến văn phòng của tôi một chút. Điện thoại là Phó trưởng ban thư ký Nghê Tuấn Khả gọi tới. - Được, tôi lập tức qua đây. Hàn Đông để điện thoại xuống, nói với Cao Minh Chân: - Mấy tư liệu này, anh tỉ mỉ xem một chút, rồi nghĩ ra một phương án điều tra nghiên cứu mới. - Không thành vấn đề, Chủ nhiệm Hàn. Cao Minh Chân gật đầu nói, trong lòng có chút vui mừng, xem ra lần này Nghiêm Văn Bình dẫm phải đinh rồi. Sau đó Hàn Đông liền đi đến văn phòng của Nghê Tuấn Khả. Sau khi ngồi xuống, châm điếu thuốc, Nghê Tuấn Khả nói: - Đồng chí Hàn Đông, lần này tổ giám sát đi đến tỉnh Việt Đông điều tra về vấn đề trưng dụng và bồi thường đất đai cho nông dân đã có kết quả chưa? Cụ thể có vấn đề gì, có yêu cầu chỉnh đốn và cải cách gì? Thì ra y đang quan tâm vấn đề này, xem ra y vẫn là lo lắng thái độ của bên Tô Trọng Vy. Hàn Đông cười khổ một cái nói: - Trưởng ban thư ký Nghê, tổ giám sát vừa về đến, tôi đang xem tư liệu điều tra. Lần này là do Phó chủ nhiệm đồng chí Nghiêm Văn Bình dẫn đội đi tỉnh Việt Đông, theo tư liệu mà tổ giám sát mang về mà nói, vẫn còn không ít vấn đề chưa thâm nhập, chưa điều tra rõ, vấn đề này trách nhiệm chủ yếu ở tôi, không dùng đúng người, tôi chuẩn bị qua hai ngày nữa đích thân dẫn đội đi đến tỉnh Việt Đông. Thần sắc Nghê Tuấn Khả khá nặng nề, nói: - Thư ký của thủ tướng Tô chính vì chuyện này mà gọi điện cho tôi, nói thủ tướng Tô cũng đang quan tâm chuyện này, chỉ thị phòng kiểm soát phải tổ chức chặt chẽ, làm việc cẩn thận, điều tra rõ ràng những vấn đề liên quan, không thể làm cho có, cũng không được có tư tưởng gánh nặng, Nghiêm Văn Bình này đi dạo một vòng rồi về, chúng ta lại không hỏi y là xuất phát từ nguyên nhân gì, chí ít vấn đề của tỉnh Việt Đông không được giải quyết hiệu quả, nếu anh đã quyết định đích thân đi đến tỉnh Việt Đông, vậy thì cần làm việc cho chắc chắn, công bằng, cố gắng tìm hiểu chân tướng sự tình, vì cả nước đề ra phương pháp tham khảo và kinh nghiệm giải quyết vấn đề tương tự. - Đương nhiên, công việc của phòng kiểm soát cũng phải chú ý phân phó, dù sao thì tỉnh Việt Đông là tuyến đầu trận địa của cải cách mở cửa của nước ta, tồn tại vấn đề này hay vấn đề kia, cũng có thể hiểu được, dù gì đây là vấn đề trong quá trình phát triển, là một quá trình không ngừng hoàn thiện, cho nên Hàn Đông anh trong quá trình điều tra, nhất định phải chú ý tầm nhìn phải xa một chút, điều này có lợi đối với công tác điều tra, cũng có lợi cho sự phát triển của đất nước… Hàn Đông nghiêm túc gật đầu, nói: - Trưởng ban thư ký Nghê xin yên tâm, lần này tôi dẫn đội, nhất định thâm nhập đào bới chân tướng sự tình, làm đến có sao nói vậy, không theo thành kiến, cố gắng điều tra rõ mọi việc. Nghê Tuấn Khả thoáng có ý tán thưởng, y biết Hàn Đông đã hiểu được ý của mình, trên thực tế sau khi nhận được điện thoại của thư ký của Tô Trọng Vy, Nghê Tuấn Khả có chút nghi ngờ, y có chút không hiểu ý của Tô Trọng Vy. Sau đó suy nghĩ kỹ một chút, Nghê Tuấn Khả đại khái hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi. Chính vì Tô Trọng Vy là Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm của tỉnh Việt Đông cho nên y không gây trở ngại cho phòng kiểm soát điều tra vấn đề của tỉnh Việt Đông ngược lại còn có vẻ khoan dung, yêu cầu phòng kiểm soát làm việc nghiêm túc, điều tra mọi việc rõ ràng. Đương nhiên, thư ký của Tô Trọng Vy cũng nhấn mạnh mấy chữ chân tướng sự việc, nói cách khác, không hy vọng phòng kiểm soát mượn cớ chỉ đông đánh tây. Cùng lúc trong lòng khen ngợi trí tuệ rộng lớn của Tô Trọng Vy, Nghê Tuấn Khả lại có chút lo lắng cho Hàn Đông, y từ đầu tới cuối đối với mục đích của Hàn Đông có chút lo lắng, dù sao phía sau Hàn Đông là một gia tộc lớn, mà bản thân Hàn Đông tuổi tác không lớn, nếu hắn nóng lòng muốn làm ra chuyện gì đó, vậy thì mình một lãnh đạo quản lý phòng kiểm soát cũng bị vạ lây. Biểu hiện bây giờ của Hàn Đông tuy là vẫn còn trong kiểm nghiệm thực tiễn, nhưng Nghê Tuấn Khả trong lòng vẫn là cần yên tâm một chút. - Ừ, như vậy là tốt nhất, trên thực tế, bất luận là làm chuyện gì, đều cần mang một tấm lòng công chính, ôn hòa, trong điều kiện tiên quyết này, thêm cố gắng và gian khổ, công tác của chúng ta mới có thể làm được xuất sắc. Từ văn phòng của Nghê Tuấn Khả đi ra, Hàn Đông vẫn luôn suy nghĩ, Tô Trọng Vy con người này rốt cuộc có ý gì? Rất hiển nhiên, Tô Trọng Vy đã chú ý đến hành động của phòng kiểm soát, nếu không thư ký của ông ta cũng không gọi điện cho Nghê Tuấn Khả. Nhưng thái độ cua Tô Trọng Vy có chút tinh tế. Một mặt ông ta là Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm của tỉnh Việt Đông, mặt khác tỉnh Việt Đông là phạm vi thế lực của Tô gia, theo tình huống bình thường, ông ta nên không cho phép người khác khoa tay múa chân đối với vấn đề của tỉnh Việt Đông, huống chi Hàn Đông còn là nhân vật nồng cốt của đời thứ ba là trọng điểm bồi dưỡng của Hàn gia. Đương nhiên, Hàn Đông cũng không tin Tô Trọng Vy hoàn toàn là vì công việc. Tuy cũng có nguyên nhân mặt này nhưng tuyệt đối không chỉ có một nguyên nhân như vậy. “Tô Trọng Vy ở tỉnh Việt Đông kinh doanh nhiểu năm như vậy, lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Việt Đông hiện tại cũng gần như là người của Tô gia. Nếu mình thật sự đến tỉnh Việt Đông điều tra ra vấn đề nghiêm trọng, điều này đối với Tô Trọng Vy và Tô gia mà nói, đều không phải là chuyện tốt gì.” Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, hai tay cầm tách trà, trong lòng hết sức suy tư. Trong ký ức của Hàn Đông, Tô Trọng Vy kiếp trước là nhân vật mạnh trong ủy viên thường vụ trung ương của nước Trung Hoa, trí tuệ chính trị của ông ta khẳng định không đơn giản, quyết định của ông ta khẳng định không chỉ là biểu hiện bên ngoài khẳng định còn có ý đồ và dự tính sâu xa. - Tô Trọng Vy đã biết kết quả điều tra của tổ giám sát do Nghiêm Văn Bình dẫn đội đến tỉnh Việt Đông, hiện tại đột nhiên kêu thư ký nói chuyện với Nghê Tuấn Khả, vậy thì khẳng định có cách nghĩ khác? Hớp một ngụm trà, trong lòng Hàn Đông bỗng nhiên hiểu ra. Tuy mình và Tô Trọng Vy cấp bậc cách nhau khá xa nhưng Tô Trọng Vy khẳng định đã sớm quan tâm đến mình. Lần này mình muốn đi đến tỉnh Việt Đông điều tra vấn đề, ông ta nhất định không cách nào ngăn cản, do đó dứt khoát thuận tay đẩy thuyền, để mình đi điều tra. Nhưng trong quá trình điều tra của mình, y có thể làm ra đủ mọi trở ngại hoặc là mâu thuẫn, nếu một cái không tốt, thậm chí có khả năng làm cho mình chìm sâu trong vũng bùn. Có lẽ Tô Trọng Vy đã nghĩ thông chuyện này, đả kích mình. “Tỉnh Việt Đông tuy là phạm vi thế lực của Tô gia, nhưng vì là tuyến đầu trận địa của việc cải cách mở cửa cho nên lợi ích liên quan rất lớn, mình đi điều tra, khẳng định phải đụng chạm với thần kinh của của nhiều người, mặt khác lại thêm người của Tô gia ở giữa thêm mắm thêm muối, gây thị phi, vậy thì vấn đề có thể càng nhiều rồi.” Hàn Đông càng nghĩ càng cảm thấy chính là chuyện này. Dù gì hiện tại Hàn Đông cũng đã bộc lộ tài năng, ở tuổi trẻ như vậy, có thể nói là người đầu tiên. Điều này chính là có xung đột lợi ích với Tô gia, vì rất hiển nhiên là Tô gia muốn đưa Tô Xán lên đỉnh cao, mà bản thân mình lại trở thành ngọn núi lớn trên đầu Tô Xán. Cho nên Tô Trọng Vy phải nghĩ biện pháp đối phó mình, làm cho con đường phía trước của mình có thêm chướng ngại. Đương nhiên, Tô Trọng Vy hoàn toàn chính là một chiêu nhất tiễn song điêu. Một mặt, nếu chuyện làm không được tốt, làm thành hỏng bét, điều này tự nhiên là năng lực công tác của Hàn Đông có vấn đề. Mặt khác, vì Tô Trọng Vy đã từng thông qua thư ký bày tỏ là quan tâm tới chuyện này, và cổ vũ phòng kiểm soát đi điều tra chân tướng sự tình, cho dù Hàn Đông cố gắng làm tốt được mọi chuyện cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng bất lợi quá lớn cho Tô gia. - Quả nhiên gừng càng già càng cay. Hàn Đông không khỏi cảm thán một chút. - Có lẽ Tô Trọng Vy đã sớm biết được vấn đề của tỉnh Việt Đông, nhưng bản thân y không đi xử lý, chính là không muốn đắc tội với các mặt lợi ích của đoàn thể, mà hiện giờ mình làm việc ở phòng kiểm soát, cần đi điều tra vấn đề của tỉnh Việt Đông, Tô Trọng Vy liền thuận tay đẩy thuyền, đem mọi chuyện đổ lên đầu mình, bất luận là mình thành công hay không, y đều không có tổn thất quá lớn, ngược lại chuyện đắc tội người khác đều do mình lãnh hết Nghĩ thông chuyện này, Hàn Đông liền hiểu đây tuyệt đối là một trận đánh ác liệt. Tuy nhiên, Hàn Đông từ đầu đến cuối vẫn nhớ câu nói của Nam Tuần Trưởng nói với hắn, chính là “Làm đúng việc, không phải sợ” không sợ vất vả, không sợ đắc tội với người khác. “Mình nhìn việc chứ không nhìn người, ai cũng không thể nói gì.” Hàn Đông nghĩ thầm. “Nếu Tô Trọng Vy đã ra chiêu thì mình ngại gì đánh một trận lớn.” Tâm tình rộng mở trong sáng, Hàn Đông gọi điện cho Trưởng phòng tổng hợp Ngụy Tuyết Đình nói: - Trưởng phòng Ngụy, cô thông báo một chút, ngày mai chín giờ sáng bắt đầu họp, truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo, nghiên cứu điều tra về việc trưng dụng và bồi thường đất đai ở tỉnh Việt Đông. - Dạ được, Chủ nhiệm Hàn, tôi thông báo ngay. Giọng nói của Ngụy Tuyết Đình nghe ngọt ngào nếu không nhìn thấy cô ấy cũng khiến người ta cứ tưởng cô ấy chỉ có hai mươi mấy tuổi. Nhận được điện thoại của Ngụy Tuyết Đình, trong lòng Nghiêm Văn Bình có chút hồi hộp. - Chỉ thị của lãnh đạo, là lãnh đạo nào? Vấn đề của tỉnh Việt Đông, không phải là đã có báo cáo điều tra rồi sao, còn thảo luận gì? Tuy rằng trong lòng Nghiêm Văn Bình đối với việc mình đi tỉnh Việt Đông điều tra rất rõ ràng, nhưng y cảm thấy Hàn Đông không nên đến mức vì chuyện này mà động can qua, dù gì một cán bộ chín chắn sẽ không vô cớ mà đi chọc tổ ong vò vẽ. Nhưng xem ra tình hình hiện giờ, Hàn Đông đã nhắm vào tỉnh Việt Đông rồi, chẳng lẽ hắn không lo lắng thủ tướng Tô xử lý hắn sao? Chín giờ sáng hôm sau, Hàn Đông đúng giờ đến phòng họp, thành viên tổ Đảng cũng đã đến đầy đủ. Hàn Đông đặt tư liệu mà Nghiêm Văn Bình mang về trên bàn, ánh mắt thản nhiên nhìn y một cái, ánh mắt sắc bén. Trong lòng Nghiêm Văn Bình căng thẳng, nội tâm nhất thời bất an, xem ra Hàn Đông chuẩn bị động thủ với mình rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui