Người Cầm Quyền

Buổi chiều lúc gần tan ca, điện thoại của Hàn Đông reo lên. Lấy điện thoại di động ra thì thấy là Tần Phương gọi đến. Sau đó, Hàn Đông cười nói: - Chào Tần đại mỹ nữ, có chỉ thị gì nào? Tần Phương cười haha, nói: - Chủ nhiệm Hàn, tôi làm sao mà dám chỉ thị anh chứ? Tôi chỉ muốn mời anh trưa mai ăn bữa cơm, anh xem có thời gian không? Ngày mai là thứ Sáu, vẫn phải đi làm. Ngày mốt là một tây tháng năm, đến ngày ba đều là Quốc Tế Lao Động, là thời gian nghỉ, Hàn Đông và Lữ Nhạc đã bàn xong, chuẩn bị dẫn theo Tiêu Bối Bối cùng nhau đến Hải Nam du ngoạn. Mấy năm nay, tuyến đường đến Hải Nam du ngoạn rất sôi động, rất nhiều người đều thích đến Hải Nam chơi. Tiêu Bối Bối sắp tốt nghiệp, lần này cũng coi là Hàn Đông và Lữ Nhạc dẫn cô bé đi một chuyến du lịch tốt nghiệp. Nếu là Hàn Đông và Lữ Nhạc cùng đi du lịch tự nhiên sẽ tiện rất nhiều, Nhưng Hàn Đông vẫn coi Tiêu Bối Bối là em ruột của mình, cho nên cô bé đã có yêu cầu như vậy với Lữ Nhạc, Hàn Đông đương nhiên sẽ không cự tuyệt. - Tần đại mỹ nữ mời khách, tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Hàn Đông cười nói. Thông thường mà nói, mời khách đều là ăn cơm tối, dù sao mọi người đều bận làm việc, chỉ có thời gian buổi tối mới dư dả một chút. Mà Tần Phương lại đột nhiên mời Hàn Đông trưa mai dùng cơm, khẳng định là có chuyện gì, mà không phải chỉ đơn thuần là ăn cơm uống rượu. Chính vì như vậy, Hàn Đông mới không chút do dự đồng ý yêu cầu của cô ta. Nói ra thì, từ lúc quen biết đến giờ, Tần Phương đối với Hàn Đông vô cùng khách khí. Mỗi lần Hàn Đông đến câu lạc bộ Quên Sầu, Tần Phương đều tặng một bình rượu ngon, nói cách khác mỗi lần cô đều tặng hai ba mươi nghìn ân tình. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết, người đến đó tiêu tiền, đều không để ý đến mấy chục nghìn. Nhưng hành vi của Tần Phương lại là một biểu hiện cực kỳ thiện ý, hơn nữa cô ta cũng không phải là ai cũng tặng rượu. Mặt khác, Hàn Đông lúc ở thành phố Vinh Châu làm Bí thư Thành ủy, chuẩn bị mạnh mẽ xây dựng khu công nghệ cao, Tần Phương cũng là giúp đỡ rất nhiều. Lúc đó Tần Phương và Lộ Lợi Dương cùng nhau đem mấy chục xí nghiệp kỹ thuật cao đến thành phố Vinh Châu, vì sự phát triển của khu công nghệ cao thành phố Vinh Châu xây dựng một cơ sở kiên cố. Mà trong mấy chục xí nghiệp đó đa số đều là có quan hệ với Tần Phương. Nói cách khác, cho tới nay, Tần Phương đều thể hiện thiện ý với Hàn Đông, đang giúp Hàn Đông. Cho nên cho dù Tần Phương có chuyện gì tìm Hàn Đông hỗ trợ, chỉ cần không phạm pháp, loạn kỷ cương, Hàn Đông đều không từ chối. Tần Phương cười nói: - Đến lúc đó còn có một người khác nữa, tôi đặt chỗ xong, anh trực tiếp qua đó vậy. - Được, đến lúc đó cô báo cho tôi chỗ nào là được. Hàn Đông trong lòng lại có chút nghi hoặc, không biết còn người khác nữa là ai, hiện tại Tần Phương không có giới thiệu cụ thể là ai, vậy thì thân phận của người đó, khẳng định có chút không bình thường, nếu không, theo lễ phép, Tần Phương nên nói rõ ra. Đối với việc Hàn Đông ngay cả hỏi cũng không hỏi người đó là ai, liền nhận lời ngay, Tần Phương cũng là rất vui. “Hàn Đông con người này không tệ, chí ít công sức của mình không có uổng phí, hắn cũng khá nể mặt mình” Cúp điện thoại, Tần Phương nghĩ thầm trong òng. Mà Hàn Đông hiện giờ đang nghi ngờ, Tần Phương rốt cuộc muốn mình gặp ai chứ. “Tần Phương là con dâu của Miêu Đức Thanh, cô có khả năng lớn là đại diện cho Miêu gia, vậy theo bình thường lý giải, cô ta chắc là đang làm việc cho Miêu gia, chẳng lẽ lần này cô ta để mình gặp người nào đó của Miêu gia sao?” Hàn Đông vẫn luôn suy nghĩ, căn cứ theo hiểu biết của Hàn Đông, Miêu gia ngoại trừ Tổng cục hậu cần đương nhiệm Thượng tướng Miêu Đức Thanh, còn có em trai của Miêu Đức Thanh là Miêu Đức Dương, cùng hậu nhân của nhà họ. “Để mình gặp Miêu Đức Thanh khả năng không cao, dù sao thì với thân phận của ông ta hiện tại, nếu không trong tình huống rõ ràng, khẳng định sẽ không tùy tiện gặp mình, vậy thì người khác đó, chẳng lẽ là con thứ hai của Miêu Đức Thanh, nghe nói y trong quân đội, cũng đã là thiếu tá rồi, nhưng hình như lại có chút không đủ.” “Còn về hậu nhân của Miêu Đức Dương, gần như đều theo việc kinh doanh.” Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Đông đều không nghĩ ra rốt cuộc có khả năng là ai. Cuối cùng Hàn Đông quyết định không nghĩ nữa, dù sao đến lúc đó đi thì biết. Buổi tối sau khi cùng Lữ Nhạc ăn cơm ở Ngọc Tuyền Sơn, cùng lão thái gia hàn thuyên xong, hai người về Thiên Tác Cư ở Hương Sơn, lúc ngủ, Hàn Đông đem chuyện trưa mai cùng Tần Phương dùng cơm nói một chút. Lữ Nhạc nói: - Em đại khái biết rồi, hình như có người đối với việc Miêu gia nắm giữ tài nguyên khổng lồ như vậy không hài lòng, đoán chừng Miêu gia hiện tại muốn tìm ngoại viện, Tần Phương ngày mai tìm anh có khả năng là vì chuyện này. Hàn Đông không khỏi cảm thán, quả nhiên thân phận không giống, cho dù Lữ Nhạc không thích nghe ngóng lung tung, nhưng cũng biết được rất nhiều tin tức khá gần với chân tướng. “Tình hình của Miêu gia, biểu hiện bề ngoài sáng sủa, đã ẩn chứa nguy cơ không nhỏ, xem ra Miêu Đức Thanh đã ý thức được đôi chút, cho nên bắt đầu tìm cách giải quyết, mà việc Tần Phương làm bây giờ e là chỉ là chuyện đắp cầu dắt mối.” Nếu thật là như vậy, Hàn Đông đúng là có chút thích thú, dù sao thì Miêu Đức Thanh hiện tại là Trưởng cục hậu cần Thượng tướng, tuổi tác cũng là khoảng năm mươi lăm tuổi, nếu có thể giúp ông ta một lần, để ông ta thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại, vậy thì tương lai về mặt quân đội lại có thêm một lực lượng ủng hộ không nhỏ. Mặc dù nói là cha vợ của Hàn Đông là Phó chủ tịch quân ủy, nhưng có thể thêm một lực lượng ủng hộ, vậy cũng tốt. Vấn đề mấu chốt là làm sao giúp, đối với khó khăn của Miêu gia, Hàn Đông sớm đã biết, kỳ thật cũng đã có suy nghĩ qua, nhưng chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp. Bởi vì Hàn Đông hiểu được, nếu để Miêu gia buông tay số tài nguyên khổng lồ như vậy, đoán chừng Miêu Đức Thanh cho dù nhận biết được nguy cơ cũng sẽ không dễ dàng mà buông tay. Dù sao thì nắm giữ tài nguyên khổng lồ, không chỉ về mặt tiền tài có nhiều tiện lợi, mà hơn nữa có thể gia tăng sức ảnh hưởng của bản thân, có thể làm được nhiều việc người khác không làm được. “Đoán chừng Miêu gia muốn giải quyết vấn đề lại không muốn từ bỏ sự khống chế tài nguyên khổng lồ, cho nên mới phải khó xử, nếu không, bọn họ trực tiếp từ bỏ sự khống chế khối tài nguyên khổng lồ này, để thế lực khác hưởng lợi một chút, vậy vấn đề dễ dàng giải quyết rồi ” Phải đạt tới yêu cầu này, Hàn Đông cũng cảm thấy bản thân tạm thời vẫn chưa có biện pháp nào tốt. “Thôi đi, không suy nghĩ nhiều, ngày mai gặp người nói sau, nếu vấn đề dễ giải quyết như vậy, đoán chừng người ta cũng sẽ không tìm mình” Sau khi nghĩ thông, Hàn Đông liền hoàn toàn yên lòng, ôm Lữ Nhạc ngủ ngon lành. Sáng hôm sau, Hàn Đông chủ trì cuộc họp cán bộ trung cấp trở lên, trong hội nghị, truyền đạt chỉ thị của thủ tướng Dương, đồng thời thảo luận thông qua chính sách cạnh tranh vị trí. Mặc dù có người hoài nghi tính hữu hiệu của cạnh tranh vị trí. Nhưng Hàn Đông vẫn khá kiên trì quan điểm của mình. Bởi vì việc cạnh tranh vị trí mà Hàn Đông muốn tiến hành, cùng với việc cạnh tranh vị trí mà mọi người nhận định vẫn là có nhiều khác biệt. Dù sao thì Hàn Đông làm việc cạnh tranh vị trí, quyền trọng đại bỏ phiếu của lãnh đạo sẽ giảm xuống, cho nên lãnh đạo có cùng lúc ý kiến nhất trí, cũng không nhất định có thể đạt được sự ủng hộ của tuyệt đại đa số nhân viên công tác, vậy thì y cho dù đạt được cực ít số phiếu của lãnh đạo cũng vẫn có thể lên chức, đương nhiên, người có thể nhận được sự ủng hộ của tuyệt đại đa số nhân viên phổ thông, cũng gần như là có thể đạt được sự đồng ý của đa số lãnh đạo. Hơn nữa người tham dự tranh cử phải làm diễn thuyết tranh cử, phải đối với công tác về sau của vị trí mình tranh cử làm một miêu tả, đến lúc đó các nhân viên cũng có thể đối với tình hình công tác thực tế của hắn mà tiến hành xác minh, nếu khác biệt quá lớn, chỉ cần có số lượng nhân viên yêu cầu phù hợp là có thể tiến hành bầu lại. Nước Trung Hoa đất rộng của nhiều, nhân khẩu đông, đồng thời lại thêm chính thể quốc thể chúng ta lựa chọn không giống, cho nên không thể như phương Tây trực tiếp tuyển cử lãnh đạo. Nhưng ở cơ quan này, lại có thể có nhân viên bình thường tham gia tuyển cử cán bộ cơ sở trực tiếp lãnh đạo họ. Điều này chí ít cũng đảm bảo trong một phạm vi nhất định, nhân viên bình thường có thể dựa theo cách nghĩ thực tế của họ mà lựa chọn lãnh đạo. Dưới sự chủ trì của Hàn Đông, hội nghị thông qua chuyện tranh cử vị trí, phương án cụ thể, cách tiến hành, thì do Cao Minh Chân phụ trách dẫn đầu, thành lập một tổ công tác tranh cử vị trí, nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị làm việc. “ Tên tiểu tử Cao Minh Chân này đúng là chó theo đuôi, lại có thể khiến Hàn Đông tin tưởng y như vậy” Ngiêm Văn Bình ngồi ở đó không nói lời nào, trong lòng rất hâm mộ và ghen tị. Y tuy là Phó chủ nhiệm thường trực nhưng trong phòng kiểm soáquyền uy đã sớm giảm xuống điểm âm, cùng Cao Minh Chân căn bản không thể so sánh. Nhưng còn may là trải qua sự cố gắng của y, cuối cùng có cơ hội điều đến chỗ khác rồi. Hiện tại y cũng không quan tâm là điều đi chỗ nào, so với ở lại phòng kiểm soá đều tốt, thử nghĩ y là một Phó chủ nhiệm thường trực, lại phải ở trước mặt toàn bộ nhân viên làm kiểm điểm, lại bị Hàn Đông và Cao Minh Chân khống chế, ngày tháng này bất luận như thế nào cũng không muốn trải qua nữa. - Chuyện đã thảo luận sắp xếp trong hội nghị lần này, mọi người về sau phải nhanh chóng tiến hành, đề cao sự chấp hành… Sau khi Hàn Đông tổng kết lại liền tuyên bố tan họp. Xem thời gian một chút, hiện tại là mười một giờ. Vừa mới trở lại văn phòng, Tần Phương đã gọi điện thoại tới. - Hàn Đông, trưa nay sắp xếp ở Tuyết Liễu Độ số tám đường Hồng Kỳ, có thể cách nhà anh hơi xa, thật ngại quá. Tần Phương trong điện thoại đầu áy náy nói. Hàn Đông cười nói: - Không sao, tôi lái xe qua đó cũng không phải là xa lắm, tôi khoảng mười hai giờ rưỡi đến. Chiếc xe Santana được đặt hàng đã được vận chuyển đến Yến Kinh, Hàn Đông bình thường đi làm đều lái chiếc xe này, vừa thoải mái vừa khiêm tốn, đúng là vô cùng thích hợp. Khoảng mười một giờ năm mươi, Hàn Đông xuống nhà lái xe đi. Hơn mười hai giờ hai mươi phút, Hàn Đông liền đến đường Hồng Kỳ, nhanh chóng tìm được chỗ Tuyết Liễu Độ. Dừng xe xong, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tần Phương đợi ở khu chờ sảnh lớn. - Hàn Đông anh khá đúng giờ đó. Tần Phương cười haha bước đến nghênh tiếp. Hàn Đông nói: - Tần đại mỹ nữ mời khách, tôi đương nhiên phải đúng giờ. - Haha, Hàn Đông mời đi bên này. Tần Phương ở một bên dẫn đường. Tuyết Liễu Độ này ở trên con đường yên tĩnh, lại thêm chất lượng cũng tương đối cao, cho nên khách cũng rất nhiều. Tần Phương dẫn Hàn Đông lên lầu hai dãy bên tay phải, gõ cửa, giơ tay nói với Hàn Đông. - Mời vào. - Haha, cô quá khách sáo rồi. Hàn Đông mỉm cười nói, nhanh chân bước vào, tận mắt nhìn thấy người ngồi bên trong, không khỏi sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui