Người Cầm Quyền

- Chị Phương! Chị thật là thẳng thắn, vậy chuyện này tạm quyết định vậy đi, chị mau chóng hạch toán đi nhé, để còn nhanh chóng đưa vào hoạt động, sau này có việc gì cụ thể, chị và cậu tôi trực tiếp bàn bạc nhé, tránh cho tôi ở giữa truyền đạt ý kiến mất thời gian. Hàn Đông cười nói, từ biểu hiện của Tần Phương có thể thấy, vị trí của chị ta ở nhà họ Miêu quả thực không thấp, sự việc trọng đại như vậy, đều có thể trực tiếp làm chủ. Đương nhiên, sự việc lần này có thể từ mặt khía cạnh phản ánh được Miêu Đức Thanh vì muốn giải quyết hoàn cảnh khó khăn của mình mà đã hạ quyết tâm rồi. Dựa theo cách nói của Tần Phương, chị ta đang chuẩn bị đem tất cả các công ty thuộc quyền quản lý của nhà họ Miêu tổ chức lại, rồi đem 60% lợi nhuận trở nên hằng năm của các công ty này đưa vào trong quỹ từ thiện, vậy thì trừ các khoản như chi tiêu bình thường và mở rộng quy mô thích hợp cho công ty, thì về cơ bản tiền còn dư cũng chẳng là bao. Nói cách khác, điều kiện tiên quyết để giữ vững quyền khống chế nguồn tài nguyên hiện có, cũng như giải quyết vấn đề nan giải hiện tại của nhà họ Miêu, bọn họ dường như phải đưa ra toàn bộ lợi ích kiếm được. Như vậy mới đúng là có chút quyết đoán. Hơn nữa điều quan trọng là sau khi bọn họ đưa nguồn tài chính này ra, mà không nắm giữ quỹ, chỉ làm nhiệm vụ giám sát, đó lại càng thể hiện được thành ý to lớn. Hàn Đông cũng biết, kiếp sau, rất nhiều công ty lên sàn chứng khoán cũng chơi chiêu này, đặc biệt là các nhà doanh nghiệp tuyên bố đem cổ phần của cá nhân mình tại công ty lên sàn chứng khoán quyên góp vào quỹ, nhưng lại không từ bỏ quyền khống chế công ty, trên thực tế không thực sự phát huy được tác dụng của quỹ từ thiện, hoàn toàn là một kiểu lăng xê và thể hiện. Cách làm của Tần Phương, tuy không giao ra quyền điều hành công ty, nhưng lại đem đại đa số lợi nhuận của công ty giao cho quỹ và không hề động tới, đó chính là chị ta đem nguồn tài nguyên ra làm chuyện có ích, giống như làm công cho quỹ từ thiện vậy. Vậy thì những kẻ khác vẫn còn muốn ngấp nghé tới nguồn tài nguyên này, muốn thông qua đó để tối đa hóa lợi ích riêng của họ, thì về cơ bản chẳng có mấy khả năng. - Hàn Đông! Bất kể thế nào, tôi sẽ luôn nhớ ân tình của cậu. Tần Phương cười, nói. Hàn Đông đáp: - Chị Phương khách sáo quá, chúng ta cũng là giúp đỡ lẫn nhau thôi mà. - Cái đó thì… Cả hai người đều là người thông minh, có một số lời không cần nói quá thẳng ra làm gì. Hiện tại, về cơ bản Hàn Đông đại diện cho gia tộc họ Hàn, còn Tần Phương cũng đại diện cho nhà họ Miêu. Nhất cử nhất động của hai người, có chút tượng trưng cho mối quan hệ giữa hai nhà họ Hàn – họ Miêu. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hàn Đông liền thuật lại quyết định của Tần Phương cho cậu Dư Hồng Minh, nói: - Cháu đoán chừng sau khi chị ta tính toán xong, thì số tiền nhập vào quỹ hàng năm, nhất định là một khoản rất lớn, cậu có thể từ từ nghĩ xem khoản tiền này sẽ được dùng như thế nào đi ạ. Dư Hồng Minh nghe xong, cười ha ha, nói: - Có tiền còn lo không có chỗ dùng tới sao, quỹ này có tên là quỹ từ thiện Yêu Nước, chỉ cần là việc có lợi cho quốc gia, cho nhân dân thì đều có thể đi làm. Chỉ cần chúng ta làm việc nghiêm túc, rất nhiều nơi thực ra đều rất cần hiến dâng tấm lòng yêu thương của chúng ta… Thấy cậu dõng dạc nói, trong lòng Hàn Đông cũng cảm thấy một niềm vui sướng khó tả. Hàn Đông nhớ rõ, kiếp trước, ông ngoại hắn cũng không thể lên được vị trí cao như bây giờ, tới cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở vị trí Ủy viên Bộ Chính trị mà thôi. Khi đó cậu cũng không nghĩ thoáng được như bây giờ, tuy công ty không mở mang quá rộng, nhưng trước nay vẫn là nắm chắc trong tay không hề nơi lỏng. Mà hiện tại, cậu lại sử dụng công ty trong tay để bắt đầu lập kế hoạch cho quỹ từ thiện Yêu Nước, xem chừng đã đem hết tâm tư đặt cả vào trong đó, ắt hẳn ông có thể tìm được niềm vui của mình ở nơi đây. - Cậu! Cháu có một kiến nghị thế này, có thể đổi tên quỹ một chút được không ạ, gọi ngắn gọn lại là quỹ Yêu Nước, như vậy phạm vi liên quan có thể mở rộng hơn. Ngoại trừ làm việc từ thiện, thật ra cũng có thể trợ giúp các hạng mục lớn của quốc gia. Ví dụ như cửa ải khó khăn về công nghệ cao, rất cần tới sự trợ giúp về tiền bạc, nếu quỹ Yêu Nước có tiền dư thì có thể đưa vào hạng mục này, không đòi hỏi báo đáp lợi nhuận, chỉ cần dùng nguồn vốn một cách chính đáng, cống hiến cho nền kỹ thuật hiện đại của nước nhà, thì sẽ càng đạt được mục tiêu đó cậu. Dựa vào giả thiết của Hàn Đông, chỉ cần tiền bạc đủ nhiều, thì quỹ Yêu Nước này đều có thể sản sinh sức ảnh hưởng trên nhiều phương diện tại đất nước Trung Hoa. Dư Hồng Minh dĩ nhiên hiểu được suy nghĩ của Hàn Đông, trong lòng thầm thán phục đứa cháu ngoại này, ông cười nói: - Hàn Đông, kế hoạch của cháu đúng là khá lắm, vậy thì chúng ta sẽ đổi lại tên quỹ đi nhé, quỹ Yêu Nước, lấy chuyện làm từ thiện làm chủ, chú ý tới các lợi ích công cộng, đầu tư xã hội để đẩy mạnh sự cường thịnh của Trung Hoa, nâng cao đời sống hạnh phúc của người dân Trung Hoa… Hai người trò chuyện trong thư phòng rất lâu. Cho tới khi mợ tới giục thì Hàn Đông và cậu mới cùng nhau đi ra. - Hai cậu cháu nói chuyện gì mà vui quá vậy, không cảm thấy đói bụng sao? Mợ nói giọng oán trách. Dư Hồng Minh cười ha ha, đáp: - Nói chuyện với Hàn Đông có rất nhiều cảm xúc, lại thu hoạch được rất nhiều điều, hơn nữa cháu nó còn giúp tôi thu hút nhiều nguồn tiền bạc, việc của quỹ, tôi càng có thêm lòng tin rồi. - Xem ông tinh thần hưng phấn thế kia, vậy chút nữa không được uống rượu đâu đấy. Lời của mợ tuy có phần nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự vui mừng, dù sao thấy Dư Hồng Minh vui vẻ như vậy, trong lòng bà cũng cảm thấy rất vui vẻ. Ăn cơm xong ngồi chơi một lát, lại đi nói chuyện một lúc với ông ngoại thì Hàn Đông mới cáo từ ra về. Mục đích chủ yếu của lần viếng thăm này cũng đã đạt được rồi, tiếp theo đó là việc hoạt động cụ thể của quỹ, vậy thì khỏi cần Hàn Đông phải bận tâm rồi. Buổi tối hai người thu dọn một chút, sáng hôm sau Lữ Nhạc cho một nữ binh lái xe đi đón Tiêu Bối Bối trước, sau đó đưa cả ba người ra sân bay. 9h30, máy bay bay đi Tam Á thuộc đảo Hải Nam cất cánh. Tiêu Bối Bối ngồi vị trí giữa Hàn Đông và Lữ Nhạc, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn. - Đúng rồi! Anh Đông, anh không trách em làm cái bóng đèn đấy chứ. Tiêu Bối Bối nói xong, lại bật cười khanh khách. Hàn Đông bất đắc dĩ búng vào cái mũi của cô bé, nói: - Nếu để đầu trọc, thì em mới xứng với cái danh bóng đèn được… - Em chẳng có ý định làm ni cô đâu. Tiêu Bối Bối chu cái miệng nhỏ nhắn, nói. Trên đường đi, có nguồn vui vẻ là Tiêu Bối Bối, thời gian cũng qua đi thật là nhanh. 12h, máy bay hạ cánh ở sân bay. Xuống máy bay, ba người gọi một chiếc taxi trực tiếp đi tìm khách sạn. Tới một nơi để du lịch, chỗ ở là một vấn đề vô cùng quan trọng, đặt xong khách sạn, thì các vấn đề khác sẽ tiện hơn rất nhiều, chí ít là hành lý đem theo có thể để ở trong khách sạn. Dựa theo yêu cầu của Hàn Đông, tài xế đưa họ tới khách sạn Banyan Tree (Duyệt Dung Trang) – một khách sạn cao cấp ở Tam Á, ba người họ đặt phòng đôi ở căn biệt thự hào hoa ven sông, giá mỗi ngày là hơn 3400 tệ. Những thứ này đều là do Tiêu Bối Bối và Lữ Nhạc ở đó nhỏ to quyết định, Hàn Đông chẳng phải làm gì cả, chỉ cần phụ trách kéo hành lý theo là được. Cầm được thẻ phòng, Tiêu Bối Bối hưng phấn kéo tay Lữ Nhạc, đi quan sát cách bài trí của cả căn biệt thự. Hàn Đông thì bước ra ban công, xem xét phía bên ngoài, bên ngoài là một dòng sông xanh biếc, còn có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào bên tai. Đưa mắt nhìn ra xa, dường như có thể nhìn thấy mặt biển lam biếc ven cạnh thành phố. Ăn trưa tại khách sạn, sau khi nghỉ ngơi 1 chút, ba người thay đồ thoải mái rồi gọi xe taxi đi Đại Đông Hải. Đại Đông Hải ở vị trí giữa hai núi đuôi thỏ và hươu quay đầu. Vịnh trăng lưỡi liềm, mặt biển rộng lớn như một tấm gương, ánh sáng mặt trời, làn nước xanh như ngọc, bờ cát, hàng cây xanh…tất cả tạo thành một bức tranh vô cùng đẹp đẽ. Nơi này có công viên giải trí với các trò lặn hoặc nhảy cầu, có thể tiến hành các loại hoạt động trên nước hay vận động trên cát, là một trong những cảnh điểm mà khách du lịch đến Nam Hải phải tới. Ánh nắng mặt trời vào lúc chiều vẫn còn khá gay gắt, ba người thuê một cái dù che nắng, sau đó sau đó nằm dài trên bờ cát mềm mại, nhắm mắt lắng nghe từng trận sóng biển bên tai, cảm giác thật vui vẻ thoải mái. Nếu như không phải thỉnh thoảng có tiếng người nói chuyện, cười đùa từ bên cạnh truyền tới, thì nằm yên tĩnh ở đây để lắng nghe đúng là một lạc thú trong cuộc đời con người. - Ai da… Tiêu Bối Bối bỗng hét lên một tiếng đầy tức giận: - Cái người này đi đứng sao thế, bộ không có mắt sao. Hàn Đông mở mắt nhìn, chỉ thấy Tiêu Bối Bối đã ngồi bật dậy, mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm vào anh chàng thanh niên mặc quần cộc hoa đứng trước mặt. Anh chàng kia lại cười cợt, nói: - Làm gì mà dữ vậy, không cẩn thận đụng trúng em thôi mà, hà tất phải ầm ĩ lên vậy, hay là để anh đây xoa chân đền cho em. Mặt Tiêu Bối Bối lập tức đỏ lên. Sắc mặt Hàn Đông trầm xuống, đứng dậy trầm giọng nói: - Xin lỗi đi! - Ơ… Chàng trai kia nhìn Hàn Đông một cái rồi nói: - Anh là ai mà dám kêu tôi xin lỗi, anh ăn phải gan hùm mật gấu rồi phải không? Hàn Đông lạnh lùng cười một cái, ánh mắt càng trở nên băng giá: - Tôi không cần biết cậu là ai, lập tức xin lỗi em họ tôi ngay. - Em họ à, được, vậy kêu tôi một tiếng em rể… Lời của anh chàng kia còn chưa kịp dứt, thì bỗng thấy một bóng người xông tới, cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị đá ngã sõng soài trên mặt đất, vừa đúng lúc miệng hướng về bãi cát, ngậm phải một miệng đầy cát. - Không biết sống chết là gì. Giọng Hàn Đông lạnh tanh, nói. Đã rất lâu rồi hắn không ra tay, thằng nhóc này lại dám bắt nạt Tiêu Bối Bối, bất kể nó có thân phận thế nào, Hàn Đông cũng nhất định không khách sáo với nó. Gã con trai mặc quần hoa bị đá cho một cái, có phần hơi hoảng hốt, bò dậy nhổ cát trong miệng ra, gào lên: - Mẹ mày muốn chết à, @%&... Sau đó gã kêu la ầm ĩ, toàn là giọng địa phương chính gốc. Nối tiếp tiếng la của gã, dưới ba cái dù che nắng liền kề, cách không xa dù che nắng của nhóm Hàn Đông, lập tức có năm gã thanh niên chạy tới. - @%&. . . Gã thanh niên chỉ vào mặt Hàn Đông nói một hồi như chim hót. Mấy người đó liền hùng hổ vây kín lại. Hàn Đông nghênh mặt, tuyệt không chút sợ hãi, tuy rất lâu rồi không động thủ, nhưng đối phó với mấy người như vậy cũng chẳng phải là vấn đề. Lữ Nhạc đứng bên thấy vậy, liền kéo Tiêu Bối Bối sang một bên, đồng thời tay kia cử động, lòng bàn tay lập tức có thêm một khẩu súng lục nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy kẻ đang định đối phó với Hàn Đông. Tuy cô biết rõ thân thủ của Hàn Đông, nhưng dù sao cũng rất quan tâm tới sự an nguy của Hàn Đông, vì vậy cứ cẩn thận là hơn, cầm lấy khẩu súng lục luôn mang theo bên người, chuẩn bị sẵn sàng tư thế ứng phó. Theo đà công việc của Đại đội chiến lược thông tin không ngừng được triển khai, ngày càng nhận được sự coi trọng của Bộ Tổng tham mưu, lãnh đạo của Bộ Tổng tham mưu thậm chí còn chuẩn bị trang bị bảo vệ cho Đại đội trưởng Lữ Nhạc, nhưng lại bị Lữ Nhạc từ chối, nói là cứ trang bị súng ngắn là được, chuẩn bị cho những lúc cần tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui