Người Cầm Quyền

Đối với lời từ chối của Hàn Đông, trong lòng của Long Diệu Quân đã không thoải mái, lúc này bộ dạng không cười, chỉ cần là người quen biết anh ta, đều hiểu rõ hiện tại trong lòng của anh ta vô cùng khó chịu. Lúc này tên quần cộc rất muốn đứng ra quát lớn vào Hàn Đông, cũng để biểu hiện trước mặt Long Diệu Quân. Tuy nhiên cuối cùng y vẫn nhịn được, trước tiên thân thủ của Hàn Đông đã rất lợi hại, lúc nãy y cũng bị đánh. Ngoài ra còn có một cô gái tay cầm súng, vừa nhìn cũng biết là người không nên trêu chọc. Điều quan trọng hơn, trước mặt Long Diệu Quân, Hàn Đông một tí điểm yếu cũng không có. Khí thế thản nhiên kia, ngay cả Long Diệu Quân cũng không sánh bằng. Hơn nữa lúc họ nói chuyện, Hàn Đông cũng biết đến Long Diệu Quân. Tên quần cộc không phải ngốc, do đó y biết Hàn Đông chắc chắn không phải nhân vật bình thường. “Đây lại là người gì đây, lão đây không thể trêu, tóm lại nên trốn đi.” Tên quần cộc nghĩ thầm trong lòng, âm thầm đứng bên Long Diệu Quân, chỉ hy vọng Hàn Đông quên đi chuyện lúc nãy, hoặc nói không để chuyện đó trong lòng. - Ha ha, mặt mũi không phải người khác cho, Tam thái tử không phải không biết chứ. Hàn Đông thản nhiên nói, hắn đương nhiên nghe được lời uy hiếp trong câu nói của Long Diệu Quân. Hàn Đông hiểu Long Diệu Quân chính vì bị mình từ chối, nên có chút tức giận. Tuy nhiên, Hàn Đông không để chuyện của Long Diệu Quân trong lòng. Tuy nói Long Diệu Quân là đứa con út của Long Chính Bang, nhưng Hàn Đông vốn không cùng trình độ với họ. Với Hàn Đông, Long Chính Bang quả thật là một nhân vật khó lường, lúc đầu ông ta từng là Bí thư Thành ủy tại thành phố Minh Châu, nhưng vì công việc duy trì ổn định xã hội làm rất tốt, nên đã nắm bắt cơ hội đột nhập, liền được trở thành Tổng bí thư nước Trung Hoa, Long Chính Bang dần dần nắm được đại cục, đã thu hút được không ít lực lượng đến bên mình, từng bước trở thành lực lượng cường mạnh của Trung Hoa Nhưng, người bố là anh hùng, đứa con cũng không nhất định noi theo. Theo Hàn Đông được biết, tên Long Diệu Quân căn bản là một người ăn chơi trác táng, sống phóng túng, mọi thứ đều đủ, giống như mình của kiếp trước. Anh ta trong đám bạn bè hư hỏng, thắng được cái tên Tam thái tử, không lấy làm nhục, ngược lại còn đắc chí, tự cho là rất hay. Trong đáy lòng của Hàn Đông không muốn có bất cứ quan hệ nào với Long Diệu Quân, đi chung với đám người này, tuyệt đối không có cái tốt, ngược lại còn ảnh hưởng đến tương lai của mình. - Hừ, nếu đã thế, vậy cứ như thế đi. Long Diệu Quân cũng là một tên có tầm nhìn cao, Hàn Đông đã không nể tình anh ta, anh ta sớm đã tức giận, tuy nhiên anh ta biết bây giờ không phải lúc để xảy ra xung đột, sau này có cơ hội sẽ từ từ xử Hàn Đông là được. Nhìn Long Diệu Quân phẫn nộ dẫn đám người rời khỏi, Tiêu Bối Bối tức giận cắn chặt môi, nói: - Tên đó là ai vậy, bộ dạng tự nhận là đúng. Hàn Đông cười nói: - Chỉ là một tên tự nhận là ta đây mà thôi. Sau đó Hàn Đông quay sang nói với Lữ Nhạc: - Em nên dẹp súng đi, tránh làm người khác sợ hãi. Hắn biết Lữ Nhạc lúc nào cũng mang súng bên mình, Lữ Nhạc có Bộ tổng tham mưu ký chứng nhận sử dụng súng, trước khi lên máy bay đã được kiểm tra đối chiếu. Đồng thời cũng thấy được, cách cầm súng của Lữ Nhạc từng trải qua luyện tập, trước tiên là nổ súng cảnh báo, nhưng cũng không đánh vạt ra. Trải qua vụ ồn ào này, hào hứng của mấy người cũng bị quấy rối. Dù mặt biển ngay trước mặt có xanh bao nhiêu, tiếng sóng như trước, nhưng tâm trạng không như nhau, cảm giác cũng không giống nhau. Một hồi, ba người liền quyết định đến Nam Sơn du lịch. Trước khi đến, Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đã lên lịch sẵn, những ngày này nên chơi gì, phải đi đâu, có phong cảnh nào, nên ăn món đặc sắc gì, đã được liệt kê ra danh sách, sẽ trải nghiệm một lần trong những ngày này, cơ bản hành trình đã được xếp kín. Vốn dĩ chuẩn bị hôm nay sẽ ăn trưa tại đây, tuy nhiên vì bị đám người của Long Diệu Quân quấy rối, mấy người họ cũng không còn hứng thú ở lại đây nữa, cho nên đã đem cái phía sau đưa lên trước. Nam Sơn mặt hướng về Nam Hải, là ngọn núi cao nhất của nước Trung Hoa, từ trước đã được xưng danh nơi cát tường phúc trạch. Nghe nói, Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn vì muốn cứu độ chúng sinh, mười hai đại nguyện, trong đó ước nguyện thứ hai tức là “Nguyện thường cư Nam Hải”. Còn câu danh ngôn lâu đời “Phúc như Đông Hải, Thọ bỉ Nam Sơn” càng nói lên văn hóa sâu xa của Nam Sơn và Phúc Thọ với nhau. Ba người lái xe đến chân núi, nơi này du khách như dệt, mọi người trên đường vừa nói vừa cười, trên nét mặt luôn hưng phấn, biểu hiện vui vẻ. Mua vé vào cổng xong, ba người dọc theo đường nhỏ đi lên, Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối một trái một phải đi bên cạnh Hàn Đông, hai người đều là mỹ nữ tuyệt sắc, cũng vô cùng thu hút ánh mắt của mọi người, khiến cho Hàn Đông nhận được không ít ánh mắt ngưỡng một ghen tỵ. - Nơi đó là Tích Thủy Tịnh Bình, đúng là rất giống. Tiêu Bối Bối đưa ra ngón tay trắng nõn chỉ về cảnh quang phía trước. Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy phía trước rừng cây thấp thoáng bên trong, một tảng đá có hình dáng chiếc bình nhỏ đứng thẳng trong đấy. Rất nhiều người đứng tại chỗ quan sát, đánh giá, bình luận, có người đem máy ảnh ra bắt đầu chụp hình. Tiêu Bối Bối cũng lấy máy ảnh ra chụp, lại nhờ một du khách chụp vài tấm ảnh ba người giúp họ. Sau đó ba người lại cùng tiến về Đại tiểu Động Thiên. Động Thiên là thắng địa du lịch văn hóa của đạo gia phía nam, là danh lam thắng cảnh có lịch sử lâu dài của Hải Nam, nghe nói được khai lập vào Nam Tống. Nơi đây, vách đá châu vịnh hình cung trăm dặm, sóng xanh vạn khoảnh, ngao núi, nham kỳ động u, trải rộng hình thù kỳ quái. Giữa sông núi dệt lên như một bức tranh đẹp. Qua nhiều thế hệ văn thơ cũng chung tình với cách sơn thủy này. - Động thiên nhỏ, đài câu cá, kỳ quan Hải Sơn, tiên nhân túc, thử kiếm đỉnh… Tiêu Bối Bối dùng ngón tay chỉ những điểm từng đi qua, trên mặt hớn hở - Thật không sai, chụp được rất nhiều hình. Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô ấy, Hàn Đông và Lữ Nhạc nhìn nhau cười, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên. Phía trước là cây thông ngàn tuổi, một số người vây quanh dưới cây thưởng thức, còn có người với bộ dạng đang cúng bái. Bỗng nhiên lúc đó, sắc mặt của Hàn Đông hơi sửng sốt. Trong đám người đó, hắn như nhìn thấy người quen. - Sao Bạch Vũ Giai lại ở đây… Trong lòng Hàn Đông hơi lo lắng, dù sao mối quan hệ giữa hắn và Bạch Vũ Giai, hiện tại không để Lữ Nhạc biết được, để họ gặp mặt, lo lắng sẽ bị cô ấy phát hiện ra điều gì. Lúc này Tiêu Bối Bối kéo Lữ Nhạc tiến về phía trước, Hàn Đông chỉ còn biết bất đắc dĩ đi theo. Đám người phía trước, Bạch Vũ Giai đeo kính râm, bên cạnh còn có một cô gái, xem vẻ mặt giống như là trợ lý gì đó. Giây phút quay lưng, Bạch Vũ Giai cũng nhìn thấy Hàn Đông, sắc mặt của cô ấy cũng cứng lại, trong lòng cứ ngỡ nhìn lầm. Đưa tay tháo mắt kính xuống, cẩn thận nhìn quanh, sau đó lại dùng tay dụi mắt. Trên nét mặt của Bạch Vũ Giai lộ ra vài nụ cười kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng đeo kính vào. - Hàn Đông, anh cũng đến đây chơi à? Bạch Vũ Giai ngạc nhiên tiến về trước, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, hưng phấn, niềm vui trong lòng cũng không thể kiềm chế được. Trợ lý của cô ta đứng bên cạnh thấy vậy, trước tiên nét mặt lộ ra vài chút kinh ngạc, sau đó cũng nhanh chóng đi theo, cảnh giác nhìn Hàn Đông. - Đúng vậy, tôi cùng Lữ Nhạc, Bối Bối đi chơi. Hàn Đông mỉm cười nói, hắn lo lắng Bạch Vũ Giai sẽ có hành động thân mật trong lúc này. Bạch Vũ Giai vừa nghe thấy, nụ cười trên nét mặt cũng hạn chế, tuy nhiên nhanh chóng vui hẳn, nói: - Thật trùng hợp quá, không ngờ lại gặp mọi người ở đây. Hàn Đông gật đầu, lúc này nhìn thấy Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối cũng đi tới, nói: - Đúng, tôi đi cùng với cô ấy. - Chị Vũ Giai. Tiêu Bối Bối nhìn thấy Bạch Vũ Giai, giống như nhìn thấy người thân vậy, hớn hở tiến lên trước, kéo tay của Bạch Vũ Giai, vừa cười vừa nhảy. Lữ Nhạc mỉm cười đứng bên cạnh. Tiếp theo, dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Bối Bối và Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai bèn đi chung với Hàn Đông họ, lúc này trợ lý cô ấy bây giờ cũng thấy mối quan hệ giữa Bạch Vũ Giai và hai nữ một nam cũng không tệ, trong lòng cũng yên tâm nhiều. Đồng thời trong lòng cô ấy vẫn kinh ngạc, hai người cô gái này không giống làm trong giới nghệ thuật, nhưng rất xinh đẹp, nếu tham gia diễn xuất, chắc chắn rất có tương lai. Nhìn thấy Tiêu Bối Bối một tay kéo Lữ Nhạc, một tay kéo Bạch Vũ Giai, vẻ mặt hưng phấn, trong lòng Hàn Đông không kìm nổi cảm thán. “Đúng là cuộc đời không biết khi nào sẽ gặp nhau, không ngờ lại gặp phải Bạch Vũ Giai vào lúc này, chỉ mong sao Lữ Nhạc không phát hiện được gì, dù sao mình cũng nên chú ý một chút.” Đồng thời, trong lòng Hàn Đông không khỏi buồn rầu. Mấy người phụ nữ của mình, cũng không thể từ bỏ, nhưng lại không muốn họ bị tổn thương, đến lúc đó lại là một việc rắc rối nữa. Có thể hưởng thụ hạnh phúc, đấy là cách giải quyết tốt nhất. Nhưng, với cách này chỉ biết âm thầm nghĩ trong não, Hàn Đông cũng không dám nói chuyện này với Lữ Nhạc. Cho dù Lữ Nhạc bình thường có dịu dàng bao nhiêu, nhưng dự đoán trong việc này, vẫn không thể nào bao dung được. Dù sao với chuyện này, đối với bất kỳ người phụ nữ nào mà nói, đều không thể nào chấp nhận được. Cho nên, bây giờ Hàn Đông căn bản là hết đường xoay sở, bình thường vẫn còn được, nhưng một khi Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai hoặc Kiều San San cùng gặp mặt nhau, Hàn Đông không nhịn được nỗi lo trong lòng. “Nói ra, cũng có một thời gian không gặp Kiều San San rồi, tuy thường xuyên nói điện thoại, nhưng đã lâu không gặp cô ấy, đối với cô ấy mà nói, có chút không công bằng.” Trong lòng Hàn Đông có chút áy náy. Có thể nói, Kiều San San là người phụ nữ mà Hàn Đông yêu nhất trong cuộc đời này, tuy không thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, nhưng trong lòng Hàn Đông, cuối cùng vẫn để lại một vị trí quan trọng cho cô ấy. - Đau chân quá. Quay về khách sạn, Tiêu Bối Bối nũng nịu hét lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui