Người Cầm Quyền

- Hừ... Long Diệu Quân trầm trọng hừ một tiếng, trợn mắt nhìn Hàn Đông, nói: - Không phải chuyện của anh, tốt nhất đừng quản đến. Lần trước ở Hải Nam, anh ta mời Hàn Đông cùng ăn cơm, bị Hàn Đông từ chối, trong lòng vô cùng không khoải mái. Ngoài ra, những năm gần đây Hàn Đông phát triển rất mạnh, từng có một thời gian, có người gọi hắn là Kinh thành đệ nhất thiếu gia, nên càng khiến trong lòng Long Diệu Quân không phục. Với anh ta, kinh thành đệ nhất thiếu gia, thế nào cũng chưa đến lượt Hàn Đông. “Tuy Hàn lão rất lợi hại, nhưng ông ta cũng đâu sống lâu được. Tên này dám cự với mình, sớm muộn mình cũng phải cho hắn biết lợi hại.” Long Diệu Quân híp mắt lại, tự nghĩ thầm trong lòng. Anh ta cũng có ý với Tần Phương, dù sao người phụ nữ quyến rũ như Tần Phương vậy, đối với Long Diệu Quân tự cảm thấy cũng có chút thu hút. Tối nay Long Diệu Quân cũng ăn cơm ở đây, trước đó Tần Phương ra ngoài, đã bị anh ta nhìn thấy. Vừa nhìn thấy cách ăn mặc mê người của Tần Phương, anh ta đã uống chút rượu vào nên đột nhiên trong lòng xao động, tức thì tiến lên trước mời Tần Phương vào phòng của họ, cùng uống hai ly. Tần Phương quen biết Long Diệu Quân, đồng thời đối với hành động của tên này cũng đã quen, biết tên này không có lòng dạ tốt lành, nên một mực từ chối. Long Diệu Quân có thể vì lý do uống rượu, đơn giản giống như kẹo kéo vậy, liên tục quấy rối, khiến Tần Phương vô cùng phẫn nộ. Nhìn Long Diệu Quân, Hàn Đông cảm thấy tên này giống như con sâu tội nghiệp, tự nhận ba là số một của nước Trung Hoa, cảm thấy mình rất hay, cảm thấy cực tốt. Nhưng trên thực tế, anh ta cái gì cũng không phải, ngoài tia sáng trên mình, khi vào đám đông, cũng không ai nhìn anh ta thêm một lần nữa. - Tôi cùng bạn đi dùng cơm, không muốn người khác quấy rầy. Hàn Đông không muốn có quá nhiều rắc rối, cũng không nói có quản đến việc của Tần Phương, nhưng rõ ràng xác nhận nơi này Long Diệu Quân không chào đón. Sắc mặt của Long Diệu Quân nhất thời đỏ lên, ánh mắt của anh ta trợn lên nữa. - Mày nghĩ mày là ai hả. Phía sau Long Diệu Quân nhảy ra một người thanh niên, bộ dạng giống như lưu manh, ngang tàng nói: - Biết người này là ai không, đây là Tam thái tử, tên này không muốn sống rồi... - Chó nhà ai sủa bậy vậy. Hàn Đông không khách sáo nói, đồng thời sắc mặt cũng trầm xuống. Long Diệu Quân lúc này nghĩ đến chuyện ở Hải Nam, Hàn Đông một người có thể tùy tiện đối phó với mấy người rồi, hôm nay mình có làm thế nào, chắc chắn cũng không được ưu đãi nào. Tuy nhiên, để tên này gây ồn ào, xem phản ứng của Hàn Đông cũng tốt. Tên nhóc vừa mới nhảy ra, là Tề Tiểu Thiên con trai của Phó Bí thư thành ủy Yến Kinh Tề Tuấn Hồng, anh không dễ dàng đi cùng tuyến với Long Diệu Quân, tự nghĩ bản thân tìm được cây đại thụ lớn dựa dẫm, do đó vô cùng ngang tàng. Khi nhìn thấy Hàn Đông không ngờ lại không nể tình Long Diệu Quân, y nhanh chóng nhảy ra thể hiện. - Tên nhóc muốn chết sao. Tề Tiểu Thiên quan sát một hồi, Hàn Đông cũng không phải mạnh mẽ, mình chắc cũng không thiệt thòi, cho nên vừa ngang tàng, vừa hung dữ chạy lên động thủ. Hàn Đông không hành động, ánh mắt nhìn sang Long Diệu Quân, trầm giọng nói: - Long Diệu Quân, anh có ý gì đây? Tuy Tề Tiểu Thiên xem ra hơi tự chủ, nhưng anh ta cũng chỉ là tên đi theo Long Diệu Quân mà thôi, cho nên Hàn Đông cũng không đôi co nhiều với y, mà trực tiếp quay mục tiêu sang Long Diệu Quân. Hỏi như vậy, thực tế đang rõ ràng nói với Long Diệu Quân, hành động của Tề Tiểu Thiên, Hàn Đông sẽ đem món nợ này tính vào Long Diệu Quân. Tinh thần của Long Diệu Quân hơi nghi ngờ, anh ta tuy ngang tàng bất chính, nhưng cũng không phải tên ngốc, anh ta biết ý của Hàn Đông, trong lòng nghĩ vì chút việc, đã tranh chấp với Hàn Đông, dường như cũng không đáng. Trong phút chốc Long Diệu Quân đang do dự, trong lòng Tề Tiểu Thiên cuối cùng cũng đã phản ứng lại, biết được người thanh niên trước mặt không xem Long Diệu Quân ra gì, đồng thời không phải không biết đến thân phận của Long Diệu Quân mà khinh thị anh ta, ngược lại quen biết với Long Diệu Quân. “Tên này là ai?” Tề Tiểu Thiên buồn bực nghĩ trong lòng, nhất thời động tác đã chậm đi rất nhiều, trong khoảng cách cách Hàn Đông vài bốn năm bước chân, sắc mặt cũng hơi ngượng ngùng. Hàn Đông có thể gọi tên của Long Diệu Quân, hơn nữa còn chất vấn anh ta ý gì. Hoàn toàn hiểu được, đằng sau Hàn Đông cũng có một bối cảnh mạnh. Ngoài ra khi Tề Tiểu Thiên cũng chú ý đến, vị trí của ba người trên bàn tiệc, Hàn Đông ngồi ghế trên, Lộ Lợi Dương và Tần Phương chỉ là tiếp khách mà thôi. Cái này, đã thể hiện rõ vị trí ngồi vững chắc của người thanh niên này, chắc hẳn không hề đơn giản. “Xem ra mình đứng ra quá vội rồi.” Tề Tiểu Thiên buồn bực nghĩ trong lòng, lúc này đi vào cũng không phải, đứng cũng không nên, đứng đây có chút giống tên ngốc. Long Diệu Quân cũng nhìn được Tề Tiểu Thiên khiếp đảm, vốn dĩ anh ta muốn lợi dụng Tề Tiểu Thiên để làm mất nhuệ khí của Hàn Đông, xem phản ứng của hắn, tuy nhiên bây giờ Hàn Đông đã gọi tên anh ta để tính sổ, vậy anh ta cũng không thể nào bỏ mặc được rồi. - Tiểu Thiên đừng kích động. Long Diệu Quân mở miệng gọi Tề Tiểu Thiên, chế nhạo mà nói: - Người này mà anh lại không quen biết sao, là đệ nhất thiếu gia Kinh thành đấy. Xem ra, anh ta đối với cái tên gọi của Hàn Đông vẫn có chút không thoải mái, giống như giành mất nổi trội của anh ta vậy. Hàn Đông lạnh lùng cười một cái, nâng ly nói với Lộ Lợi Dương: - Anh Lộ, uống rượu nào. - Cạn hết. Lộ Lợi Dương cười nói, nâng ly cụng với Hàn Đông, sau đó uống một hơi cạn sạch. Nhìn thấy Hàn Đông không xem mình ra gì, nỗi bực trong lòng Long Diệu Quân càng phẫn nộ hơn. Nhưng bây giờ anh ta cũng không thể làm gì, vì vốn dĩ Hàn Đông không tiếp chiêu, nếu anh ta tiếp tục huyên náo thêm ba phần, khoan nói đến có được lợi ích không, ít ra khi truyền ra ngoài, hành vi này đã rơi xuống vực sâu. Tuy Long Diệu Quân làm việc luôn không kiêng kị, nhưng con người phải có thể diện, cũng nên biểu hiện ra bộ mặt nho nhã của đấng công tử, cảm giác giống như con nhà giàu mới nổi vậy, cảm thấy mình có được ôm ấp, thì có khí chất vậy. Trên thực tế, người khác nhìn vào sẽ rõ nhất, hoàn toàn không phải chuyện này. - Hừ, chúng ta đi thôi. Long Diệu Quân hừ lạnh một tiếng, dẫn theo Tề Tiểu Thiên quay người rời khỏi. Tần Phương nói: - Tên Long Diệu Quân này, càng ngày càng đáng ghét, cũng càng ngày tưởng là hay. Hàn Đông cười nói: - Người như vậy, thông thường bản thân cũng không có bản lãnh gì, chẳng qua tưởng có xuất thân tốt, nên xem bản thân là nhân vật thôi. Lộ Lợi Dương tiếp lời: - Đúng đó, Long Diệu Quân so với người anh của y, thua kém rất nhiều. Hàn Đông nói: - Người như vậy, thật ra dùng ba chữ có thể hình dung được, “Con hổ giấy”, chỉ dọa được những người nhát gan mà thôi, nếu anh thực sự xem trọng y, vậy y sẽ đạp lên mắt mũi đấy. Tần Phương cười mím chi nói: - Ha ha, cũng chỉ có Hàn Đông anh mới có thể trấn được y thôi. Lộ Lợi Dương nói: - Anh ta căn bản không phải người thuộc tầng lớp với Hàn Đông, Hàn Đông mới mặc kệ anh ta. Hàn Đông nói: - Thôi, chúng ta đừng bàn cái này để làm mất hứng của mình nữa. Lộ Lợi Dương nhìn Hàn Đông, cân nhắc trong lòng: “Xem ra trước đó Hàn Đông có lẽ có tiếp xúc qua với Long Diệu Quân, xem ra Hàn Đông đối với Long Diệu Quân cũng không thoải mái. Gần đây tên nhóc Long Diệu Quân này sống rất thoải mái, khắp nơi hợp tác công ty với người ta, mình nên sớm chuẩn bị những thứ liên quan, nếu không ngày nào đó anh ta tính vào mình, vậy sẽ không dễ đối phó.” Trước đó khi ông nội Lộ Phó Thạch tại vị, Lộ Lợi Dương làm việc gì, đều phải thả lỏng một chút. Bây giờ Lộ Phó Thạch đã lui xuống, trong xã hội nước Trung Hoa người đi trà lạnh , Lộ Lợi Dương vẫn muốn giống lúc trước phát triển nhanh chóng, vậy cần phải cẩn thận hơn nhiều, đồng thời kết giao với nhiều người có ích. Chỉ cần bên cạnh hình thành một lực lượng vững mạnh, như vậy người khác muốn động đến anh ta, cũng phải suy nghĩ đến những mối quan hệ khác. Cũng may, Lộ Lợi Dương luôn nhìn tương đối xa, kết giao cũng được nhiều người. Bây giờ mối quan hệ với Hàn Đông càng thân mật hơn, điều này đối với phát triển sau này của mình tràn đầy tự tin. - Đúng rồi, Hàn Đông, tôi cũng muốn đem một phần lợi nhuận trong công ty đầu tư vào quỹ Yêu Nước, anh nghĩ việc này có được không? - Có gì không được chứ. Tuy tôi không tham gia vào việc quản lý quỹ Yêu Nước, nhưng theo tôi biết được, chỉ cần anh có lòng thành, tin chắc họ sẽ rất vui chấp nhận phần đầu tư của anh. Hàn Đông biết dự tính của Lộ Lợi Dương, anh ta một mặt kết giao với mình, mặc khác càng muốn lấy phần đầu tư ra, cùng dựng mối quan hệ với quỹ Yêu Nước, điều này sẽ tạo ra lớp bảo vệ bên ngoài cho anh ta. Tần Phương cũng nũng nịu nói: - Lộ Lợi Dương anh kiếm được nhiều tiền cũng xài không hết, đúng lúc lấy ra làm tí sự nghiệp yêu nước. Quỹ Yêu Nước bao trùm nhiều mặt, cần đến rất nhiều tiền vốn, anh có thể đầu tư vào, chắc chắn là việc tốt rồi. Lộ Lợi Dương cười nói: - Cái này tôi không phải học theo Tần đại mỹ nhân sao, lần trước cô cũng đã nổi trội một lần rồi, tuy tôi không có thực lực kinh tế mạnh như cô, nhưng có thể tận dụng sức lực non nớt này. - Không tích dòng sông nhỏ không thể thành dòng chảy lớn, chỉ cần mọi người cùng nhau nỗ lực, số tiền nhỏ họp lại, có thể làm nên đại sự. Hàn Đông mỉm cười nói. - Hơn nữa, anh Lộ anh cũng không thể chỉ đầu tư một ít tiền nhỉ. - Đúng thế, tôi sẽ làm hết sức. Lộ Lợi Dương cười nói. Khoảng chín giờ, ba người tính tiền đi về. Vì sáng mai Hàn Đông còn phải đi làm, cho nên cũng không tiếp tục có hoạt động gì nữa. Trưa ngày thứ hai, Hàn Đông mới đi làm, Cao Minh Chân bèn cầm lấy một phong bì lớn, nói: - Chủ nhiệm Hàn, đây là bức thư tố cáo, liên quan đến vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước của thành phố Khôn Dương tỉnh Tây Xuyên, xem ra tương đối nghiêm trọng. - Thật sao? Hàn Đông nghi ngờ nói, nhận thư, vừa mở ra, lật dữ liệu ra xem qua một lượt, thần sắc bắt đầu trầm trọng hơn. Khép dữ liệu lại, Hàn Đông nói: - Vấn đề quả thật nghiêm trọng, hơn nữa tôi thấy bức thư này tuy là nặc danh, nhưng dữ liệu có được hết sức chi tiết, chắc chắn là người biết sự tình. Ngay cả quan hệ trong tỉnh cũng tương đối rõ ràng, xem ra vị trí người này không bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui