Người Cầm Quyền

- - Thư tố cáo gửi cho phòng Kiểm soát Sở Văn phòng Nội các Chính phủ là do tôi viết, tôi có rất nhiều ý kiến đối với việc tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước của thành phố Khôn Dương, nhưng không ai muốn nghe, cho nên đành phải dùng cách viết thư khiếu nại… Đường Lập Ngữ trên mặt đã ửng đỏ, nhưng không chỉ là nguyên nhân do uống rượu, mà là vì trong lòng vô cùng kích động. Ông ta ngồi xuống, nói thao thao bất tuyệt, từ khi ông ta tiếp xúc với tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, đến các vấn đề gặp phải đều trút hết ra, dường như bị đè nén rất lâu rồi, giống như cuối cùng đã tìm được một nơi để trút ra. Trịnh Nhạc Kiến thấy thế, hơi cười gượng một cái, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, gọi nhân viên phục vụ pha một cốc Trúc Diệp Thanh bưng vào. Mối quan hệ của anh ta với Đường Lập Ngữ cũng không tệ, cũng biết thói quen ăn uống của Đường Lập Ngữ, biết ông ta thích uống Trúc Diệp Thanh. Lúc này, Hàn Đông vẻ mặt nghiêm túc nghe Đường Lợi Lập nói về vấn đề của thành phố Khôn Dương, Chu Nguyên Thanh ở bên cạnh nhanh tay ghi chép lại. Anh chàng này cũng là một người chăm chỉ, ban đầu khi làm ở phòng Tổng hợp phòng Kiểm soát, chuyên môn luyện tập ghi chép, bây giờ đúng là lúc phát huy tác dụng. Nghe Đường Lập Ngữ nói chuyện, thần sắc Hàn Đông càng ngày càng nghiêm trọng. Vấn đề của thành phố Khôn Dương còn nghiêm trọng hơn so với mình tưởng tượng, có thể nói, bộ máy lãnh đạo của thành phố Khôn Dương về cơ bản đã mục nát hết rồi, lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố dường như tất cả đều bị cuốn vào trong vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, chính bởi vì như vậy, dường như trong tái cơ cấu tất cả doanh nghiệp nhà nước của thành phố Khôn Dương đều tồn tại vấn đề này, vấn đề kia. Kinh tế của thành phố Khôn Dương xếp trong Top 10 thành phố đứng đầu của tỉnh Tây Xuyên, mà cách Thục Đô rất gần, cơ sở phát triển có thể nói vô cùng tốt, nhưng mấy năm nay tình hình lại có chút đình trệ, đúng là có quan hệ rất lớn đến các lãnh đạo của thành phố Khôn Dương. Có thể nói, Đường Lập Ngữ vô cùng hiểu rõ vấn đề tồn tại trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước của thành phố Khôn Dương, và ông ta cũng là người có tinh thần trọng nghĩa, cho nên kêu gọi hò hét, nhưng tiếc là ở thành phố Khôn Dương ông ta gần như vấp phải trắc trở khắp nơi, cuối cùng thậm chí bị các lãnh đạo đạp ngã, bây giờ rảnh rỗi ở nhà, việc sắp xếp cho ông ta cũng bị bỏ xó, không có lời giải thích. Đường Lập Ngữ bây giờ cũng đã hơn bốn mươi tuổi, đây đúng là thời kỳ tốt nhất để phấn đấu phát triển tiền đồ của một người trong thể chế, kết quả lại biến thành kết cục thế này, trong lòng ông ta vẫn vô cùng bất mãn, hơn nữa cũng không quên được những việc mà mình biết, lại vừa đúng lúc nhìn thấy thời gian trước khi chống lũ, công tác của phòng Kiểm soát Sở Văn phòng Nội các Chính phủ rất cứng rắn, bèn viết thư khiếu nại. - - Chủ nhiệm Hàn, nói thật, tôi viết thư khiếu nại này, cũng không trông đợi gì nhiều. Đường Lập Ngữ trên mặt bây giờ đã dần dần trở lại bình thường, ông ta uống một ngụm rồi nói: - - Nhưng tôi cũng chỉ là cầu sự an ủi của lương tâm, làm hết nghĩa vụ của một Đảng viên mà thôi, không ngờ Chủ nhiệm Hàn lại đích thân đến thành phố Khôn Dương điều tra chuyện này, tôi rất cảm động, Chủ nhiệm Hàn cần tìm hiểu chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không giấu diếm. Có gì căn dặn tôi đều sẽ làm theo. Hàn Đông gật gật đầu, sắc mặt u ám, nói: - - Tôi trước tiên xin cám ơn anh, vừa rồi nghe xong lời anh nói, tôi cũng ý thức được vấn đề của thành phố Khôn Dương vô cùng nghiêm trọng, dính líu rất rộng, anh có thể giữ được khí khái nên có của một người Đảng viên trong tình huống này, thật là hiếm có. Trịnh Nhạc Kiến ở bên cạnh nghe xong lời nói của Hàn Đông, trên mặt nóng bừng bừng. Nói thật, về vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, Đường Lập Ngữ cũng nói với anh ta nhiều lần rồi, nhưng một mặt anh ta không phân công quản lý công tác này, mặt khác anh ta cũng tương đối hiểu tình hình trong thành phố, biết rằng đây hoàn toàn là một tổ ong vò vẽ, không thể tùy tiện chọc vào, nếu không thì người thua thiệt cuối cùng chính là mình, kết cục của Đường Lập Ngữ không phải là một minh chứng đó sao. Thực ra Trịnh Nhạc Kiến cũng đã khuyên Đường Lập Ngữ làm việc khéo léo một chút, không cần thẳng thắn như vậy. Nhưng bản tính của Đường Lập Ngữ khó thay đổi, ông ta vốn là một người không cho phép có một chút vấy bẩn, đương nhiên không nghe lời khuyên bảo của Trịnh Nhạc Kiến. - - Chủ nhiệm Hàn, cá nhân tôi không cầu danh lợi gì, cho dù sau này tôi không ở trong thể chế tôi cũng bằng lòng, cùng lắm thì tự mình buôn bán nhỏ, cũng có thể nuôi sống bản thân mình. Đường Lập Ngữ nhìn Hàn Đông, có chút giận dỗi nói. Hàn Đông mỉm cười, nói: - - Như vậy sao được, cán bộ có trách nhiệm như anh thế này đúng là người quốc gia cần, tạm thời gặp chút trở ngại không có vấn đề gì, nhưng chúng ta nhất định phải có lòng tin, phải tin vào sự lãnh đạo của Đảng, tin rằng sự việc sẽ theo chiều hướng tốt. Tuy rằng Đường Lập Lợi lớn tuổi hơn Hàn Đông, nhưng cấp bậc của Hàn Đông cao hơn, hơn nữa là đến từ ban ngành của Trung ương, cho nên khi nói chuyện, đương nhiên có cảm giác là lãnh đạo nói chuyện với cấp dưới. Mà Đường Lập Ngữ cũng thấy không có gì không ổn. Thậm chí trong lòng vô cùng vui mừng, vốn ông ta viết thư khiếu nại này, cũng không có hy vọng gì nhiều, dù sao phòng Kiểm soát đối mặt với vấn đề trong cả nước, có lẽ vấn đề trong mắt của ông ta rất quan trọng, nhưng với Sở Văn phòng Nội các Chính phủ thì chỉ là một việc nhỏ mà thôi, thư khiếu nại của ông ta chưa chắc đã được đưa đến tận tay lãnh đạo phòng Kiểm soát Sở Văn phòng Nội các Chính phủ. Bây giờ Chủ nhiệm phòng Kiểm soát Sở Văn phòng Nội các Chính phủ Hàn Đông đã tự mình đến thành phố Khôn Dương tìm ông ta tìm hiểu tình hình, làm cho ông ta có chút vừa mừng vừa lo. Trong quá trình Hàn Đông và Đường Lập Ngữ nói chuyện, Trịnh Nhạc Kiến giống như người ngoài cuộc vậy, vẫn lẳng lặng ngồi uống trà. Nhưng trong lòng của anh ta vẫn âm thầm suy nghĩ: “Bây giờ xem ra Hàn Đông đang chuẩn bị gây nên một cơn mưa bão ở thành phố Khôn Dương thậm chí cả tỉnh Tây Xuyên, điều này đối với mình chắc chắn là một cơ hội rất tốt, xem ra chuyện của mình có triển vọng rồi, mình phải phối hợp tốt mới được, đương nhiên rồi, cũng phải chú ý bảo vệ mình, không thể làm việc rồi để cho người khác hận mình.” Sau khi nói chuyện một hồi với Đường Lập Ngữ, Hàn Đông lại một lần nữa sắp xếp lại suy nghĩ công việc một chút, và tìm đám người Đường Lợi Ba về, cùng kết hợp với tình hình mới chỉnh sửa phương án công tác. - - Chủ nhiệm Hàn, bây giờ rất nhiều việc đều rõ ràng, tôi cảm thấy chúng ta có thể trực tiếp đứng ra, trực tiếp triển khai điều tra các sự việc liên quan, xâm nhập dần dần hẳn là không thể vạch trần chân tướng ra được. Hàn Đông nói: - - Như vậy cũng có lý, nhưng nếu chúng ta trực tiếp đứng ra điều tra, mục tiêu rõ ràng rồi, có một số người sẽ đề phòng chúng ta, gây ra lực cản lớn cho công tác điều tra. Chu Nguyên Thanh nói: - - Chuyện này dễ làm, lần trước Chủ nhiệm Hàn đưa chúng tôi đi tỉnh Việt Đông, không phải dùng hai tổ điều tra một sáng một tối đó sao, lần này chúng ta vẫn dùng cách đó, ngoài ra mời Cục trưởng Đường phối hợp, không phải càng thu hút sự chú ý của người khác sao? Sau đó anh ta vừa cười nói với Đường Lập Ngữ: - - Cục trưởng Đường, tôi không có ý gì khác, chủ yếu là quan điểm và thái độ của anh, rất nhiều người biết, cũng có rất nhiều người chú ý đến chiều hướng động tĩnh của anh, cho nên mong anh phối hợp, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn một chút. Đường Lập Ngữ cười ha hả, nói: - - Không có vấn đề gì, tấm thân này tôi không đếm xỉa đến, các anh cần tôi giúp gì, tôi quyết không chối từ. Trịnh Lạc Kiến cũng nói: - - Chủ nhiệm Hàn, có gì cần tôi trợ giúp, anh cứ việc sai khiến là được. Hàn Đông gật đầu, nói: - - Được, vậy tôi không cần khách khí, tình hình của thành phố Khôn Dương rất phức tạp, hy vọng chúng ta chung sức hợp tác, nhanh chóng điểu tra rõ tình hình. Sau đó, Hàn Đông bèn bố trí Đường Lợi Ba và Mã Tân An, Chu Dũng ra mặt tìm Đường Lập Ngữ xác minh tình hình, người cần điều tra đều gióng trống khua chiêng tiến hành điều tra. Mặt khác Hàn Đông còn chuẩn bị thông báo cho Sở Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên, để họ bố trí người phối hợp điều tra. Cùng lúc đó, Hàn Đông và Chu Nguyên Thanh dưới sự giúp đỡ của Trịnh Nhạc Kiến, tiến hành điều tra một số vấn đề nhạy cảm, chủ yếu là dính líu đến người thân của mấy vị lãnh đạo trong tỉnh. Điều tra này không thể công khai được rồi. Trước mặt mọi người, Hàn Đông gọi điện thoại đến Văn phòng của Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên Phạm Đồng Huy, nói: - - Chào Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi là Hàn Đông, không làm phiền công việc của anh đấy chứ. - - Haha, là Hàn Đông à, gần đây vẫn tốt chứ. Phạm Đồng Huy sang sảng cười, nói. Ông ta ở tỉnh Tây Xuyên đấu với Yến Sơn Cao, cũng nhờ vả Hàn Đông không ít, nếu không thì, không được sống yên ổn như thế này. Ngoài ra thân thế phía sau của ông ta, còn có quan hệ với nhà họ Hàn, bởi vậy ông ta nhận được điện thoại của Hàn Đông, tỏ ra rất vui mừng. Hàn Đông nói: - - Tôi vẫn thế, Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi bây giờ đang ở tỉnh Tây Xuyên, có chút công việc muốn nhờ phòng Kiểm soát Ủy ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên phối hợp một chút. Phạm Đồng Huy nghe xong ngẩn người ra, ông ta cũng không ngờ Hàn Đông lại nói thẳng như vậy, nhưng trong lòng lập tức lại trở lên vui mừng, điều này chứng tỏ Hàn Đông không coi mình là người ngoài. - - Không thành vấn đề, như vậy đi, tôi sẽ yêu cầu Hồng Tiến Phong tự mình đôn đốc phòng Kiểm soát, có việc gì cụ thể, cậu cứ liên hệ với Hồng Tiến Phong là được. Phạm Đồng Huy nói dứt khoát, Hàn Đông có thể chủ động liên hệ với ông ta, thực tế là đang cho ông ta cơ hội, ông ta có thể chuẩn bị trước. Buổi chiều cùng ngày, tổ kiểm soát của Ủy ban nhân dân tỉnh đã đến thành phố Khôn Dương, Hàn Đông và bọn họ gặp nhau, sau đó để Đường Lợi Ba dẫn theo bọn họ, trước tiên đi gặp Đường Lập Ngữ, đây là để phát một tín hiệu cho bên ngoài, cho thấy phòng Kiểm soát Sở Văn phòng Nội các Chính phủ đã bắt đầu quan tâm đến vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước thành phố Khôn Dương. Đối với người của phòng Kiểm soát Ủy ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên, Hàn Đông về cơ bản cũng yên tâm, dù sao cũng là người do Hồng Tiến Phong yêu cầu vị Phó trưởng ban thư ký khác chọn lựa kỹ càng. Theo đà hành động của tổ giám sát, các phương diện bắt đầu có phản ứng, một số người cũng theo đó bắt đầu kích động. Ngày thứ ba, Hàn Đông đang nói chuyện với Trịnh Nhạc Kiến, liền nhận được điện thoại của Đường Lợi Ba. - - Chủ nhiệm Hàn, Cục trưởng Đường Lập Ngữ đã xảy ra tai nạn xe rồi. Giọng nói của Đường Lợi Ba dồn dập, lại có chút tức giận. Hàn Đông cũng sửng sốt, nghi ngờ hỏi: - - Sao lại thế? Bị thương có nghiêm trọng không? Đồng thời trong lòng Hàn Đông có một dự cảm không lành, xem ra việc điều tra của tổ giám sát đã chọc vào thần kinh của một số người, một số người đã ngồi không yên rồi. Giọng nói của Đường Lợi Ba có chút xót xa, nói: - - Chúng tôi bây giờ đang ở bệnh viện, Cục trưởng Đường vẫn đang cấp cứu trong phòng Cấp cứu. Mặt Hàn Đông lập tức sầm xuống, xem ra có một số người đúng là đã coi trời bằng vung rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui