Người Cầm Quyền

- Xin lỗi… Gã mặc áo khoác đỏ chắp tay nói với Hàn Đông, dùng sức lôi Ngụy Đông Đông đi. Hàn Đông thản nhiên cười, gã này nhất định là nhận ra mình rồi, rõ ràng ánh mắt của gã ta có chút khiếp sợ, bối rối, e là không ngờ lại gặp mình ở đây. Cũng không biết thằng nhãi này là con nhà ai, nhưng nghĩ lại gã ta đi cùng với người như Ngụy Đông Đông, e cũng là con ông cháu cha mà thôi. Tuy rằng tuổi của Hàn Đông lớn hơn bọn họ không bao nhiêu, nhưng với sự nghiêm khắc của Hàn Đông, bọn người kia giống như là trẻ con vậy, hoặc có thể nói là trẻ con nghịch ngợm, nói thực ra Hàn Đông cũng không so đo với bọn họ, nếu Hàn Đông rảnh rỗi đối phó với bọn họ, đó không phải tự hạ thấp mình hay sao. Lam Tinh kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, đôi mắt mở to, đôi môi đỏ sẫm hơi mở ra, dường như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. - - Anh…chuyện gì vậy? Lam Tinh vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Hàn Đông. - - Anh quen bọn họ à, tên kia hình như rất sợ anh. Vừa rồi cô nghe rõ ràng cái tên mặc áo khoác đỏ còn gọi Hàn Đông là “anh”, người đi cùng với Ngụy Đông Đông thì gia đình cũng không phải đơn giản, hơn nữa xem ra Ngụy Đông Đông còn tương đối nghe lời gã kia. Hàn Đông bưng ly rượu trên bàn, uống một hớp nhỏ, nói: - - Tôi cũng thấy lạ, có thể là gã ta nhận lầm người rồi. - Vậy sao? Lam Tinh có chút không tin. - Có lẽ vậy. Hàn Đông nói. - - Nói cái gì vậy? Lam Tinh mỉm cười. - - Sao tôi cảm thấy chúng ta như đang đánh đố nhau vậy. Được rồi, tôi không muốn quan tâm các người có quen biết không nữa. Đúng rồi, cái tên Ngụy Đông Đông kia tôi cũng từng nghe qua, ăn chơi rất trác táng, anh phải cẩn thận một chút. - Không sao đâu. Hàn Đông thản nhiên nói. Lam Tinh nhìn Hàn Đông, cười hì hì một tiếng, dịu dàng nói: - - Tôi đột nhiên cảm thấy anh rất ngạo mạn. - Thật vậy sao? Hàn Đông cười gượng, giơ tay sờ sờ cằm. Dù cho Ngụy Đông Đông có thân phận gì, Hàn Đông đương nhiên không quan tâm. Hai người căn bản cũng không phải là đối thủ cùng cấp, có thể nói Hàn Đông thậm chí không cần liếc nhìn Ngụy Đông Đông một cái. - - Anh biết không, bố của Ngụy Đông Đông là Phó cục trưởng Cục Công an thành phố. Lam Tinh thân thiết nói, - - Nếu anh làm việc ở thành phố Ninh Hải, tốt nhất đừng đắc tội với người như vậy, có những người có thể không làm nên chuyện gì tốt, nhưng làm nên chuyện xấu, làm cho người ta rất căm ghét. Hàn Đông nói: - - Cô dường như rất biết về bọn họ. Làm Tinh hơi ngây ra, lập tức nói: - - Nếu anh ở thành phố Ninh Hải một thời gian, sẽ nghe qua tên tuổi của bọn Ngụy Đông Đông. - - Vậy sao, tôi nghe nói thời gian trước, Cục Công an thành phố Ninh Hải làm một đợt ra quân lớn, bắt được rất nhiều người, những tên này lại không việc gì sao? Hàn Đông hỏi. - - Anh cảm thấy thế nào? Lam Tinh hỏi ngược lại. - - Ý của cô là, bởi vì gia đình của bọn họ, cho nên cho dù thanh thế của Cục Công an thành phố Ninh Hải lớn thế nào cũng không thể làm gì được bọn họ? - - Anh biết rồi còn hỏi tôi sao. Lam Tinh cười khẽ, bỗng nhiên nhíu mày, nói: - Chán, sao mà đàn ông lại thích việc chính trị thế, thật vô vị. Hàn Đông nghĩ thầm cũng chỉ có cô mới cao cấp như vậy, gặp mặt mình mấy lần, hơn nữa rất có thể là con gái của Lam Nghiệp, lại từ trước đến giờ chưa từng xem qua ti vi, không nhận ra mình là Chủ tịch thành phố mới đến. Trải qua sự việc vừa rồi, quan hệ giữa hai người dường như gần hơn một chút, Lam Tinh còn vui vẻ nói về công việc, đồng nghiệp, bạn bè của cô, thậm chí còn để lộ ra bố mẹ cô toàn bức cô sớm lập gia đình, còn thường hay sắp xếp cô đi xem mặt làm cho cô vô cùng phiền não. Nhưng Lam Tinh lại không để lộ ra mối quan hệ giữa cô và Lam Nghiệp, thậm chí chưa từng nhắc qua cái tên Lam Nghiệp. Có thể cô ta không muốn làm Hàn Đông sợ. Thời gian nhanh chóng trôi qua, Hàn Đông nhìn đồng hồ đã 9 giờ rưỡi rồi, bèn đứng lên, nói: - - Đi thôi, cũng muộn rồi, chúng ta về sớm một chút. - - Vẫn còn sớm, còn chưa tới 10 giờ mà. Lam Tinh hơi bĩu môi, giọng nói có chút nũng nịu. Nhưng cô vẫn cùng đứng lên, lấy một ví tiền tinh xảo từ trong túi xách ra định trả tiền. - - Hai vị, đã có người trả tiền rồi. Nhân viên phục vụ khách khí, nói. - Ai trả? Lam Tinh mở to mắt, hỏi. Nhân viên phục vụ giơ tay chỉ về phía trước, nói: - Là một vị ở bên kia. Lam Tinh quay đầu nhìn lại, đúng là chỗ bọn Ngụy Đông Đông đến gây rối trước đó. Thấy Hàn Đông và Lam Tinh xoay đầu lại, gã mặc áo khoác đỏ tươi cười thể hiện thành ý, thái độ vô cùng khách khí. Con mắt của Lam Tinh đảo qua một vòng, khẽ cười, nói: - - Thanh toán cũng được, mình lại tiết kiệm được tiền. Hàn Đông không khách khí, nói: - - Vậy cô không phải thành tâm mời tôi sao? Đôi mày của Lam Tinh lập tức nhướng lên, nói: - - Sao không phải là thành tâm, nơi này là tôi đưa anh đến, rượu của anh là tôi chọn, sau cùng cũng không để anh phải trả tiền… - - Haha, như vậy mà cũng nói được. Hàn Đông cười nói, trong lòng thầm nghĩ nói lý với con gái, có thể thắng được sao? - - Đi thôi, anh bạn lắm chuyện. Lam Tinh mỉm cười, nói, phóng khoáng hất hất tóc, nói: - - Cùng lắm thì hôm khác tôi lại mời anh. Hàn Đông nói: - - Thôi đi, hôm khác để tôi mời cô nhé. - - Quyết định như vậy nhé, tôi đợi tin của anh. Lam Tinh giảo hoạt, nói. - - Ừ, vậy cô cứ kiên nhẫn chờ đi. Hàn Đông nói, có lẽ bởi vì biết Lam Tinh là con gái của Lam Nghiệp, cho nên Hàn Đông cũng không thể đối đãi giống như đối với những người con gái bình thường khác, không khỏi trêu đùa cô. Lam Tinh vừa cười vừa nhăn mặt, khiến cho Hàn Đông có một cảm giác khác thường, có lẽ là bởi thân phận của cô. Thấy Lam Tinh lên xe taxi rồi, Hàn Đông cũng tự mình vẫy một chiếc xe taxi trở về Tùng Viên. Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông yêu cầu Thư ký Vương Lập Bình gọi Phó chủ tịch thành phố Tô Hồng Quân đến, chủ yếu là nói chuyện với lão ta về vấn đề cải cách doanh nghiệp nhà nước. Cho dù ở kiếp này, bởi vì sự xuất hiện của nhân vật tái sinh Hàn Đông, Trung Hoa đi đường vòng ít hơn so với kiếp trước trong phương diện cải cách doanh nghiệp nhà nước. Nhưng dù sao vấn đề doanh nghiệp nhà nước liên lụy rất nhiều, tệ nạn kéo dài trầm trọng, bởi vậy cũng không thể bởi vì những thay đổi này mà trở nên nhẹ nhàng hơn. Hơn nữa cải cách doanh nghiệp nhà nước của Trung Hoa vẫn gánh nặng mà đường xa như trước. Thành phố Ninh Hải là thành phố cấp Phó tỉnh, doanh nghiệp nhà nước lớn nhỏ trong toàn thành phố đa phần ở tình trạng không mấy lạc quan, làm thế nào trong một năm mới, nắm bắt được cải cách doanh nghiệp nhà nước, hơn nữa phải thiết thực phát huy được hiệu quả, là nội dung công tác quan trọng của Ủy ban nhân dân thành phố. Hàn Đông vô cùng coi trọng vấn đề này, suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Tô Hồng Quân ở trước mặt Hàn Đông thể hiện vô cùng khách khí, lần trước trong buổi hội nghị tọa đàm doanh nghiệp nhà nước toàn thành phố chủ đề giáo dục, ngôn luận của Hàn Đông gây nên phản ứng rất lớn, có thể nói đã dấy lên một chấn động trong giới lý luận toàn quốc. Đối với Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này, Tô Hồng Quân cũng không dám khinh thường. - - Sau buổi tọa đàm lần trước, tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, vấn đề doanh nghiệp nhà nước, quan trọng nhất là vấn đề thể chế và nhân sự, về phương diện thế chế, nhà nước đã có thuyết pháp tương đối rõ ràng nhằm vào doanh nghiệp nhà nước, phải phân biệt hiệu quả quyền sở hữu và quyền kinh doanh, quyền sở hữu và quyền kinh doanh nên được tách biệt ra, còn về phương diện nhân sự, mặc dù có một số phương châm chỉ đạo tốt, nhưng trong thao tác thực tế vẫn lần dò từng bước. - - Hiện tại nội bộ doanh nghiệp nhà nước tồn tại phổ biến một vấn đề, đó chính là không khí quan liêu nghiêm trọng, về bản chất doanh nghiệp nhà nước là doanh nghiệp, không phải là cơ quan đơn vị, nhưng trong thực tế, về phương diện quản lý nội bộ doanh nghiệp nhà nước, đề bạt lựa chọn nhân viên vẫn luôn giống như trong thể chế, đây rõ ràng là không có lợi cho sự phát triển mạnh của doanh nghiệp nhà nước. - - Qua suy nghĩ cẩn trọng, tôi cho rằng trước điều kiện tiên quyết đảm bảo tăng giá trị tài sản nhà nước, phải triển khai công việc có tính đổi mới, trong phương diện nhân sự có thể suy xét sử dụng phương thức lựa chọn đề bạt từ dưới lên, mà không phải là do Đảng ủy cấp trên trực tiếp bổ nhiệm, phải phát huy đầy đủ tính tích cực của nhân viên nội bộ doanh nghiệp, bọn họ là người hiểu rõ nhất tình trạng của doanh nghiệp, bởi vậy nếu để cho bọn họ tham gia lựa chọn lãnh đạo doanh nghiệp, trong một mức độ lớn có thể ngăn chặn hiệu quả hành vi lãnh đạo doanh nghiệp bắt nạt cấp dưới. - - Vấn đề này có thể làm thí điểm trong một số doanh nghiệp, cũng có thể triển khai trong một số ban ngành, tóm lại tích cực đẩy mạnh, thực hiện vững chắc, hy vọng có thể từ đó tìm ra kinh nghiệm có lợi đối với cải cách doanh nghiệp nhà nước. “Xem ra Hàn Đông lại muốn động não về doanh nghiệp nhà nước rồi, hắn làm như vậy không phải là tham khảo kinh nghiệm toàn dân tham gia tuyển cử của phương Tây hay sao?” Nghe Hàn Đông chậm rãi nói, Tô Hồng Quân trong lòng âm thầm suy nghĩ, “Có thể dã tâm của hắn không chỉ giới hạn trong vấn đề doanh nghiệp nhà nước.” Cho dù trong vấn đề doanh nghiệp nhà nước, trong lòng Tô Hồng Quân không tán thành ý tưởng của Hàn Đông, nhưng lão ta cũng không ra mặt phản đối, thể hiện mình sẽ coi trọng chuyện này, nhanh chóng triển khai công tác thí điểm. - - Doanh nghiệp nhà nước là vô cùng quan trọng, rút dây động rừng, trong cải cách doanh nghiệp nhà nước, chúng ta không chỉ phải vác đá qua sông, hơn nữa còn phải cẩn thận qua sông, tôi trở về nhất định bố trí cấp dưới, tranh thủ làm tốt công tác thí điểm. Hàn Đông gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút thất vọng, tuy là bề ngoài Tô Hồng Quân nói rất hay, nhưng trên thực tế Hàn Đông nghe ra được lão ta không nhiệt tình lắm đối với biện pháp của mình. “Trong vấn đề doanh nghiệp nhà nước, cũng không thể trông cậy vào Tô Hồng Quân, xem ra phải tìm cơ hội thích hợp điều chỉnh phân công một chút.” Hàn Đông hiểu được, dựa vào tình hình của Ủy ban nhân dân thành phố bây giờ, nếu mình điều chỉnh phân công của mọi người theo suy nghĩ của mình thì sẽ có chút khó khăn. Tô Hồng Quân bỗng nhiên cảm thấy áp lực, khi Hàn Đông trầm mặc dường như lan tỏa ra một không khí gây áp lực cho người khác, làm cho trong lòng lão ta khó chịu vô cùng. Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tô Hồng Quân như trút được gánh nặng, vội vàng mượn cơ hội này cáo từ. Hàn Đông gật gật đầu, lấy điện thoại ra, hóa ra là của Văn phòng Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Quý Chính Phong. Sửng sốt một lúc, Hàn Đông bèn nghe điện thoại, cười nói: - - Chào Chủ tịch Quý. - - Ha ha, chào Chủ tịch thành phố. Quý Chính Phong cười ha hả trong điện thoại. - - Không quấy rầy công việc của anh đấy chứ? - - Không sao, Chủ tịch Quý có việc gì? - - Ha ha, đúng rồi, Chủ tịch thành phố Hàn buổi tối có rảnh không? Tôi muốn mời Chủ tịch Hàn ăn cơm, mang đứa con không nên thân của tôi đến nhận lỗi với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui