Người Cầm Quyền

Rút chứng minh thư trong túi đưa ra cho viên cảnh sát mặt đen, người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong lòng có chút sợ hãi, khi ngẩng đầu lên nhìn, xe Santana phía trước đã không thấy đâu nữa, điều này làm cho anh ta thấy buồn bực trong lòng. - Ừm, chứng minh thư của anh có vấn đề Viên cảnh sát mặt đen nhìn nhìn chứng minh thư cũ kỹ kia một chút, liếc mắt xuống nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai một cái, nói: - Chứng minh thư đã hỏng, có kẹo cao su dính vào, đồng thời… anh tên là gì? Người đội mũ lưỡi trai sửng sốt, lập tức trừng to mắt nói: - Anh có ý gì, chứng minh thư của tôi không phải viết rõ ràng rồi sao? - Xin hỏi anh tên là gì, mã số chứng minh thư là bao nhiêu? Viên cảnh sát mặt đen đứng bất động, giọng điệu lạnh như băng. Biết hiện tại cũng không thể nào tiến về phía trước tìm chiếc Santana kia, một cơ hội tốt chụp ảnh lén cũng tan thành mây khói, điều này làm cho người đội mũ lưỡi trai kia trong lòng bực bội. Anh ta cũng biết nói chuyện cùng cảnh sát, như kiểu tú tài gặp lính, có lý cũng không nói rõ được, anh gấp người ta cũng không gấp. Hơn nữa hai người cảnh sát này hành động hơi kỳ quái, tuy rằng bên cạnh còn hai chiếc xe cảnh sát khác, nhưng cũng chỉ có hai người này tới kiểm tra, còn những chiếc xe khác lui tới, cơ bản cũng không có người cản lại tra hỏi. Nói cách khác, xe taxi anh ta ngồi là chiếc duy nhất bị kiểm tra Loại tình huống này phải giải thích như thế nào đây? Hoặc là hai người cảnh sát nhằm vào tài xế taxi tra hỏi, hoặc là hướng vào chính mình. Mà chớp mắt cũng thấy tài xế taxi bên kia hình như không có làm sao, người lúc trước hỏi anh ta chính là cảnh sát kia, trong tay cầm một quyển vở nhỏ, ghi ghi chép chép cái gì đó, đồng thời vừa nói vừa tán dóc. Trong khi thái độ viên cảnh sát mặt đen này với mình lại khác, người đàn ông mũ lưỡi trai lập tức cảm thấy hai người này, chắc chắn là nhằm vào anh ta. “Chẳng lẽ Bạch Vũ Giai phát hiện ra mình hay sao”. Người đội mũ lưỡi trai buồn bực thầm nghĩ trong lòng. Nhưng làm sao cô ta lại có thể điều động cảnh sát thành phố Ninh Hải. Đang lúc suy nghĩ, viên cảnh sát mặt đen hết kiên nhẫn nói: - Hỏi anh nãy giờ, mau trả lời - Tôi là Trần Hạo Thăng, số chứng minh thư 1101…12… Chứng minh thư bình thường mang theo bên người, Trần Hạo Thăng cũng không cố ý nhớ mã số chứng minh nhân dân, đột nhiên bị hỏi, anh ta cũng không nhớ ra được. Viên cảnh sát mặt đen sắc mặt càng đen, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Trần Hạo Thăng. Lúc này một người cảnh sát khác cũng đi tới, hỏi viên cảnh sát mặt đen: - Có chuyện gì vậy? - Người này thân phận có vấn đề, anh xem chứng minh thư này, đều bị hỏng cả, anh ta cũng không nói được mã số chứng minh nhân dân. Còn nữa, anh xem ảnh trên chứng minh thư, rõ ràng không giống mặt anh ta, viên cảnh sát mặt đen cầm chứng minh thư Trần Hạo Thăng đưa cho đối phương. Viên cảnh sát kia nhìn một chút, lập tức quan sát Trần Hạo Thăng một lúc, thần mặt nghiêm trọng nói: - Ừ, có chút vấn đề, vậy bắt về điều tra lại một chút. - Này, các anh có ý gì? Tại sao muốn bắt tôi. Sắc mặt Trần Hạo Thăng tái nhợt, hiện tại anh ta đã hiểu, hai viên cảnh sát này hoàn toàn nhằm vào anh ta mà đến. Chứng minh thư của anh ta lại có chút nếp gấp, và một bên cũng nứt ra một đường nhỏ, nhưng hoàn toàn là chứng minh thư thật. Về phần nói không được mã số chứng minh nhân dân, đó cũng là chuyện bình thường, cứ thử tìm mười người trên đường hỏi bọn họ có thể nhớ mã số chứng minh nhân dân không, khẳng định có ít nhất một nửa người không nhớ được. Về phần nói ảnh trên chứng minh thư, điều này cũng không trách được, chứng minh thư chụp lên có mấy người chụp giống nhau như đúc, cho dù một gã bảnh bao hay đại mỹ nhân, ảnh trên giấy chứng mình cũng không nhất định sẽ dễ nhìn hơn Bởi vậy hai cảnh sát này, đưa ra ba lý do, vẫn là gò ép, hoặc là châm biếm, nếu dựa theo tiêu chuẩn họ đưa ra đi kiểm tra, vậy không biết bao nhiêu người gặp vấn đề. - Anh lầm, chúng tôi không phải bắt anh, mà là mời anh về phối hợp điều tra Viên cảnh sát mặt đen nhìn đám người xem náo nhiệt vây xung quanh lạnh băng nói: - Phối hợp công an điều tra, là nghĩa vụ của từng công dân. - Tôi không theo các anh, tôi không phạm tội, các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi? Trần Hạo Thăng kêu lên, trong lòng có chút luống cuống, nơi này cũng không phải là thành phố Yến, ai biết hai cảnh sát này mang mình đi rồi đối phó với mình như thế nào, anh ta hy vọng mình kêu to lên, để cho bốn phía chú ý, cũng để cho hai cảnh sát này không dám làm càn. Chỉ tiếc hai cảnh sát này căn bản cũng không quan tâm nhiều như vậy, thấy Trần Hạo Thăng không phối hợp, viên cảnh sát mặt đen lấy còng tay ra, tóm cánh tay Trần Hạo Thăng, bẻ ra sau, một tiếng cờ rắc khiến anh ta kêu lên. - Buông ra, các anh làm như vậy là lạm dụng chức quyền, tôi là người Yến Kinh tới thành phố Ninh Hải du lịch, tôi sẽ kiện các anh, tôi muốn khiếu nại Trần Hạo Thăng giãy dụa, lớn tiếng kêu la. Tuy nhiên chỉ vô ích với hai cảnh sát kia, một trái một phải cầm lấy cánh tay anh ta áp giải về xe cảnh sát phía trước. - Tôi biết các anh là do ai chỉ điểm, tôi nói cho các anh biết, các anh không buông tôi ra… tôi sẽ hô lên. Trần Hạo Thăng rơi vào đường cùng, chuẩn bị nói chuyện Bạch Vũ Giai ra, một minh tinh giống như Bạch Vũ Giai, chắc không muốn có chuyện ồn ào Thấy hai cảnh sát không để ý tới sự uy hiếp của anh ta, Trần Hạo Thăng kêu lên: - Bạch Vũ Giai, tôi biết là cô sai họ tới bắt tôi, còn gì là phụ nữ thanh khiết, đều là lừa đảo, còn không phải được người bao… - Bạch Vũ Giai đến đây ? - Bạch Vũ Giai ở đâu? Người bốn phía vừa nghe Trần Hạo Thăng kêu lên, lập tức thấy hưng phấn, tuy nhiên nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Bạch Vũ Giai, một đám tức giận la mắng - Đúng là kẻ điên - Tôi thấy anh ta là ăn mày đòi ăn xôi gấc, ăn không được liền vu oan người khác - Bệnh thần kinh Đang lúc mọi người đều tức giận mắng, Trần Hạo Thăng bị áp tải lên xe cảnh sát Một chiếc xe cảnh sát đỗ bên cạnh chuyển động, sau đó chiếc xe chở Trần Hạo Thăng cũng đi theo. Lâm Dũng ngồi ở xe cảnh sát phía trước, ngồi bên cạnh anh ta chính là cục trưởng phân cục công an quận Thự Quang Tạ Di Bình, cũng là người thân tín của Lâm Dũng, nói cách khác Lâm Dũng cũng không để anh ta bị ảnh hưởng bởi chuyện lần này. Giờ phút này vẻ mặt Lâm Dũng như kiểu đang suy nghĩ “Tiểu tử này hướng Bạch Vũ Giai tới? Bạch Vũ Giai tới thành phố Ninh Hải, hẳn là ở cùng Chủ tịch thành phố Hàn” Lần trước ở lúc ở Yến Kinh, anh ta mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa Hàn Đông và Bạch Vũ Giai không tồi, Bạch Vũ Giai là người tâm phúc trong công ty của anh trai Hàn Đông Hàn Mạn Lương, luôn xuất hiện là người thuần khiết như ngọc. Nhưng Lâm Dũng cũng biết, ở Trung Hoa, một nữ minh tinh trên thảm đỏ, muốn là ngôi sao thuần khiết trong trắng đâu phải là chuyện dễ, mà thôi, với thân phận của Hàn Đông, Bạch Vũ Giai có thể đi theo hắn cũng là phúc lớn của cô. “Ha ha, tiểu tử này đoán chừng là phóng viên lá cải, muốn viết tin xấu về Bạch Vũ Giai, chỉ tiếc vận khí không tốt, đụng tới Chủ tịch thành phố Hàn”. Lâm Dũng cười thầm trong lòng Đương nhiên, Hàn Đông lúc trước gọi điện muốn điều tra tiểu tử này, Lâm Dũng cũng không sơ suất, lái xe tới phân cục quận Thự Quang. - Cục trưởng Lâm, người này rốt cuộc là ai, làm phiền ngài đích thân tới tra hỏi Tạ Di Bình nhẹ giọng hỏi. Lâm Dũng hít một hơi thuốc, phun ra cỗ khói nhẹ, nhìn lướt qua phòng thẩm vấn, thản nhiên nói: - Chỉ nhìn chỉ nghe, không hỏi không nói. - Ha ha, tôi biết rồi Tạ Di Bình nghe Lâm Dũng nói như vậy, liền hiểu chuyện này không liên quan tới mình, không chừng sẽ bị liên lụy phức tạp. Làm thân tín của Lâm Dũng, anh ta biết Lâm Dũng hiện tại quan hệ chặt chẽ với Chủ tịch Thành phố Hàn, tiền đồ sáng lạng. Đương nhiên cũng có thể dính vào nhiều chuyện phức tạp, mà việc này mình cũng không thể dính vào Đương nhiên, vừa rồi anh ta cũng nghe được tiếng kêu của Trần Hạo Thăng, thầm phân tích lời nói của người này, có vẻ như anh ta theo chân Bạch Vũ Giai tới, chuyện này có liên quan tới Bạch Vũ Giai, nói không chừng phía sau còn có đầm nước sâu hơn. Ở trong phòng thẩm vấn, Trần Hạo Thăng lúc đầu còn tỏ vẻ mạnh mẽ kêu la kháng nghị dù trong lòng sợ hãi, sau đó viên cảnh sát mặt đen thi triển một chút thủ đoạn, anh ta liền bại trận, đầu đuôi gốc ngọn khai ra hết, là do nhận ủy thác theo dõi Bạch Vũ Giai, thậm chí đem cả những chuyện đã làm ở Yến Kinh khai ra. Nghe xong viên cảnh sát mặt đen báo cáo, Lâm Dũng cau mày ngẫm nghĩ một chút, liền nói: - Tiếp tục kéo dài thẩm vấn, xem anh ta còn thứ gì khác, mặt khác phải điều tra rõ những người anh ta đã tiếp xúc, liên hệ. Không có mệnh lệnh của tôi, không được thả anh ta ra. Sau đó Lâm Dũng liền tìm một chỗ yên tĩnh bấm điện thoại gọi cho Hàn Đông nói: - Chủ tịch thành phố, đã theo dõi điều tra rõ ràng, anh ta là Trần Hạo Thăng, là chiều hôm qua đáp máy bay từ Yến Kinh đến thành phố Ninh Hải, nói là có người giao phó theo dõi chụp ảnh minh tinh Bạch Vũ Giai, người ủy thác anh ta là một người gọi là Đầu to, hình như là tùy tùng một người họ Mã ở Yến Kinh - Tôi đã biết, vất vả rồi, tiểu tử kia tạm thời đừng thả, nhưng không được ngược đãi anh ta Hàn Đông thản nhiên nói. Hàn Đông lập tức nghĩ tới Mã Bình Nguyên, nhất định tên này ở sau lưng chỉ điểm, mục đích chỉ sợ không phải Bạch Vũ Giai, mà là nhắm vào chính mình - Làm sao rồi? Có phiền toái sao? Bạch Vũ Giai lo lắng hỏi, sắc mặt hơi tái. Cô lo lắng nhất, bởi vì cô với thân phận là minh tinh, sẽ gây phiền toái cho Hàn Đông. Vừa thấy sắc mặt Hàn Đông trầm xuống, lòng của cô liền trĩu nặng Hàn Đông nhả một hơi khói, khói ở giữa không trung xẹt qua một đường cong, rơi vào nước biển, tàn thuốc đỏ sậm liền dập tắt. Giơ tay ôm Bạch Vũ Giai vào trong lòng, Hàn Đông khẽ cười nói: - Không cần lo lắng, chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi, anh sẽ xử lý tốt. Giọng nói Hàn Đông trầm lắng, dịu dàng mà kiên quyết, dường như hạ một quyết tâm trong lòng. Bạch Vũ Giai trong lòng run lên, nhẹ nhàng gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui