Người Cầm Quyền

“Ông ngoại của Hàn Đông không phải là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương sao?” Lam Nghiệp thầm nghĩ: “Lúc này hẳn là ông ta đang đi làm, nhưng lại đột nhiên gọi điện thoại cho Hàn Đông, khẳng định là vì việc điều tra Hàn Đông lần này rồi.” Nghĩ như vậy, Lam Nghiệp bỗng nhiên cảm thấy một áp lực rất lớn. Tuy chuyện lần này không phải do lão gây ra, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt của cấp cao Trung ương nhìn chằm chằm vào thành phố Ninh Hải, lão cảm thấy thật không tự nhiên. Lão và Hàn Đông tranh chấp gay gắt như vậy, Dư Kiện Hưng nhất định rất để ý, nếu có một ngày ông ta bỗng không vui, không chừng nói một câu, đến lúc đó vị trí Bí thư Thành ủy của lão cũng không còn! Còn nếu bị điều chỉnh, vậy thì lão không thể nào giữ vững quyền lợi của cấp Thứ trưởng trước mắt được, hoặc là kiếm đại một phòng ban nào đó rồi quăng mình vào, sau đó đợi an hưởng tuổi già, nếu ngay cả việc này cũng không được thì việc bị đẩy về hưu như vậy cũng rất có khả năng. Mặc dù Lam Nghiệp là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt và là Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải, cấp Thứ trưởng thực quyền, trong mắt của nhiều người, thậm chí có chút cao không thể với tới, nhưng trong mắt của một cấp cao như Dư Kiện Hưng mà nói thì Lam Nghiệp chẳng là gì cả. Dẫu sao trên dưới cả nước Trung Quốc, quan lớn cấp Thứ trưởng đương nhiệm có ít nhất hơn ngàn người. Cho dù là cán bộ cấp Bộ trưởng thì số lượng cũng không ít, còn Dư Kiện Hưng lại là Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị, là một trong những người có quyền lực nhất tại Trung Quốc, nhân vật như vậy một khi đã cất lời thì đối với một nhân vật cấp Thứ trưởng bé tí mà nói, hoàn toàn có thể tùy hứng mà thay đổi vận mệnh của lão. - Cũng không biết Chủ nhiệm Dư đã nói gì với Hàn Đông. Lam Nghiệp nhìn Hàn Đông đi xuống lầu, trong lòng nghĩ thầm. Đi tới văn phòng, lão lại đến bên cửa sổ, đợi một lát rồi nhìn thấy Hàn Đông từ chỗ cầu thang đi ra, đồng thời đang nghe điện thoại. Nói cách khác, đến lúc này Hàn Đông vẫn đang nghe điện thoại của Dư Kiện Hưng, cũng không biết bọn họ nói về chuyện gì. - Ôi, có một đối thủ như vậy, thật là đáng buồn mà! Lam Nghiệp có chút chán nản, nói. Lão đã nghĩ đến một vấn đề, đó chính là việc tranh đấu giữa lão và Hàn Đông, bất kể ai thắng ai thua thì đều sẽ không có kết quả tốt đẹp. Thua rồi thì tất nhiên hết cái để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe người ta sắp xếp. Còn nếu thắng, nhà họ Hàn cũng sẽ không buông tha cho lão, chỉ sợ kết quả cuối cùng còn thảm hơn là việc lão thua nữa. Sớm biết như thế, sự lựa chọn tốt nhất lúc đầu chính là hợp tác với Hàn Đông, một khi bắt đầu thì sẽ ủy quyền thích hợp, dù sao Hàn Đông cũng không thể ở thành phố Ninh Hải mãi được, chỉ cần lão và Hàn Đông duy trì sự hợp tác thì khi Hàn Đông có đủ chiến tích, thì tất nhiên vẫn sẽ bị điều đi. Cho dù Hàn Đông không bị điều đi, để vươn lên vị trí Bí thư Thành ủy này, nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho lão. Chỉ là hiện tại Lam Nghiệp có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi. Bây giờ đấu tranh cùng Hàn Đông, giữa hai người đã không thể nhất trí được nữa. - Ôi... Lam Nghiệp không nén nổi mà thở dài. Giờ phút này tất nhiên Hàn Đông không biết Lam Nghiệp đang buồn bực như vậy, Hàn Đông đang ngồi trong văn phòng, nhớ lại thật kỹ cuộc nói chuyện lúc nãy giữa hắn và ông ngoại. Dư Kiện Hưng gọi điện đến, một mặt là quan tâm đến công việc tại thành phố Ninh Hải của Hàn Đông, mặt khác là muốn nói chuyện về cuộc điều tra lần này với Hàn Đông, bảo Hàn Đông có gì nói đó, không nên có gánh nặng tâm lý. Dù sao cũng phải nói, cuộc gọi này của Dư Kiện Hưng chủ yếu là muốn giúp Hàn Đông giảm áp lực. - Ồ, theo như lời ông nói, có tình hình gì thì đều phải khai báo rõ ràng, cuộc điều tra này khẳng định sẽ dính đến vấn đề kinh tế của mình, vậy thì mình sẽ để cho họ hiểu rõ, đồng thời cũng coi như là chuẩn bị báo cáo tình hình kinh tế của mình với tổ chức vậy. Nói ra thì, mình cũng không biết mình có bao nhiêu tiền trong tài khoản ngân hàng, đến lúc đó có nên để người của tổ điều tra đích thân đi tra hỏi một chút không. Ngẫm nghĩ một chút, Hàn Đông bèn lắc đầu, dẫu sao vấn đề kinh tế thật ra rất dễ nói rõ ràng, nguồn kinh tế của Hàn Đông cũng rất quang minh chính đại, dù là ai cũng không thể làm ra chuyện gì được. Vương Lập Bình đang gõ cửa bước vào, khuôn mặt anh ta dường như có chút lo lắng, cung kính nói: - Thưa Chủ tịch, Phó chủ tịch thành phố Tống đã đến rồi! Hàn Đông gật đầu, nói: - Mời ông ấy vào đi! Cùng lúc đó, Hàn Đông cũng đứng lên đi ra cửa đón khách. Tống Kiến Quốc cũng nghe được chút tin tức, biết Hàn Đông dính vào cuộc điều tra, ông ta chủ yếu đến đây để tìm hiểu tình hình, sẵn tiện cũng coi như là an ủi Hàn Đông một chút, đồng thời cũng tiến thêm một bước tỏ rõ thái độ của mình. Dù sao hiện tại cũng xem như là giai đoạn nguy hiểm của Hàn Đông, ông ta đến tỏ vẻ một chút, cũng rất có lợi cho sự hợp tác giữa hai người. Tống Kiến Quốc nghĩ, có lẽ Hàn Đông sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện, cho nên cuộc điều tra lần này ắt hẳn chỉ lướt qua mà thôi, đừng thấy có một số người chọc ngoáy rất hung tợn, nhưng phải nói thật sự có thể uy hiếp Hàn Đông, trên cơ bản là không có khả năng. - Thưa Chủ tịch, tôi thấy gần đây trong thành phố có phong thanh không được tốt, một vài người vì lợi ích cá nhân mà bịa đặt sự thật, tố cáo lung tung, tình hình như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng cực kỳ không tốt đối với sự phát triển của thành phố chúng ta. Tống Kiến Quốc nói. Hàn Đông gật đầu, nói: - Đúng vậy, tình hình này sẽ không kéo dài. Tuy nhiên, quan trọng là chúng ta phải quang minh chính đại, chỉ cần bản thân vượt qua thử thách thì sẽ không sợ bất cứ mưu ma chước quỷ nào, bịa đặt sự thật, tố cáo không có trách nhiệm, cuối cùng đều sẽ lộ ra chân tướng. - Vì vậy, tăng cường sự tự ràng buộc của Đảng viên, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo, tăng cường giáo dục tư tưởng chống tham nhũng, làm tốt công tác dự phòng, có vẻ rất quan trọng. Thấy Hàn Đông ăn nói chậm rãi, dường như không mảy may quan tâm đến việc cuộc điều tra lần này nhắm vào hắn, Tống Kiến Quốc càng vững tin, lần này Hàn Đông nhất định sẽ không gặp chuyện gì cả. “Hành động của Tạ Nguyên Bình lần này lớn như vậy, thậm chí còn lôi kéo Phó Chủ tịch Quốc hội Đinh Ngọc Dũng đến chống lưng cho lão, điều này chỉ có thể khiến Hàn Đông quyết tâm đối phó lão, bản thân lão không được sạch sẽ, lần này chỉ sợ Tập đoàn Viễn Đại gặp nạn rồi." Tống Kiến Quốc thầm nghĩ. Ở Trung Quốc, từ xưa đến nay có câu nói: dân không đấu với quan, huống hồ quá trình nổi lên của gia đình Tạ Nguyên Bình lại không quang minh chính đại gì, nếu một nhân vật có quyền lực nào đó thật sự muốn điều tra lão, vậy thì quãng đời của lão xem ra không yên ổn rồi. Tuy Tạ Nguyên Bình dùng tài sản của mình dệt nên được một mạng lưới quan hệ không nhỏ, nhưng thứ nhất bản thân lão có vấn đề, thứ hai gia thế của Hàn Đông khiến rất nhiều người không dám đối chọi. Cho nên Tống Kiến Quốc tin tưởng, lần này Tạ Nguyên Bình nhất định là chạy trời không khỏi nắng. Ngoài ra theo cách sắp xếp hiện giờ của Hàn Đông thì e rằng toàn bộ ngành xây dựng đều sẽ phải chỉnh đốn. “Ừ, quả thật cũng phải chỉnh đốn một chút.” Tống Kiến Quốc nghĩ thầm. Ngồi trong văn phòng của Hàn Đông được chừng mười phút, Tống Kiến Quốc đã đạt được mục tiêu, bèn chào Hàn Đông rồi ra về. Không lâu sau, Lôi Hữu Hạ cũng đến văn phòng của Hàn Đông, mục đích của ông ấy và Tống Kiến Quốc giống nhau. Là Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Ninh Hải và là Phó chủ tịch thành phố, tin tức mà ông ấy biết được cũng khá nhanh. Thậm chí ngay cả Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Trương Bân Nam cũng biết tin này, ông già đó cũng đến văn phòng Hàn Đông, tức giận, nói: - Cũng không biết Tỉnh ủy nghĩ thế nào nữa, chỉ vì mấy lá thư tố cáo mà đụng đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương, vô duyên vô cớ điều tra một cán bộ cao cấp, như vậy bảo chúng ta triển khai công tác kiểu gì? Thân là cán bộ lãnh đạo, phàm là người muốn cố gắng làm ra chút chuyện, thì có mấy ai không bị tố cáo chứ. Xã hội hiện nay, trừ phi không làm gì ra, nếu không không có một lãnh đạo nào dám nói mình chưa bị tố cáo cả, nếu giống như lần này vừa có thư tố cáo liền điều tra, vậy ban ngành kỷ luật của chúng ta không phải sẽ mệt chết à. Hàn Đông mỉm cười, an ủi Trương Bân Nam: - Cảm ơn sự quan tâm của Chủ tịch Trương, nhưng tôi rất thản nhiên, có người tố cáo, cấp trên sai người đến điều tra cũng là chuyện phải làm, đây cũng là sự quan tâm của tổ chức đối với tôi. Chỉ cần tôi không thẹn với lòng thì tôi tin tổ chức sẽ lấy lại công bằng cho tôi. Trương Bân Nam vung tay, nói: - Ừ, ngày mai tôi sẽ đi gặp tổ điều tra, tôi phải xem xem bọn họ điều tra như thế nào, sự phát triển của thành phố Ninh Hải sẽ không tách rời các lãnh đạo có thực lực, tôi đây cũng chỉ vì sự phát triển của chúng ta thôi. Đối với cụ già sốt sắng này, Hàn Đông cũng chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi lão, khuyên lơn một hồi, lão mới tức giận mà rời đi. Cùng lúc đó, có vài người nghe tin Hàn Đông bị kỷ luật điều tra, cả đám liền vui mừng khôn xiết, giống như Hàn Đông lập tức đã bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương trừng phạt vậy. Chủ tịch Hội đồng quản trị Tạ Nguyên Bình là người kích động nhất. - Hừ, tao cũng không tin không động vào được Hàn Đông, nếu không thì mỗi ngày tao sẽ cho người ta đến tố cáo, khiến hắn sống không yên, không ngờ dám đuổi tận giết tuyệt, tưởng rằng tao dễ bị bắt nạt lắm sao. 3h chiều ngày hôm sau, Chủ nhiệm Phòng đốc tra số 5 của Ủy ban Kỷ luật Trung ương Lang Chí Ngọc cùng với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Trần Viêm Lâm đã tới thành phố Ninh Hải. Tổ điều tra lần này tổng cộng có chín người, năm người trong đó đến từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương, còn lại là người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Việt. Thế trận hùng mạnh như vậy, chỉ có điều không thể hù dọa được Hàn Đông. Trong phòng họp của Thành ủy, tổ điều tra trao đổi với Bí thư Lam Nghiệp trước, sau đó Lam Nghiệp ra ngoài mời Hàn Đông vào. Hàn Đông nhìn ra được sắc mặt Lam Nghiệp rất nghiêm túc, chắc tâm trạng không được tốt. Tuy hôm qua trong điện thoại ông ngoại không nói rõ, nhưng Hàn Đông tin rằng Chủ nhiệm phòng số 5 Ủy ban Kỷ luật Trung ương Lang Chí Ngọc dẫn đội đến lần này có lẽ là người đáng tin cậy. Phỏng chừng lúc nãy y nói ra điều gì đó mới khiến cho Lam Nghiệp cảm thấy khó chịu. Đợi Trần Viêm Lâm giới thiệu xong, tổ điều tra sẽ chính thức bắt đầu làm việc. Khuôn mặt Lang Chí Ngọc không biểu lộ cảm xúc nào, bộ dạng việc công ra việc công, nói: - Đồng chí Hàn Đông này, từ tố cáo của quần chúng, tổ điều tra lần này bắt đầu tiến hành điều tra, hi vọng đồng chí sẽ phối hợp với chúng tôi, phải tin tưởng vào tổ chức, thành thật trả lời các câu hỏi có liên quan. - Tôi sẽ phối hợp tốt. Hàn Đông nói một cách bình thản. Lang Chí Ngọc nói: - Ồ, vậy thì bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu, thưa đồng chí Hàn Đông, có phải anh có một chiếc đồng hồ hiệu Rolex bằng vàng? Mua lúc nào vậy và mua ở đâu? Hàn Đông cười thản nhiên rồi nói: - Quả thật tôi có một chiếc đồng hồ như vậy, nhưng không phải do tôi mua mà là người khác tặng. Lang Chí Ngọc hỏi tiếp: - Xin hỏi là ai tặng và người đó có quan hệ gì với anh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui