Bên trong sảnh tiệc đã là chín giờ tối rồi, buổi tiệc đã kết thúc hơn mười phút trước, chỗ này là phòng nghỉ phía sau của nhân viên phục vụ, tất cả nhân viên phục vụ đều đang nghỉ ngơi bởi vì có lệnh của cấp trên, tạm thời bọn họ không thể rời đi.
Trong đó có một nam nhân viên phục vụ cảm thấy hoảng sợ, anh ta không biết tại sao ông chủ giữ bọn họ lại làm gì, bởi vì trong lòng anh ta có tật giật mình.
Đúng lúc đó cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn đẹp trai lạnh lùng bước vào, những người nhân viên phục vụ ở đây đều biết anh, Long Dạ Tước, tổng giám đốc tập đoàn Long thị.
Người quản lý ở bên cạnh anh nhìn chằm chằm vào bọn họ, vẻ mặt rất khó coi.
“Người nào hôm nay nhận lợi ích rồi tiếp tay cho khách làm chuyện phi pháp thì tự mình đứng ra đi.”
Một đám người nhân viên phục vụ trẻ tuổi lập tức ‘anh nhìn tôi, tôi nhìn anh’ những nhân viên phục vụ không làm việc đó liền lắc đầu, hóa ra đây là nguyên nhân bọn họ bị giữ lại.
“Tự mình bước ra, nếu để tôi điều tra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.” Long Dạ Tước ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào đám nhân viên phục vụ.
Đôi mắt lạnh lẽo của Long Dạ Tước quét qua từng khuôn mặt, đột nhiên có một tên nhân viên phục vụ không dám nhìn anh.
Anh chỉ một ngón tay ra: “Cậu, bước ra.”
Tên nhân viên phục vụ bị chỉ mặt lập tức bị dọa chân mềm nhũn, cậu ta lập tức bối rối giải thích: “Thực xin lỗi thật xin lỗi cậu chủ Long, tôi là bị ép buộc mà thôi, có một tiểu thư nhà giàu ép tôi làm như vậy đấy.”
“Cô ta ép cậu như thế nào?”
“Cô ta nói muốn tôi làm một chuyện thay cho cô ta, thành công thì cho tôi tiền, làm không thành sẽ đuổi việc tôi khỏi chỗ này, tôi cần công việc này để nuôi sống gia đình tôi nữa, cho nên tôi chỉ có thể khuất phục cô ta, thay cô ta làm một việc.”
“Cậu đã làm chuyện gì?” Người quản lí tức giận hỏi.
“Cô ta nói trong tay cô ta có một bao thuốc cần phải bỏ vào trong rượu Bampagne, sau đó đưa tới trước mặt người khách nữ, để cô ấy uống hết.”
“Thằng khốn, lỡ như đó là thuốc giết người cậu cũng dám bưng cho khách uống hả?”
“Xin lỗi, tôi sai rồi.” Tên nhân viên phục vụ biết rằng có giải thích nữa cũng vô ích chỉ có thể cúi thấp đầu xin lỗi.
“Đi đến đồn cảnh sát với tôi.”
“Đừng mà…đừng mà…xin anh, đừng đem tôi đến đồn cảnh sát.” Tên nhân viên phục vụ bị dọa sợ vỡ mật.
“Không đến lượt cậu không chịu đi.” Long Dạ Tước lạnh lùng lên tiếng.
Tên nhân viên phục vụ sợ đến mức chân mềm nhũn muốn khóc đến nơi, người quản lí nói với nhân viên bảo vệ: “Đưa cậu ta đến đồn cảnh sát với anh Long, sau này, chuyện kiểu như thế không được phép tái phạm.”
Tên nhân viên phục vụ lập tức khóc không ra nước mắt, không ngờ lại chọc tức Long Dạ Tước, suýt chút té xỉu rồi.
Cho dù cho anh ta ba mươi lăm triệu anh ta cũng sẽ không dám làm nữa.
Tô Lạc Lạc uống ly nước Banh thì nhìn thấy thân ảnh của Long Dạ Tước đang từ bên ngoài cửa bước vào, cô nhanh chóng đứng lên: “Tìm được người nhân viên phục vụ đó rồi hả?”
“Tìm được rồi, em đi cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến đi!”
“Được! Tôi đi với anh.” Tô Lạc Lạc gật gật đầu.
“Ngoại trừ chuyện lần này, tôi sẽ giao luôn cho cảnh sát chuyện lần trước em bị bắt cóc, tóm lại, Tô Vũ Phỉ tuyệt đối sẽ không trốn thoát.” Lửa giận của Long Dạ Tước hoàn toàn bị Tô Vũ Phỉ châm lên rồi.
Tô Lạc Lạc gật đầu: “Được.”
Đến đồn cảnh sát lập tức được thụ lí, sự việc tối nay Tô Lạc Lạc bị bỏ thuốc, có sự chứng minh của nhân viên phục vụ lại thêm việc nói ra hết toàn bộ sự thật, Tô Lạc Lạc cũng có kết quả chẩn đoán của bác sĩ trong bệnh viện, chứng minh đầy đủ quá trình bỏ thuốc phạm tội của Tô Vũ Phỉ.
Ngoài ra, Tô Lạc Lạc cũng báo về vụ bắt cóc mấy ngày trước, cảnh sát nhìn thấy chính là cậu chủ của tập đoàn Long thị đi cùng cô, cũng không dám lơ là chuyện này, liền điều tra làm rõ vụ án.
Trí nhớ của Long Dạ Tước vô cùng mạnh.
Anh đã cung cấp biển số xe của kẻ bắt cóc và cũng cho biết một số đặc điểm nhận dạng trên khuôn mặt của kẻ bắt cóc.
Sự việc này cũng sẽ được tính lên đầu của Tô Vũ Phỉ.
Sự việc bị bỏ thuốc tối nay chứng cứ vô cùng xác thực, mà thêm chuyện bắt cóc, thời gian tới cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng.
Long Dạ Tước yêu cầu bên phía cảnh sát điều tra từ số tài khoản của Tô Vũ Phỉ, đó là đường tắt nhanh nhất, cảnh sát cũng chấp nhận lời đề nghị này.
Lúc Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đi ra, bên phía cảnh sát đã đi đến nhà của nhà họ Tô rồi.
Tô Lạc Lạc thật sự có chút mệt, ngồi vào trong xe thì nghĩ muốn nhanh chóng về nhà đi ngủ một giấc.
Tô Vũ Phỉ hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc mình đã làm.
Cô ta đi về nhà cùng với ba mẹ, Tô Vĩ Khâm vô cùng bất mãn với cuộc sống gần đây của cô, Uông Nguyệt Dung bảo cô gần đây nên ngoan ngoãn một chút, đừng chọc tức Tô Vĩ Khâm nữa.
Tô Vũ Phỉ lên lầu tắm rửa sạch sẽ, định sẽ đắp mặt nạ trước khi đi ngủ mà ngay lúc này cô ta nghe tiếng còi xe cảnh sát ở trước cửa nhà, cô ta giống như lúc trước chỉ xem như việc của nhà người khác, hoàn toàn không hề hay biết lửa đã bén đến trên mông rồi.
Trong đại sảnh, Tô Vĩ Khâm đang cầm ly rượu chuẩn bị uống một chút rồi đi ngủ, Uông Nguyệt Dung biết hôm nay ông ta đi tìm Tô Lạc Lạc lại bị từ chối, bà ta cũng chỉ có thể tích một bụng lửa giận.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiềng chuông cửa.
“Đã muộn như vậy rồi ai còn gõ cửa vậy chứ?” Uông Nguyệt Dung đến trước màn hình camera nhấn mở lên xem, lập tức bị dọa sợ, nói với chồng mình đang ngồi trên ghế sô pha: “Ông xã, tại sao cảnh sát lại tìm đến của rồi?”
Tô Vĩ Khâm cũng nhanh chóng đi qua xem, thấy hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang nhấn chuông cửa.
Tô Vĩ Khâm nhìn qua vợ mình: “Bà ở trong nhà không được lộn xộn, tôi đi ra hỏi một chút.”
Tô Vĩ Khâm cách cánh cửa sắt hướng ra ngoài hỏi nhân viên cảnh sát: “Xin hỏi đồng chí cảnh sát có chuyện gì sao?”
“Ông Tô, con gái của ông có hành vi phạm tội nguy hiểm, chúng tôi có lệnh bắt người, đêm nay sẽ tiến hành tạm giam cô ta.”
Tô Vĩ Khâm hoảng sợ: “Các anh có nhầm lẫn gì hay không, con gái của tôi làm sao có thể phạm pháp được?”
“Có phạm pháp hay không thì xin mời thiên kim nhà ông ra đối chất với chúng tôi, nếu có bất kì nghi ngờ nào, chúng ta về đồn cảnh sát rồi nói.”
Tô Vĩ Khâm lập tức nghiêm nghị nói: “Tôi muốn xem thẻ chứng nhận cảnh sát của các anh.”
Sau khi hai nhân viên cảnh sát thoải mái cho ông xem thẻ chứng nhận, Tô Vĩ Khâm mới mời họ vào nhà.
Uông Nguyệt Dung ngồi trên ghế sô pha ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy ông xã?”
“Lên lầu gọi con gái chúng ta xuống đây, xem xem nó rốt cuộc đã phạm tội gì!” Tô Vĩ Khâm tức giận nói.
Uông Nguyệt Dung vừa nghe thấy muốn bắt con gái liền nhanh chóng lên lầu gọi, Tô Vũ Phỉ vừa đắp mặt nạ vừa đang xem chương trình giải trí, đang vui vẻ thì Uông Nguyệt Dung đẩy cửa bước vào: “Ngữ Phù, nhanh xuống lầu đi, có cảnh sát đến tận nhà tìm con, rốt cuộc là con đã làm chuyện gì vậy hả?”
Tô Vũ Phỉ lập tức bị dọa mặt tái mét: “Cái gì? Cảnh sát muốn đến bắt con?”
Uông Nguyệt Dung nhìn bộ dạng sợ hãi trắng bệt mặt của con gái liền biết sự tình không đơn giản rồi, bà ta lập tức nắm chặt hai bả vai của con gái hỏi: “Ngữ Phù, gần đây con rốt cuộc đã làm ra chuyện gì rồi hả?”
“Mẹ, con không có làm gì cả!” Tô Vũ Phỉ muốn giấu diếm, cô ta nghĩ, cảnh sát đến bắt cô ta nhất định không phải là bởi vì chuyện kia nhỉ!
“Vậy thì nhanh chóng xuống lầu đi xem xem.”
Tô Vũ Phỉ luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế rồi đi xuống lầu, nhìn thấy hai nhân viên cảnh sát đang ngồi ở trên ghế sô pha, chân của cô vẫn còn hơi run, phải biết rằng, mặt của cảnh sát luôn tàn nhẫn vô tình.
Tô Vũ Phỉ đi xuống, hai vị nhân viên cảnh sát liền lập tức đứng lên, trong đó có một người nghiêm túc nói: “Cô Tô, hôm nay cô ở buổi tiệc từ thiện đã bỏ thuốc một vị khách tên Tô Lạc Lạc, chúng tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ xác thực rồi, mời cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.
Chúng tôi cũng cần cô phối hợp điều tra một vụ cố ý bắt cóc chưa thành vào bốn ngày trước nữa.”
Tô Vũ Phỉ nghe xong sợ hãi muốn xỉu ngay lập tức, làm sao có thể được? Cảnh sát làm sao nhanh như vậy mà biết cô bỏ thuốc rồi?
Trong lòng Tô Vũ Phỉ nghĩ kế hoạch của cô ta không chê vào đâu được nhưng mà hiện giờ cô ta vẫn còn một vụ án bắt cóc đang chờ cô ta..