Lẩu cũng không tệ lắm, vị khá là đặc biệt, nhưng cũng khá thanh đạm, khiến Long Dạ Tước cũng phải cảm thấy hứng thú.
Hai người ăn xong, Tô Lạc Lạc không ngờ người đàn ông này lại không hề thể hiện sự ghét bỏ nào.
Cô còn tưởng mấy người như anh chỉ ăn ở những nhà hàng mấy nghìn tệ một món cơ!
Lúc tính tiền, Tô Lạc Lạc đi thẳng đến quầy thu ngân.
Long Dạ Tước ở phía sau cũng không tranh trả tiền, dù sao giá cũng chỉ mấy trăm đồng, khá vừa túi tiền.
Cuối cùng Tô Lạc Lạc cũng viên mãn vì mời anh ăn được một bữa cơm.
Khi hai người xuống lầu thì đã là tám giờ rưỡi tối.
Đường phố hai ngày cuối tuần cực kỳ náo nhiệt, có rất nhiều đôi trai gái trẻ tuổi đi trên đường.
Tô Lạc Lạc quay sang người đàn ông bên cạnh mình, Long Dạ Tước cũng quay sang nhìn cô, mở miệng nói: “Có muốn đến công viên bên cạnh đi dạo không?”
Tô Lạc Lạc ngẩn ra, nhưng cũng không từ chối, bởi vì cô đã ăn no căng bụng.
Cô gật đầu nói: “Được thôi!”
Đúng lúc ở bên kia đường có một quảng trường vô cùng náo nhiệt, nơi đó có rất nhiều trò chơi, có sân trượt băng cực lớn, còn có quầy bar âm nhạc, rất phù hợp cho người trẻ tuổi đi tản bộ.
Trước mặt bọn họ có một con đường, khi đèn xanh sáng lên, Tô Lạc Lạc chuẩn bị cất bước đi thì cánh tay cạnh sườn eo của cô bỗng bị một bàn tay to bá đạo nắm chặt.
Tô Lạc Lạc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước đang nắm tay mình, mắt thì nhìn chằm chằm theo hướng xe chạy, thời thời khắc khắc chú ý nguy hiểm.
Long Dạ Thiên dắt cô qua đường cái, Tô Lạc Lạc cứ tưởng anh sẽ buông tay, nhưng anh lại không buông, cứ tiếp tục nắm tay cô đi trong đám người.
Tô Lạc Lạc cảm thấy tay anh vừa ấm áp lại vừa có một chút khô ráo, bao vây lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô cực kỳ chặt chẽ.
Cô định rút tay ra, nhưng Long Dạ Tước lại liếc cô một cái, dắt tay cô đi vào khu vực nhiều người.
Người xung quanh càng ngày càng đông, khó tránh khỏi việc va chạm vào nhau.
Ở đây có một buổi công diễn âm nhạc, hoạt động miễn phí nên có rất nhiều người chen vào trong.
Tô Lạc Lạc cũng không tránh được hứng thú phàm tục, lúc này trên sân khấu có một chàng trai vừa trẻ tuổi vừa có sức sống, cực kỳ biết hoạt náo bầu không khí.
Tô Lạc Lạc đứng ở cuối đám người, để có thể nhìn thấy chàng ca sĩ kia một lần, cô vừa kiễng chân vừa nhảy lên, trông có vẻ cực kỳ yêu thích.
Nhưng cô lại không biết gương mặt tuấn tú của người đàn ông nào đó đã đen xì từ lâu, rốt cuộc người phụ nữ này thích các nam thần tượng đến mức nào?
Lúc Tô Lạc Lạc đang kiễng chân lên thì bỗng có một sức mạnh kéo cô xuống, khiến cô đâm sầm vào lồng ngực của người đàn ông, cái mũi đập mạnh lên cơ ngực rắn chắc của anh, đau đến nỗi cô phải che kín mũi.
Trong khi đó thì Long Dạ Tước bá đạo ôm lấy eo cô rời khỏi sân khấu ca nhạc này.
“Anh làm gì thế!” Tô Lạc Lạc không phục, sao tự dưng người đàn ông này lại thô lỗ thế này chứ!
“Sau này lúc ở cạnh tôi, trong mắt của em trừ tôi ra, không được liếc mắt nhìn bất cứ người đàn ông nào khác.” Long Dạ Tước cực kỳ bá đạo ra lệnh.
Tô Lạc Lạc cạn lời, sau đó bắt lấy sơ hở trong lời nói của anh: “Vậy nếu lúc không ở bên cạnh anh, có phải em sẽ được nhìn thoải mái không?”
Bàn tay to của Tô Lạc Lạc khống chế tay cô, cúi người nói bên tai cô, cảnh cáo: “Em cứ thử tùy tiện nhìn lung tung xem?”
Tô Lạc Lạc che mũi lại, tự hào nói: “Em đã nhìn suốt hai mươi mấy năm rồi, anh có quyền gì mà không cho em xem!”
“Em muốn nhìn? Vậy thì tối hôm nay anh sẽ cho em nhìn miễn phí, dáng người của anh cũng không thể kém bọn họ.” Giọng nói vừa nguy hiểm lại vừa mờ ám tuôn ra.
Mặt Tô Lạc Lạc dưới ánh đèn như thêm một tầng ấm nóng, cô lắc đầu nói: “Em không thèm xem đâu!”
Long Dạ Tước nắm tay cô đi đến một đoạn đường khá là u tĩnh.
Hai bên đường đều là rừng trúc, ánh đèn tương đối tối tăm, có không ít cặp đôi đang yên tĩnh nắm tay nhau, tình chàng ý thiếp dựa sát vào nhau.
Mà ở những chiếc ghế đá hơi tối tăm ở gần đó, còn có thể nhìn thấy không ít cặp đôi đang hôn nhau nồng nhiệt hoặc là làm một vài hành động trẻ con không nên nhìn thấy.
Tô Lạc Lạc vốn chỉ cảm thấy con đường này yên tĩnh, không ngờ vừa tiến lên đã nhìn thấy những hình ảnh như vậy.
Cô lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn lung tung nhưng gương mặt xinh xắn đã đỏ đến tận mang tai.
Ánh mắt của Long Dạ Tước tương đối bình tĩnh, anh còn cảm nhận được sự căng thẳng đến toát mồ hôi của cô thông qua lòng bàn tay.
Xem ra thì cô có vẻ nhạy cảm với chuyện này hơn nhiều so với những cô gái khác.
Đi ra khỏi con đường nhỏ có rừng trúc âm u này, cuối cùng Tô Lạc Lạc cũng thở hắt ra một hơi, âm thầm vỗ ngực.
Cô sắp ngạt thở chết rồi, sao những người trẻ tuổi kia lại không vào nhà nghỉ cơ chứ! Ân ân ái ái ở nơi như vậy, bọn họ không cảm thấy mất mặt thì cũng nên nghĩ đến cảm nhận của những người sẽ nhìn thấy cảnh này chứ!
Long Dạ Tước vừa liếc mắt một cái nhìn góc tối bên cạnh, đột nhiên anh kéo tay một cái.
Tô Lạc Lạc không kịp phản ứng thì đã bị anh kéo vào góc kia.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống rừng trúc, dưới ánh trăng lờ mờ, gương mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn của Tô Lạc Lạc đẹp như vẽ.
Dưới chiếc mũi quỳnh nhỏ nhắn tinh xảo là hai cánh môi hồng hào đang chuẩn bị hô lên sợ hãi thì bị người đàn ông cúi người xuống lấp kín.
“Ưm…”
Khốn kiếp, người đàn ông này lại bắt nạt cô như vậy rồi.
Đôi môi mỏng ấm nóng của Long Dạ Tước tham lam chiếm lấy sự ngọt ngào của cô.
Chẳng lẽ vừa nãy đi qua đoạn đường rừng trúc kia anh không bị kích thích sao?
Không, anh bị kích thích cực mạnh.
Đừng nói sau lưng người đàn ông đều có một người phụ nữ, chẳng lẽ Long Dạ Tước này lại không trị nổi một người phụ nữ sao? Quá thất bại rồi.
Tô Lạc Lạc sắp hôn mê, hơi thở nam tính mãnh liệt của người đàn ông xâm nhập vào miệng cô.
Cô hơi hé mắt ra, chỉ thấy được người đàn ông này đang nhắm mắt lại cùng với hàng mi rậm dài cong vút.
Hô hấp của cô rối loạn, tim đập nhanh, cũng rất rối loạn.
Người đàn ông ôm cô, trên người anh tỏa ra hơi thở tràn đầy hormone giống đực nồng nặc, trong đầu trống rỗng.
Vừa bắt đầu người đàn ông này đã hôn cô rất sâu rồi, giờ cô đã bị anh hôn đến nỗi môi lưỡi bắt đầu tê dại.
Cô có hơi sợ hãi, nếu còn hôn nữa, cô sẽ bị người đàn ông này nuốt sạch mất.
Tô Lạc Lạc đẩy anh ra, dùng sức đẩy anh ra.
Long Dạ Tước nhận ra nụ hôn này đã duy trì khá lâu, anh vội mím môi buông cô ra.
Khuôn mặt dưới mái tóc dài của Tô Lạc Lạc đã đỏ bừng đến nỗi không thể gặp ai, mà cơ thể của cô cũng đã mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Tô Lạc Lạc không thể không rúc người vào lồng ngực dày rộng rắn chắc của anh.
Đôi mắt ngập nước lấp lánh của cô lóe ra sự xấu hổ và buồn bực.
Cô duỗi tay tức giận đấm vào ngực anh: “Đáng ghét… Lần sau mà anh còn như vậy, em sẽ…”
Cô còn chưa nói xong, Long Dạ Tước đã như bị nghiện việc khiêu khích sự uy nghiêm của cô vậy, lại mỉm cười lấp kín đôi môi ướt át của cô.
Tô Lạc Lạc trợn to mắt, nhưng lần này Long Dạ Tước không lưu luyến nữa, chỉ hôn cô hai cái rồi dứt ra, sau đó nhìn cô chằm chằm trông cực kỳ đắc ý: “Em sẽ thế nào? Yêu anh sao?”
Ánh mắt u ám của Long Dạ Tước rất gần đôi mắt của cô, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy ý tưởng nguyên thủy nhất của anh.
Giờ phút này, hơi thở thuộc về Long Dạ Tước đang bá đạo mãnh liệt thẩm thấu vào mỗi một lỗ chân lông trên người cô.
Mà hơi thở của người đàn ông đang phun trên da thịt cô lại vừa nóng rực vừa nguy hiểm.
Hô hấp của Tô Lạc Lạc rối loạn..