Quyền Quân lâm ôm đứa trẻ đi đến cửa hàng đầu tiên bên đường, anh ấy ôm thẳng đứa nhỏ đi vào hỏi bà chủ: “Xin chào, cho hỏi một chút là cô có từng nhìn thấy đứa trẻ này chưa?”
Một bà chủ trung niên nhìn đứa trẻ trong ngực anh ấy liền cảm thấy rất yêu thích: “Thật đúng là một bạn nhỏ xinh đẹp!” Nói xong, bà ta cũng ngẩng đầu nhìn Quyền Quân Lâm, hơi kinh ngạc rồi hỏi ngược lại: “Anh à, đứa trẻ này không phải là con của anh sao? Là con gái của anh chứ!”
Quyền Quân Lâm mỉm cười và lắc đầu: “Đây không phải con tôi, cô bé lạc đường, trước đây cô có gặp cô bé ở gần đây không?”
Nói xong, anh ấy cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đứa trẻ không hiểu chuyện gì xảy ra, bé chớp đôi mắt to đen như ngọc, cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt cổ anh, sợ bị anh vứt bỏ.
Người bà chủ trung niên cẩn thận nhìn đứa trẻ, sau đó lắc đầu nói: “Hình như tôi chưa từng gặp qua.”
“Tôi tìm thấy cô bé ở trong căn nhà cũ, tôi nghĩ đứa trẻ này là con của người ở gần đây.”
“Ồ! Ý anh nói là căn nhà cũ bên cạnh! Đó là nhà của anh sao? Ở đó đã lâu không có người ở, có lẽ cũng đã hai mươi năm rồi!” Bà chủ vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
“Đúng vậy, đó là nhà cũ của tôi.” Quyền Quân Lâm gật đầu một cái.
Ánh mắt bà chủ quan sát anh ta lần nữa, chỉ thấy người đàn ông trước mặt này phong thái khác thường, khuôn mặt rất là đẹp, xem ra là con trai nhà giàu, ở trung tâm thành phố này còn có thể có căn nhà cổ thì đúng là cực kỳ ghê gớm.
“Ba, con muốn uống sữa.” Đứa trẻ nhìn thấy hộp sữa bò ở bên cạnh bà chủ, con mắt đều lóe sáng.
Cái này là con gái của bà chủ, bà ta thấy thế liền cầm hộp sữa bò và hỏi: “Bạn nhỏ, cháu muốn uống sao?”
Đứa trẻ xấu hổ trốn vào trong ngực Quyền Quân Lâm, ánh mắt lại tràn đầy chờ mong, thậm chí còn thèm đến ngậm ngón tay.
Quyền Quân Lâm cúi đầu xuống nhìn hành động của đứa trẻ trong ngực, lại đáng yêu vừa buồn cười, bà chủ cắm ống hút vào hộp sữa bò đưa đến trước mặt cô bé, đứa trẻ vươn hai cánh tay nhỏ ra lấy và khuôn miệng hình trái tim liền cúi xuống hút.
“Bà chủ, thực sự chưa gặp qua cô bé sao?” Quyền Quân Lâm lại hỏi lần nữa.
“Thật đúng là chưa từng gặp qua, nếu không anh đi qua đường khác hỏi xem, nhìn đứa trẻ này xem ra được nuôi rất là tốt, nhìn cả người trắng nõn nà có lẽ lâu chưa được phơi nắng!” Bà chủ nói xong rồi cẩn thận nhìn Quyền Quân Lâm: “Nhưng mà sao tôi cảm thấy đứa trẻ này lớn lên rất giống anh!”
Quyền Quân Lâm cũng bất đắc dĩ và xấu hổ, đứa trẻ này đúng là không phải con của anh ấy, anh ấy còn không có phụ nữ bên cạnh thì lấy đâu ra có con?
“Được rồi, cảm ơn, đã làm phiền rồi.” Quyền Quân Lâm cám ơn một tiếng rồi ôm đứa trẻ đi ra.
Đứa trẻ cầm lấy hộp sữa uống đến say sưa ngon lành, thỉnh thoảng còn bụm cái miệng nhỏ lại hình như uống vô cùng thích thú.
Quyền Quân Lâm cười nhẹ một tiếng: “Nhóc này thật là nghịch ngợm, tại sao lại chạy lung tung vậy?”
Sau đó Quyền Quân Lâm đến mấy nhà để hỏi nhưng đều nói là chưa từng gặp đứa trẻ này, Quyền Quân Lâm ôm đứa trẻ chạy xung quanh nhà cũ để hỏi nhưng họ đều nói chưa từng gặp qua.
Cuối cùng anh ấy quay lại cửa sắt, đứng trước xe, trên trán của anh ta đã có một tầng mồ hôi.
Nhưng mà đứa trẻ trong ngực anh ta, cả đoạn đường này chân không chạm đất lại ung dung ngồi trong ngực anh ấy mà uống sữa, hoàn toàn không nghĩ đến việc tìm người nhà.
Trong lòng cô bé thì Quyền Quân Lâm chính là ba cô bé nên cực kỳ yên tâm để anh ta ôm.
“Bạn nhỏ, con có nhớ số điện thoại mẹ con không?” Quyền Quân Lâm ôm đứa trẻ ngồi vào trong xe và mở điều hòa, vừa định thả đứa trẻ trong ngực xuống để nghỉ ngơi một chút.
Nào biết được vừa mới bỏ cô bé ngồi trên ghế lái phụ thì đứa trẻ liền không chịu, bò qua chỗ điều khiển đi qua chỗ vị trí lái xe của anh ấy, lại giống như một con gấu ôm cổ anh ấy ngồi xuống trong lồng ngực anh ấy.
Quyền Quân Lâm không biết làm sao, nghĩ thầm, đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể nhớ được số điện thoại của người nhà? Nhìn bộ dáng của cô bé còn chưa có thể nói rõ ràng được!
“Bạn nhỏ, mẹ của con tên là gì?” Quyền Quân Lâm cố gắng hỏi lại.
Đứa trẻ nháy mắt: “Mẹ.
.
.”
“Đúng rồi, mẹ của con tên là gì?” Quyền Quân lâm cười hỏi.
Đứa trẻ lại nói lên một câu: “Mẹ.
.
.”
Quyền Quân Lâm bó tay rồi, xem ra đứa trẻ này không biết anh ấy đang hỏi gì.
Anh ấy nhìn đứa trẻ không biết gì đang ngồi trong ngực anh ấy, thở dài một hơi nói: “Không còn cách nào khác thì chú sẽ dẫn con đến đồn cảnh sát.”
Nói xong, anh ấy suy nghĩ nói với đứa trẻ: “Con có thể ra phía sau ngồi không?”
Đứa trẻ giống như là nghe hiểu, lắc cái đầu nhỏ liền muốn ngồi ở trong ngực anh ấy.
“Con ngồi như vậy thì sao chú có thể lái xe?” Quyền Quân Lâm đành phải đàm phán với đứa trẻ.
Đứa nhỏ không quan tâm! Vẫn luôn ngồi trong ngực anh ấy và không muốn rời đi.
Quyền Quân Lâm tìm kiếm ở gần đây có đồn cảnh sát nào không, anh ấy đành phải để đứa trẻ ngồi trong ngực và lái xe, đứa trẻ cười khanh khách hai cánh tay nhỏ ngắn vịn vào vô lăng, vô cùng vui vẻ.
Quyền Quân Lâm đành phải lái xe cẩn thận và chậm, cuối cùng đến cổng đồn cảnh sát, Quyền Quân Lâm lái xe đi vào, sau khi đỗ xe anh ấy dẫn đứa trẻ đến cổng đồn cảnh sát.
Một cô cảnh sát ở bàn lễ tân nhìn qua, ngẩng đầu liền nở một nụ cười ngọt ngào đến mấy độ, trời ạ! Là một anh chàng đẹp trai.
“Thưa anh, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát.” Quyền Quân lâm lên tiếng nói.
“Xin hỏi anh đã xảy ra chuyện gì?” Cô cảnh sát nhìn anh ấy chăm chú và hỏi.
“Không phải tôi.” Quyền Quân Lâm nói xong, cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực: “Tôi nhặt được một đứa trẻ lạc đường, tôi muốn giao cho cảnh sát, để cảnh sát hỗ trợ thay cô bé tìm kiếm người nhà.”
“Vậy anh mau đi theo tôi.”
Nữ cảnh sát dẫn anh ấy vào một căn phòng, chỉ thấy một người đàn ông trung niên thô kệch ngồi ở bên trong, nữ cảnh sát viên: “Thưa anh, đây là phó đội trưởng của chúng tôi, anh ấy sẽ giúp đỡ anh.”
“Cám ơn.” Quyền Quân Lâm ôm đứa trẻ đi vào, một hàng dài kia liền nhìn qua, đứa trẻ nhìn mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát liền sợ hãi ôm chặt cổ anh ấy, cơ thể nhỏ bé co rụt lại trong ngực Quyền Quân Lâm.
Nhìn ra cô bé đang rất là sợ.
Quyền Quân Lâm cúi đầu nhìn bộ dáng hoảng sợ của cô bé, anh ấy vươn bàn tay vỗ nhẹ bả vai cô bé: “Đừng sợ.” Khuôn mặt đứa trẻ vùi thẳng vào ngực anh ấy, vô cùng sợ hãi.
Quyền Quân Lâm chưa từng có con cho nên anh ta không biết cảnh sát trong mắt những đứa trẻ là một loại tồn tại đáng sợ, bình thường đưa đến trước mặt cảnh sát đều là những đứa trẻ hư, cái này so vứt bỏ cô bé thì càng đáng sợ hơn: “Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh.” Phó đội trưởng đứng lên hỏi.
Quyền Quân Lâm ngồi xuống, một bên ôm chặt đứa trẻ trong ngực, một bên thì kể chuyện vừa xảy ra, phó đội trưởng liền không dám lơ là: “Đem đứa trẻ giao cho cảnh sát, chúng tôi sẽ tìm người nhà cho cô bé.”.