Lâm Thiển Hạ bận rộn trong phòng bếp, bên ngoài có giọng nói trong trẻo của con gái cô, thỉnh thoảng có tiếng cười trầm thấp của Quyền Quân Lâm.
Giọng nam trầm thấp, không thể giải thích được, khiến ngôi nhà này như tràn ngập cảm giác một gia đình trọn vẹn.
Lâm Thiển Hạ ở trong bếp, trước đây, dù cô nấu món gì, nếu người trông trẻ không có ở nhà, một lúc cô sẽ phải xem con gái một chút, một lúc lại nghe con gái thế nào, thật sự rất bận.
Mà bây giờ, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông bên ngoài khiến cô an tâm.
Trong phòng khách, Quyền Quân Lâm ngồi trên ghế sô pha.
Bên cạnh anh, cô bé cầm đồ chơi, vui vẻ một mình, líu ríu nói vài từ.
Anh nghe hiểu được, nhưng lại không hiểu lắm, giống như cô bé đang tự kể một câu chuyện.
“Ba, cầm cho con.” Cô bé đưa anh một con búp bê nhỏ, Quyền Quân Lâm lập tức cầm lấy.
“Được rồi, con của con muốn gặp mẹ.” Cô bé ôm một con búp bê khác đi ra xa, sau đó cúi xuống đất, cầm con búp bê như thể đang đi.
“Mẹ, mẹ ở đâu, con tìm mẹ này.” Cô bé nghiêm túc biểu diễn.
Quyền Quân Lâm buồn cười mà không dám cười thành tiếng, nhìn cô bé đáng yêu như vậy, anh dường như quên hết mọi thứ.
Trong ánh mắt, trong lòng, trong tâm trí, tất cả đều là cô bé này.
Lúc này, chiếc ipad để trên bàn của Lâm Thiển Hạ phát ra tiếng tin nhắn, anh không nhịn được nhìn sang.
Trong tin nhắn gửi tới một tài liệu trên diễn đàn, trên có viết một câu: “Ngôi sao nữ mới ra mắt ngủ cùng…”
Trái tim của Quyền Quân Lâm căng thẳng, ngay sau đó lại một tin nhắn gửi đến: “Thiển Hạ, những người muốn hủy hoại cô đúng là không có ranh giới, càng ngày càng quá đáng với cô.”
Quyền Quân Lâm nhíu mày, anh cầm ipad lên mở báo cáo ra xem, thấy bài viết trên đó.
Viết là Lâm Thiển Hạ từng đóng một bộ cổ trang, diễn vai nữ phiên ba.
Trong đó viết làm thế nào mà cô lấy được vai nữ phiên ba này, viết cô bị các nhà đầu tư uống rượu đùa giỡn, bán thân thượng vị các kiểu.
Quyền Quân Lâm xem xong, chỉ có một suy nghĩ, anh hoàn toàn không tin những tin này là thật.
Lúc này, người nhắn tin lại gửi một tin nữa: “Nhưng mà chuyện này tôi hiểu nhất, vai diễn nữ phiên ba kia là tôi giúp cô lấy được.
Cô còn không thấy mặt nhà đầu tư, làm sao có chuyện ngủ cùng.
Cô đừng bị ảnh hưởng, tôi thấy là Trình Khiết không chịu buông tha cho cô nên tìm người dựng chuyện cho cô thôi.”
Quyền Quân Lâm đọc xong tin nhắn này, tâm trạng ngay lập tức rõ ràng.
Anh tin Lâm Thiển Hạ là một cô gái rất có nguyên tắc.
Giờ nghĩ lại, chắc chắn là có người muốn hủy hoại danh tiếng của cô.
Là ai? Đáy mắt Quyền Quân Lâm thoáng vẻ tức giận.
Lâm Thiển Hạ ở trong bếp suốt một giờ, đến tầm bảy giờ thì làm xong bữa tối.
Cô bê ba món ăn một món canh ra, nói với Quyền Quân Lâm đang ngồi trên ghế sô-pha: “Xin lỗi, tôi làm hơi lâu.”
“Không sao.” Quyền Quân Lâm hòa nhã cười một tiếng.
Lâm Thiển Hạ sắp xếp lại bát đũa, nói với con gái vẫn còn đang chơi: “Nhan Nhan, chúng ta đi rửa tay để ăn cơm nào.”
“Mẹ, con còn muốn chơi nữa mà.” Cô bé đang chơi vui vẻ.
“Chúng ta nên ăn cơm thôi, chẳng lẽ cái bụng nhỏ của con không đói sao?”
Cô bé nghĩ chút, gật đầu một cái, có vẻ vẫn không muốn ăn: “Mẹ, con còn phải chơi thêm chút nữa.”
“Vậy ăn cơm xong, mẹ chơi với con, giờ chúng ta ăn cơm trước.”
Cô bé vừa nghe mẹ nói sẽ chơi cùng, lập tức vui vẻ, chạy về phía phòng vệ sinh.
Quyền Quân Lâm nhìn hai mẹ con tình cảm, khóe miệng không nhịn được giương cao, rất lâu rồi tâm trạng anh không tốt như này.
Trên bàn cơm, Lâm Thiển Hạ lấy cho con gái nửa bát cơm nhỏ, cô bé ngoan ngoãn ăn cơm.
Cô cũng lấy cho Quyền Quân Lâm một bát, anh nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Dưới ánh đèn thủy tinh sáng ngời, phòng ăn nhỏ này cũng ấm áp khác thường.
Quyền Quân Lâm nghĩ đến tin tức vừa đọc được, anh không nhịn được hỏi Lâm Thiển Hạ một câu: “Gần đây cô có gặp chuyện phiền phức gì không?”
Lâm Thiển Hạ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu một cái, cười một tiếng: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi rất tốt.”
“Cô chắc chắn không có sao?” Quyền Quân Lâm hỏi lại lần nữa.
“Tôi không sao.” Lâm Thiển Hạ không do dự trả lời anh.
Dù cho giờ cô có gặp chuyện, cô cũng không thể nhờ anh giúp đỡ.
Cô nhất định phải kiên quyết với anh, có nhiều việc vẫn còn chưa chắc chắn.
Quyền Quân Lâm gật đầu: “Nếu cô có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói.
Dù ở trong ngành giải trí, tôi tin là tôi vẫn có khả năng nói được vài câu.”
Lâm Thiển Hạ hơi ngẩn ra, không thể làm gì khác hơn là nhận phần tình cảm này: “Cảm ơn anh.”
Quyền Quân Lâm cũng chỉ muốn cô biết, anh có khả năng giúp cô.
“Ba, ba ngủ ở nhà con đúng không?” Đang ăn cơm, cô bé đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Lâm Thiển Hạ hơi ngừng đũa, gương mặt ửng đỏ nhìn con gái: “Chú ấy không ở lại đây.”
“Nhưng mà con muốn ba ngủ lại đây.” Cô bé nói với gương mặt đầy vẻ mong đợi.
Lâm Thiển Hạ càng xấu hổ, nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Quyền Quân Lâm cũng cảm thấy buồn cười, nhưng không nói gì.
“Nhan Nhan, chú Quyền chỉ là khách, chú ấy phải về nhà.” Lâm Thiển Hạ nghiêm túc nói với con gái, không thể nhắc lại chuyện này.
Cô bé lập tức bĩu cái miệng nhỏ, bực bội tức giận.
Đáy mắt Quyền Quân Lâm thoáng đau lòng, Lâm Thiển Hạ ngồi đối diện lập tức lên tiếng: “Anh đừng để ý con bé.
Một chút nữa là hết thôi.”
Trong việc này, Quyền Quân Lâm cũng không có cách, anh có thể chơi với cô bé, nhưng tuyệt đối không thể ở lại nhà cô bé.
Như vậy chẳng khác nào xâm phạm cuộc sống cá nhân của Lâm Thiển Hạ.
“Nhan Nhan, lần sau chú tới chơi với cháu được không?”
“Được rồi.” Cô bé gật cái đầu nhỏ, thể hiện sự đồng ý.
Ăn cơm xong, đã tám giờ rưỡi.
Quyền Quân Lâm nhìn thời gian, dù anh không muốn đi, nhưng đến giờ này thì anh cũng không nên ở lại nữa.
“Cô Lâm, vậy tôi đi trước, hôm khác gặp lại.”
“Được, anh Quyền, anh đi thong thả.” Lâm Thiển Hạ cũng nói rất khách khí.
“Ba, đừng đi.” Cô bé ôm chặt một bên chân của anh, không muốn để anh đi.
“Nhan Nhan, bỏ tay ra, không được bám lấy người khác như vậy.” Lâm Thiển Hạ ngồi xổm xuống, ôm lấy cô bé.
“Con không muốn ba đi… Híc…” Cô bé ngay lập tức không giữ lời, khóc to.
Quyền Quân Lâm ngồi xổm xuống, bế cô bé đang khóc: “Được rồi, đừng khóc.
Chú hứa sẽ sớm đến thăm cháu.”
“Thật sao?”
“Thật.” Quyền Quân Lâm cam đoan.
Lâm Thiển Hạ ngẩn ra, cảm thấy con gái như vậy sẽ làm người khác thấy khó chịu.
Nhìn thế nào cũng thấy anh là một người rất bận rộn.
“Vậy cũng được.” Cô bé miễn cưỡng đáp ứng.
Lâm Thiển Hạ nói với cô bé: “Về phòng xem ti vi đi, mẹ nói chuyện một chút với chú Quyền.”
“Vâng.” Cô bé gật đầu rồi quay đi.
Lâm Thiển Hạ nói với Quyền Quân Lâm: “Anh Quyền, anh đừng để ý, con bé tùy hứng lắm.
Nếu anh bận thì…”
“Gần đây tôi không bận, có thời gian sẽ đến đây.” Quyền Quân Lâm cũng hiểu ý của cô.
Lâm Thiển Hạ ngẩn ra, mà Quyền Quân Lâm nói lần nữa: “Ba ngày sau, tôi lại tới chơi với cô bé, hẹn gặp lại.”
Nói xong, anh mở cửa rời đi.
Lâm Thiển Hạ ngẩn ngơ, ba ngày sau, anh thật sự sẽ quay lại?.