Trợ lý của Quyền Quân Lâm, Tiểu Tô là một người làm việc cực kỳ hiệu quả.
Anh ta trực tiếp lái xe đến từng căn biệt thự để tìm kiếm, quả nhiên anh ta đã gặp được một gia đình sắp chuyển đi và rất sẵn lòng bán toàn bộ căn biệt thự cho anh ta.
Tiểu Tô còn đang suy nghĩ muốn giao số tiền tiết kiệm cho Quyền Quân Lâm, dù sao thì anh ta chỉ thanh toán nhiều hơn giá gốc ban đầu hai phần mà thôi.
Người chủ nhà kia cũng vô cùng hài lòng khi nhượng lại ngôi biệt thự này.
Người chủ nhà kia dự định sẽ chuyển đi trong vòng hai ngày nữa và khâu thủ tục cũng được tiến hành một cách nhanh gọn.
Sau khi Quyền Quân Lâm nghe được tin tức này, anh ta cực kỳ hài lòng.
Anh ta cũng đếm từng ngày để đến thăm cô nhóc.
Không hiểu sao, Quyền Quân Lâm phát hiện rằng anh rất muốn lập tức được gặp cô nhóc, nhưng dường như điều đó cũng vô tình trùng hợp với mong đợi gặp mẹ của cô bé.
Quyền Quân Lâm đang ở trong khách sạn thì nhận được điện thoại của ba mình.
Bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng để trở về nước, bảo Quyền Quân Lâm lập tức bắt đầu tìm người quét dọn nhà họ Quyền để sau khi họ trở về thì có thể ở lại nhà họ Quyền ngay.
Quyền Quân Lâm lên tiếng trả lời, ngay sau đó thì mẹ anh nhận cuộc gọi.
“Quân Lâm! Con còn nhớ bà Kỷ đã ăn cơm với chúng ta lần trước không? Con gái của bà ấy tình cờ cũng trở về nước với mẹ lần này.
Khi nào trở về, mẹ sẽ sắp xếp để các con gặp mặt ăn cơm, để cho con xem qua cô ấy một chút.”
“Mẹ, sao mẹ lại nghe máy? Không phải con đã nói tạm thời không có ý kiến gì với chuyện kết hôn sao?” Quyền Quân Lâm bất đắc dĩ chống tay lên trán.
“Thằng nhỏ này, con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tùy hứng như thế.
Chuyện này mà còn chưa bàn đến, chắc chắn con phải gặp cô Kỷ này.” Giọng điệu của bà Quyền rất cứng rắn.
“Mẹ, khi nào mẹ trở lại chúng ta hẵng nói tiếp.” Quyền Quân Lâm đành phải trì hoãn càng lâu càng tốt, bởi vì trong gia tộc thì mẹ anh vẫn luôn là người rất cứng rắn.
“Được, giữa tháng sau ba mẹ sẽ trở về.” Giọng bà Quyền dịu lại.
“Được, bây giờ con đang bận.”
Sau khi cúp điện thoại, Quyền Quân Lâm khẽ thở dài ra một hơi.
Lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên, anh cầm lên xem, cong môi cười một tiếng rồi nhận cuộc gọi: “A lô, Dạ Tước.”
“Tối nay, mời anh đến nhà tôi ăn cơm, hai đứa trẻ của tôi muốn gặp anh.” Giọng nói của Long Dạ Tước truyền đến.
“Được! Cũng đã lâu rồi tôi chưa gặp hai đứa nhóc.” Quyền Quân Lâm sảng khoái đồng ý.
Không thể giải thích được, bây giờ anh rất yêu thích trẻ con.
“Buổi tối anh nhớ đến sớm một chút.” Long Dạ Tước nói xong câu đó thì lập tức cúp máy trước.
Quyền Quân Lâm cầm di động gọi điện thoại cho Tiểu Tô: “Cậu đi một chuyến đến cửa hàng đồ chơi chọn hai món quà cho tôi.”
“Ông chủ, anh lại muốn đi thăm cô Lâm sao?”
“Không phải, là hai đứa bé của anh em tốt của tôi.” Quyền Quân Lâm nói xong, nghĩ đến hai đứa nhóc đáng yêu kia thì anh không khỏi ghen tị với Long Dạ Tước.
Bây giờ anh cũng bó tay với chuyện lấy vợ, còn con thì phải mất mấy năm sau mới có thể có được.
Trong văn phòng tập đoàn Long thị, sau khi kết thúc cuộc họp buổi chiều, Long Dạ Tước cầm điện thoại bước ra ngoài.
Khi anh vừa mới tiến vào trong thang máy, điện thoại di động của anh chợt vang lên.
Anh nhìn thoáng qua màn hình di động, sự vui mừng cưng chiều tràn đầy nơi đáy mắt: “A lô.”
“Ba ơi, chừng nào thì ba trở về nhà! Hôm nay là sinh nhật của tụi con, ba không được đến muộn.” Ở đầu dây bên kia, giọng nói non nớt của cô con gái đáng yêu Long Tiểu Hinh vang lên.
“Được, bây giờ ba trở về ngay.” Long Dạ Tước cong môi cười một tiếng.
“Vâng! Ông nội và bà nội đã đi du lịch, ông ngoại bà ngoại cũng đã đi xa.
Sinh nhật lần này cũng chỉ có ba, mẹ và ba nuôi thôi sao?”
“Ừm, lần sinh nhật này chỉ có chúng ta thôi.”
“Ba, con muốn nói cho ba một bí mật.
Ông bà nội và ông bà ngoại đều gọi điện thoại bảo rằng sẽ bù đắp cho tụi con đó!” Long Tiểu Hinh vui vẻ nói.
Khóe miệng Long Dạ Tước nhếch lên: “Thật không?”
“Vâng! Bọn họ sẽ mang quà từ nước ngoài về cho tụi con!”
“Vậy thì các con nên vui vẻ.”
“Tụi con đang rất vui vẻ.”
Lúc này, điện thoại di động của Long Dạ Tước nhận được một cuộc gọi khác truyền đến, anh nói với con gái: ‘Được rồi, ba sẽ trở về nhà.
Các con phải ngoan ngoãn ở nhà chờ ba.”
“Vâng!” Cô nhóc đáp.
Sau khi Long Dạ Tước cúp điện thoại, anh cầm điện thoại di động lên nhìn dãy số đang gọi đến.
Anh hơi ngạc nhiên, là em cùng cha khác mẹ của anh – Dạ Trạch Hạo.
Sau khi trải qua một lần nhìn nhận nhau và tha thứ kia, anh và người em trai này liên lạc cũng rất ít.
Đương nhiên trong đó cũng có sự nỗ lực né tránh mọi nghi ngờ của Dạ Trạch Hạo.
Dù sao thì bọn họ cũng đã từng xem nhau như tình địch, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại trở thành người thân, Dạ Trạch Hạo đi du lịch khắp nơi, chu du gần nửa năm mà cũng chưa về.
Giờ phút này, bỗng nhiên anh ta gọi điện thoại tới, trong lòng Long Dạ Tước có chút phức tạp.
Chẳng qua dù thế nào đi chăng nữa, cũng khó lòng bỏ qua việc bọn họ chính là anh em.
Anh đưa tay bấm kết nối lại cuộc gọi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nói: “Là em, em đã trở về.”
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói của Long Dạ Tước trở nên ôn hòa hơn mấy phần.
Giọng nói cầu xin của Dạ Trạch Hạo vang lên: “Sinh nhật của bọn trẻ, em có thể đến nhà ăn cơm không? Em nhớ bọn chúng.”
“Em là chú của bọn trẻ thì đương nhiên có thể tới.
Bất cứ lúc nào thì anh cũng chào đón em đến thăm bọn trẻ.” Long Dạ Tước nở nụ cười nói.
“Được, hẹn gặp tối nay, anh trai.” Chữ anh trai cuối cùng này là tiếng gọi thứ hai mà anh ấy gọi anh sau lần nhận lại nhau trước đó.
Trong lòng Long Dạ Tước tiếp tục có chút phức tạp, nhưng đột nhiên anh lại có thêm một đứa em trai, cảm giác này cũng không tệ.
Xe của Long Dạ Tước chạy thẳng vào trong nhà.
Vừa lái vào cổng lớn của biệt thự, tốc độ xe anh đã giảm xuống bởi vì trong nhà vừa mới thêm một thành viên mới, một chú chó Chihuahua nhỏ.
Cho nên bất cứ lúc nào và nơi đâu cũng sẽ có sự xuất hiện của chú chó nhỏ, anh không thể cán chết được.
Nếu không thì con gái sẽ đau lòng đến chết mất.
Long Dạ Tước cẩn thận lái xe vào trong ga-ra, anh cầm theo chìa khóa bước xuống xe.
Khi vừa mới xuống xe bước đi không lâu, anh đã trông thấy một chú cún con to bằng lòng bàn tay đang vẫy đuôi với anh.
Đó chính là vật nuôi mới Tiểu Cát của con gái, anh cúi người xuống, bàn tay to cầm Tiểu Cát lên: “Mày chạy lung tung làm gì?”
Chú cún nhỏ liếm láp trong lòng bàn tay của anh, Long Dạ Tước không nhịn được cười.
Trước kia, anh là một người có bệnh yêu thích sạch sẽ, nhưng kể từ khi con trai và con gái anh nằng nặc đòi nuôi chó thì anh mới phát hiện rằng căn bệnh yêu thích sạch sẽ này của anh đã được chữa khỏi.
“Ba, ba có trông thấy Tiểu Cát của con không?” Tiểu Hinh chạy đến hỏi, sau đó, khi cô bé trông thấy trong tay ba mình đang bế một chú cún nhỏ, cô bé lập tức kích động mà chạy tới: “Tiểu Cát.” Nói xong, cô bé cẩn thận ôm Tiểu Cát vào trong ngực: “Cảm ơn ba.”
“Nói cho con biết một tin tức tốt.
Tối nay chú của tụi con cũng sẽ đến.”
Đôi mắt to của Long Tiểu Hinh chớp chớp: “Chú Dạ sao?”
“Đúng vậy.”
“A! Thật tuyệt, con rất thích chú Dạ!”
“Từ nay về sau, con cứ gọi chú là được rồi.
Vốn dĩ chú ấy chính là chú của các con.” Long Dạ Tước cười sửa lời.
“Dạ được, con hiểu rồi.” Nói xong, Long Tiểu Hinh lập tức xoay người chạy ra cổng: “Mẹ, ba đã trở về nhà rồi.”
Long Dạ Tước cất bước đuổi theo.
Trong sảnh lớn, anh đã trông thấy một người phụ nữ đang bày trí bữa tiệc sinh nhật.
Tô Lạc Lạc mua rất nhiều những vật trang trí nhỏ xinh đẹp mắt.
Lúc này, cô đang đứng trên ghế dán vài thứ, Long Dạ Tước vừa trông thấy thì trái tim anh đã lập tức thắt lại.
Anh bước nhanh tới: “Em nên để anh làm những việc như thế này.”
Tô Lạc Lạc bị giọng nói của anh làm cho giật nảy mình, cô xoay người lại nhìn anh.
Cơ thể cô vốn đã bất ổn, cô kêu một tiếng, cả người ngã vào trong lồng ngực của người đàn ông.
Cô ngẩng một khuôn mặt nhỏ trắng bệch do bị dọa sợ lên mỉm cười nhìn anh: “Anh đã quay về rồi.”.