– Không cần ba bế, con muốn mẹ bế.
Tô Tiểu Hinh lập tức dịch mông ngồi vào trong, tiếp tục chu miệng.
Long Dạ Tước vẫn bế cô bé lên.
cô bé lập tức giãy dụa, phản đối không để cho anh ta bế.
Long Dạ Tước đành phải thả cô bé xuống sô pha, sau đó nhìn hai anh em
– Vậy hai đứa muốn ba làm gì mới không tức giận với ba?
– Để mẹ trở lại, hơn nữa đối tốt với mẹ, bọn con sẽ không tức giận.
Tô Tiểu Sâm nói điều kiện.
– Đúng, không được đối không tốt với mẹ con.
Tô Tiểu Hinh cũng đồng ý.
Long Dạ Tước nheo nheo mắt, điểm này anh thật sự không đồng ý, anh cắn răng nói
– Hai đứa cứ ở đây đến khi hiểu chuyện.
Nói xong Long Dạ Tước định nhẫn tâm một chút, lạnh lùng với hai đứa bé này.
Anh nghĩ bọn trẻ không kiên trì được lâu, nói không chừng sẽ để ý đến anh.
Tô Lạc Lạc được người hầu đưa đến ngã tư đường, cô xuống xe, gọi điện thoại cho Hạ Tần.
– Alo, Lạc Lạc sao có thời gian gọi điện cho tớ?
– Không bận thì đến đón tớ đi.
Long Dạ Tước đã đuổi tớ ra ngoài.
– Cái gì? Anh ta đuổi cậu? Cậu ở đâu tớ lập tức đi đón cậu.
Tô Lạc Lạc nói địa điểm xong tìm một ghế bên cạnh để nghỉ ngơi.
Cô cảm thấy trong lòng đầy tức giận, trái tim đau đớn.
Tô Vũ Phỉ quả thực là độc ác có thể tự tát để hãm hại cô.
Quên đi, ai bảo cô ta là vị hôn thê của Long Dạ Tước.
Người ta sắp kết hôn, cô tính là gì? Bị bọn họ bắt nạt là tại cô, cô xứng đáng.
Cô thật sự hối hận hôm đó ở sân bay, cô nên đưa bọn họ lên máy bay, quam tâm Long Dạ Tước là ai.
Không cần để ý tới.
Tô Lạc Lạc đợi nửa tiếng ở bên cạnh quán trà sữa, Hạ Tần lưng đeo balo chạy vội vào, nhìn thấy Tô Lạc Lạc đang ngồi ở đó, vẻ mặt tức giận sắp bùng nổ cô lập tức kéo ghế ngồi đối diện cô, kinh ngạc nhìn cô
– Sao cậu lại bị Long Dạ Tước đuổi ra ngoài.
Tô Lạc Lạc nói lại chuyện xảy ra buổi sáng.
Hạ Tần cũng tức giận cực kỳ
– Tô Vũ Phỉ thật đáng giận, hãm hại cậu như vậy, Long Dạ Tước cũng thật là, chẳng lẽ anh ta không biết vị hôn thê của mình là dạng người như thế nào sao?
Tô Lạc Lạc ôm đầu tức giận nói
– Hiện giờ tớ đang lo lắng Long Dạ Tước sẽ để cô ta chăm sóc bọn trẻ, cô ta đối với tớ thế nào cũng được nhưng cô ta làm gì bọn trẻ thì nhất định tớ sẽ liều mạng.
– Long Dạ Tước cũng quá lạnh lùng, cũng không tìm hiểu nguyên nhân rõ ràng đã đuổi cậu đi.
– Tớ tức giận là anh ta cũng dám nghi ngờ tớ không có tư cách làm mẹ của bọn trẻ.
Nếu tớ không có tư cách, thì anh ta làm sao có hai đứa con?
Tô Lạc Lạc tức giận sắp bùng nổ.
– Đúng, Long Dạ Tước chính là tên hỗn đản.
Cả trái tim của Tô Lạc Lạc đều ở trên người của bọn trẻ, cô vẫn không nhịn được gọi điện thoại đồng hồ của Tô Tiểu Sâm.
– Alo, mẹ, mẹ đang ở đâu.
Bên kia giọng non nớt của Tô Tiểu Sâm rất lo lắng.
– Tiểu Sâm, đừng lo lắng, mẹ đang ở cùng mẹ đỡ đầu, con và em gái thế nào.
– Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định nghĩ cách để ba đón mẹ về.
– Dì kia còn ở đấy không?
Tô Lạc Lạc thật muốn mắng Tô Vũ Phỉ tiện nhân, nhưng trước mặt bọn trẻ cô không thể làm như vậy.
– Ba làm cô ấy đi rồi, hiện giờ con và em đang ở trong phòng của mẹ.
Mẹ yên tâm con sẽ chăm sóc em gái, mẹ cũng phải chăm sóc mình con sẽ nói thay mẹ, tối có thể mẹ đã trở lại.
Tô Lạc Lạc vừa nghe Tô Vũ Phỉ đã đi rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Tô Vũ Phỉ không ở, cô cũng không lo lắng, cô an ủi con trai
– Tiểu Sâm, chăm sóc em gái, ăn cơm ngoan, không cần nói thay mẹ, chuyện của mẹ và ba con người lớn sẽ tự nói chuyện.
– Mẹ… con nhớ mẹ, mẹ nhanh trở về được không.
Giọng Tô Tiểu Hinh vang lên kèm theo tiếng khóc nức nở.
– Ngoan, nghe lời, không khóc, mẹ sẽ trở về được không?
Tô Lạc Lạc an ủi.
– Vâng, mẹ chúng con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
– Tốt lắm, mẹ phải đi ăn, các con cũng ngoan ngoãn ăn cơm, được không?
Tô Lạc Lạc muốn cúp dt sợ nghe thêm nữa sẽ đau lòng khóc.
– Vâng, con chào mẹ.
Hai đứa bé đồng thanh nói..