– Hai nhóc đi đâu?
Cô lái xe quay đầu lại hỏi.
– Bọn con đến khách sạn Hoàng Gia.
Tô Tiểu Sâm đáp.
– Ừm, có chút xa nhưng không sao giờ cô đưa bọn con đi.
Cô lái xe nhiệt tình sợ bọn trẻ con bị bắt cóc nên nhanh chóng dẫn bọn họ đi tìm cha.
Đi mất nửa tiếng cuối cùng cũng đến khách sạn Hoàng Gia.
Tiểu Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ tính tiền sau đó đưa một trăm tệ cho lái xe.
– Cám ơn dì, tiền của ngài.
– Cũng cám ơn cậu nhóc.
Lái xe thu tiền sau đó nói với bọn chúng.
– Được rồi, đi qua bồn hoa kia, qua mấy suối phun nước kia là đến lối vào khách sạn.
– Cám ơn.
Tô Tiểu Hinh cũng lễ phép đáp một tiếng, sau đó bị Tô Tiểu Sâm kéo xuống xe.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn khách sạn này một cái, Tô Tiểu Hinh oa lên một tiếng:
– Cha chúng ta thật sự ở trong này sao?
– Đi, đi theo anh.
Hai đứa trẻ nắm tay nhau đi vào cửa khách sạn, Tô Tiểu Sâm kéo em gái ngồi trên ghế bên cạnh suối phun.
Cậu ta lấy đồng hồ ra nhìn thoáng qua, lúc này đã là chín giờ hai mươi.
Cậu đã tìm hiểu, lễ đính hôn bình thường đều diễn ra tầm mười giờ rưỡi.
Cho nên chờ mẹ và mẹ đỡ đầu tìm được đến chính là lúc này.
Tô Tiểu Sâm cũng không phải thật sự đến tìm Long Dạ Tước.
Thật ra cậu muốn chính là dụ mẹ đến đây.
Nếu thật sự người đàn ông kia là cha cậu, nói không chừng sẽ quen mẹ cậu, mà mẹ cậu cũng biết người kia.
Hai người sinh ra bọn họ chắc chắn có tình cảm.
Cho nên phải làm cho mẹ xuất hiện đúng giờ, ngăn cản Long Dạ Tước đính hôn.
Chín giờ rưỡi, điện thoại đồng hồ của Tô Tiểu Sâm vang lên, thấy là mẹ mím môi cười nghe điện
– Alo, mẹ.
– Thằng nhóc thối, hai đứa ở đâu? Đi đâu vậy?
Phía bên kia giọng Tô Lạc Lạc quả thực lo lắng.
– Mẹ đừng lo lắng, con và em đang ở cùng nhau bọn con đều an toàn.
Tô Tiểu Sâm vội vàng an ủi mẹ, không muốn bệnh tim của mẹ bị dọa.
Chỉ là không thấy bọn trẻ mặc dù đã nói chuyện với chúng Tô Lạc Lạc cũng phát điên thở phì phì hỏi
– Bọn con đang ở đâu?
– Mẹ, con và em đang ở trước khách sạn Hoàng Gia chờ mẹ.
– Cái gì? Khách sạn gì?
Đầu kia giọng Tô Lạc Lạc đầy kinh ngạc.
– Khách sạn Hoàng Gia, một khách sạn bảy sao.
Cậu nhóc đã tìm hiểu về khách sạn này, phát hiện đây là một trong những khách sạn xa hoa nhất trên thế giới.
– Chết tiệt, sáng sớm hai đứa chạy đến đó làm gì?
Tô Lạc Lạc sắp ngã quỵ.
– Bọn con xuống dưới lầu chơi sau đó không biết gì sao lại đến đây.
Mẹ mẹ nhanh đến đây đón bọn con đi, hình như bọn con bị lạc đường rồi.
– Con… hai đứa đứng yên ở cửa cho mẹ, không được đi đâu, mẹ sẽ đến ngay.
Tô Lạc Lạc nói xong cũng không cúp điện thoại mà nói với Hạ Tần muốn đi tìm bọn trẻ xong bên kia truyền đến âm thanh hỗn loạn.
– Mẹ, hai người đừng nóng vội, từ từ đến, ở đây có chú cảnh sát đang chăm sóc bọn con.
Tô Tiểu Sâm không muốn cho mẹ quá lo lắng cố ý lừa cô.
– Thật sao? Tốt lắm, hai đứa đứng cạnh chú cảnh sát, đừng đi đâu mẹ hiện giờ sẽ đến ngay.
Tô Lạc Lạc ra lệnh.
Tô Tiểu Sâm nhấn lên điện thoại đồng hồ cúp máy.
Tô Tiểu Hinh rất ngạc nhiên.
– Anh, sao anh lại nói dối mẹ là chúng ta lạc đường?
Tô Tiểu Hinh tò mò hỏi.
– Bởi vì chỉ có như vậy mẹ sẽ đến đón chúng ta.
Lát nữa chúng ta phải sắp xếp cho mẹ và cha gặp mặt.
– Cha chúng ta là ai?
– Chính là người đàn ông trên ti vi hôm trước kia.
– Người rất giống anh đó sao?
Tô Tiểu Hinh hỏi với giọng non nớt..