Người Chính Là Hoa Sen Màu Tím [ Hi Trừng ]

      Liên Hoa Ổ, chỉ cần nhắc tới tên thôi cũng đã khiến người ta cũng mường tượng ra một khung trời lãng mạn , những cánh sen vươn mình trong nắng vàng rực rỡ làm dịu mát cả một cùng trời, hương thơm dìu dịu như khiến người ta chìm đắm mê ly không thể nào thôi nhung nhớ.

    Lam Hi Thần tọa ngắm những cánh hoa mềm mại màu tím dịu dàng nổi bật trong bạt ngàn những bông hoa màu trắng? Từ lúc nào y lại yêu màu tím đến lạ thường như vậy? Y không rõ chỉ cảm thấy mỗi lần nhìn thấy màu tím là trái tim tự nhảy nhót vui vẻ hạnh phúc , có phải bởi vì màu tím tượng trưng cho Vãn Ngâm của y không? Không hiểu sao khi nhìn những cánh sen mềm mại thơm mát ngọt ngào y lại nghĩ tới bờ môi của ái nhân , thật muốn đặt môi mình trên đó, " khụ khụ" hắn đỏ mặt với ý nghĩ không được đứng đắn này của mình, tâm tự nhủ mình càng ngày càng mặt dày rồi thì phải.

   - Trước giờ ta không biết Trạch Vu Quân rất thích thưởng Hoa Sen đấy.

      Lam Hi Thần quay người nhìn thân hình thanh gọn trọng bộ y phục môn sinh màu tím cùng Tam Độc bên hông trông Giang Trừng như một thiếu hiệp trẻ tuổi tuấn mỹ , Giang Trừng mang một vẻ đẹp thần bí nhìn thoáng qua như một nam nhân mạnh mẽ khó gần, nhưng khi để ý thân hình cao mỏng manh uyển chuyển mềm mại   , vòng eo nhỏ cùng với đường cong....

- Lam Hoán....

   Thấy Lam Hi Thần ngẩn người nhìn mình Giang Trừng gọi lớn.

- Khụ khụ, Vãn Ngâm quả thật rất đẹp nha. 

  Giang Trừng đỏ mặt cau có, câu trả lời của y thật sự không ăn nhập gì với câu hỏi của hắn tuy nhiên hắn bị nghẹn bởi lời khen ngợi của y nên chẳng thể nói gì hơn ngoài cự nự một câu

- Ngươi đừng quên ngươi mới là đệ nhất mỹ nam. Còn không mau đi?

- Đi thôi.

Lam Hi Thần mỉm cười gật đầu, hôm nay là ngày cuối kỳ học đặc biệt của Giang tông chủ với hơn 4000 điều gia huấn Lam gia, nói cách khác hôm nay chính là ngày Lam lão tiên sinh kiểm tra chủ mẫu tương lai và nếu không có gì thay đổi nửa tháng nữa sẽ là đại hôn của hai người, khỏi phải nói hai người trong lòng vô cùng hồi hộp mong chờ.

    Song kiếm bên nhau đồng hành hướng về Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ , nhìn Giang Trừng im lặng trầm tư Lam Hi Thần khẽ hỏi.

- Vãn Ngâm , đệ đang lo lắng.?

- Không có, mấy ngàn điều cấm ta đã ghi nhớ hết , lễ nghi cần thiết cũng không vấn đề gì chỉ là ...

- Là sao?

- không sao.

   Giang Trừng lắc đầu hắn không quen nói ra cảm xúc của mình.

- Không sao Vãn Ngâm , cùng lắm ta sẽ để Cảnh Nghi làm tông chủ ta qua Vân Mộng làm chủ mẫu. Đệ thấy có được không?

  Giang Trừng bật cười , hắn không ngờ Trạch Vu Quân cao cao tại thượng cũng có lúc vì mình nói chơi .

- Được . Là ngươi nói nhé.

   Nhìn ái nhân cười Lam Hi Thần như được uống mật thật sự ngọt ngào ...

    Trái với lo lắng của hai vị tông chủ , ngày kiểm tra Giang tông chủ thật sự diễn ra rất dễ dàng, từ ngày Giang Trừng chịu khó ngày dành hai canh giờ cùng lão Lam học gia quy thi thoảng cùng đàm đạo pha trà đến nay lão Lam cảm thấy vô cùng yêu quý đứa cháu dâu tương lai tài giỏi này.

   Giang Trừng trước nay đúng là miệng lưỡi có phần độc địa nhưng đối xử với trưởng lão luôn luôn lễ nghi đúng mực, hắn là người làm ăn nên về tài thuyết phục không hề thua kém bất kỳ ai , hắn là vậy nếu chỉ thoáng qua sẽ không để lại ấn tượng tốt đẹp nhưng nếu tiếp xúc lâu dài sẽ nhận ra con người ấy khẩu thị tâm phi , càng gần càng đáng để thương yêu.

   Huống chi Giang tông chủ thiên chất không phải là quá được ưu ái nhưng bản chất thông minh chăm chỉ nhiệt huyết một vài tháng đã có thể nhớ kỹ không một từ mấy ngàn điều gia huấn, thậm trí còn cùng lão Lam nói chuyện vô cùng ăn ý. 

  Giang tông chủ bước ra khỏi phòng vẻ mặt vui mừng đắc ý mỉm cười tiến về Hàn Thất nơi có Lam Hi Thần đang chờ đợi, đám Tuy Truy Cảnh Nghi cùng một số môn sinh thấy hắn đi ngang qua đồng loạt hành lễ.

- Chủ Mẫu.


    Giang tông chủ có phần tái mặt khi nghe hai từ chủ mẫu liền nhíu mày.

- Các ngươi không được gọi ta chủ mẫu.

  Lam Cảnh Nghi cười cười.

- Chủ mẫu, này là tông chủ dặn thứ lỗi cho bọn con không thể nghe lời.

   Giang Trừng sắc mặt lại càng khó coi thầm lôi tên Lam Hi Thần ra mà chửi rủa.

 - Được các ngươi nói thế ta liền đánh gãy chân tông chủ nhà các ngươi.

- Vãn Ngâm là không nỡ nha.

    Lam Hi Thần đợi chờ ở Hàn Thất, công vụ cũng đã xong từ lâu trong lòng hồi hộp lại nảy ra một suy nghĩ muốn đưa người ta đi chơi mà không ngại cởi bỏ y trang tông chủ khoác trên người bộ y phục môn sinh chạy đi đón Giang tông chủ, vừa khéo lại gặp ngay lúc người ta đòi đánh gãy chân mình thì không khỏi buồn cười tiến đến trêu chọc.

- Ai không dám chỉ có ta mới dám.

   Giang Trừng dùng khuôn mặt tức giận nhìn y , chỉ thấy y ngầm ra lệnh cho môn sinh đi nơi khác còn mình lại gần ái nhân.

- Là Vãn Ngâm không muốn thành thân với ta sao?

- Nói thừa nếu không muốn ta sao phải cực khổ như này. Nhưng .... ta không muốn bị gọi là chủ mẫu thật mất mặt.

   Lam Hi Thần mỉm cười , nhìn khuôn mặt đỏ lựng của hắn khiến y không thể ngừng trêu chọc.

- Vậy Vãn Ngâm muốn gọi là gì? Lam đại phu nhân ? Hay là...

    Tử điện biến thành roi ánh sáng tím xoèn xoẹt phát ra những tia dọa người .

- Vãn Ngâm Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm tư đấu nha, được rồi , được rồi . Ta đưa đệ đi chơi để đền tội được chứ?

  Lam Hi Thần nắm chặt tay ái nhân đưa người rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngoài thành thật sự náo nhiệt thì ra hôm nay nơi đây có diễn ra một lễ hội . Lúc này hoạt động buôn bán diễn ra vô cùng sôi nổi với đầy đủ các loại mặt hàng tiêu dùng cùng những thực phẩm đa dạng phong phú, Giang Trừng thân làm tông chủ cả nột vùng Vân Mộng rộng lớn và phát triển cũng không khỏi cảm thán sự trù phú ở nơi đây.

   Cách bài trí lễ hội cũng không khác cho lắm những lễ hội thường gặp với màu sắc rực rỡ, cờ hoa được bài trí khá bắt mắt cùng với những sạp hàng nhỏ lẻ chủ yếu thiên về ẩm thực và những đồ lưu niệm nhỏ xinh, Giang Trừng từ lâu đã không tham dự những lễ hội như thế này lại với tâm trạng thoải mái như này ngoại trừ lần trước đi dạo chợ duyên dùng Lam Hi Thần, không biết hội kia linh ứng hay không mà nơi đó chính là nơi cảm giác khác lạ của hai đều bắt đầu.

   - ui da...

  Một đứa bé ước trừng ba tuổi mải chạy nhảy mà đâm vào chân Lam Hi Thần khẽ xoa xoa, Lam Hi Thần cùng Giang Trừng ngay lập tức quay lại, đứa trẻ này quả thật hết sức khả ái , cái má trắng mũm ma mũm mĩm khuyến mại thêm đôi má lúm đồng tiền, đôi mắt to tròn long lanh như ngọc sáng ngây thơ , bé con nhìn chằm chằm vào Lam Hi Thần cảm thán.

- Vị tỷ tỷ này vô cùng xinh đẹp nha.

  Giọng nói non nớt ngọt lịm khiến cho Lam Hi Thần thích thú , Giang Trừng thì phụt cười.

- Haha... ha ha... ta nói mà đệ nhất mỹ nam , nhìn ngươi không bị hiểu nhầm là nữ thì mắt thật có vấn đề rồi.

   Lam Hi Thần không hề cảm thấy khó chịu chỉ mỉm cười bởi lẽ Vãn Ngâm của y gần đây rất hay cười , lại là những nụ cười khi ở bên y điều này khiến y cảm thấy rất hạnh phúc. Phi thường hạnh phúc.

- Tiểu đệ à, làm gì có nữ nhân nào cao lớn như ta có phải không?


    Lam Hi Thần ôn nhu nhìn bé con vẫn đang tròn vo đôi mắt nhìn mình nhất thời cao hứng bế bổng bé lên. Bé con thế mà không sợ người lạ gật gật đầu.

- Vậy là ca ca rồi.

- Đúng thế, đệ xem người bên cạnh ta có xinh đẹp không?

  Lúc này bé con mới để ý vị tử y bên cạnh.

- Có nha, rất là xinh đẹp nha. Còn thấp nhỏ hơn ca ca nữa, vậy là tỷ tỷ rồi. Ca ca à vị tỷ tỷ này có phải nương tử của ca không?

   Bé con nói thật dài lấy hơi để nói, Lam Hi Thần gật đầu tủm tỉm cười ánh mắt nhìn về phía người kia trêu chọc.

- Nhóc con, ta là nam nhân.

   Thấy Giang Trừng có vẻ tức giận , phụ mẫu đứa trẻ vốn đứng ở gần nhìn con trai mình bị mỹ nhân quấn hút không khỏi nhọn cười vội chạy ra.

- Hai vị huynh đệ, trẻ nhỏ vô tâm xin không trách tội.

   Lam Hi Thần lắc đầu trao trả hài nhi mỉm cười nho nhã

- Không có, đứa trẻ này thật sự đáng yêu hai vị thật có phúc.

- Cảm tạ, cảm tạ,  hai vị huynh đệ ngũ quan trăm năm khó gặp sau này hài tử chắc chắn sẽ vô cùng khả ái.

   Sau đó cáo từ, Lam Hi Thần một mặt tươi cười nhìn theo có chút nuối tiếc, khi y ngoảnh lại nhìn Giang Trừng lại trở về khuôn mặt cau có khó chịu.

- Vãn Ngâm có chuyện gì?

- Không có.

  Lam Hi Thần đưa tay nắm lấy tay ái nhân nhẹ nhàng.

- Lam Hi Thần mau buông, ở đây đông người như vậy ngươi không biết xấu hổ sao?

- Tại sao lại xấu hổ chứ, ta nắm tay nương tử của tại sao lại phải xấu hổ?

  Giang Trừng cúi đầu xuống 

- Ngươi ... sau này liệu có hối hận không?

  Lam Hi Thần dừng bước giọng nói nghiêm túc cứng rắn.

- Vãn Ngâm  , đệ là có ý gì? Đệ hối hận hay sao?

- Ta không ... nhưng ...


   Lam Hi Thần nhìn thấy biểu hiện ngập ngừng của Giang tông chủ không ngần ngại mà ôm hắn vào lòng mặc cho hắn ra sức giãy dụa muốn thoát, nhưng lực tay của y ngay cả Tam Độc Thánh Thủ cũng chịu thua huống chi cảm giác ấm áp an toàn này hắn cũng nuối tiếc không thật sự muốn đẩy ra.

- Vãn Ngâm, ta tâm duyệt đệ không lẽ đến giờ đệ vẫn không nhận ra ? Chuyện của chúng ta tu tiên giới cũng đã không còn là chuyện ít người biết đến ta có gì phải sợ? Chỉ cần có Vãn Ngâm ở bên Lam Hi Thần không cầu gì thêm nữa. Hài tử cũng không cần.

   Giang Trừng mở to mắt ngạc nhiên, hắn không nghĩ Lam Hi Thần lại có thể hiểu được sự lo lắng của hắn nhất là chuyện về hài tử. Giang Trừng vẫn im lặng.

- Vãn Ngâm nghe ta nói, từ ngày lần đầu gặp đệ sau khi ta xuất quan trái tim ta đã hướng về phía đệ. Trải qua nhiều chuyện như vậy ta lại càng cảm thấy trân trọng đệ hơn. Ta chỉ hối hận khi xưa đã không gần đệ  không quan tâm đệ để đệ một mình chịu tổn thương , không ở bên bảo vệ đệ . Vãn Ngâm nửa đời đã bỏ qua nhau chỉ mong từ nay về sau không rời. Đệ đừng suy nghĩ gì hết, cũng không cho phép đệ được suy nghĩ . Sau này chúng ta cùng nhau trợ giúp dạy bảo A Lăng là được rồi, A Lăng là do đệ nuôi nấng , cũng là ta nhìn nó lớn lên . Chúng ta có A Lăng là đủ có được không?

   

       Những lời chân thành nói ra cũng không thể diễn tả hết những tình cảm y dành cho hắn, chỉ cái siết chặt tay ôm ấp vào lòng, Giang Trừng dĩ nhiên cảm động chỉ  nước mắt hạnh phúc chảy ra khỏi đôi mắt . Tam Độc Thánh Thủ miệng hét ra lửa ấy vậy và dễ xúc động dễ rơi nước mắt.

     - Lam đại ca , tiểu sư muội thế nào mà giữa trốn đông người ... ai nha ai nha .... nhị ca ca chúng ta không theo kịp rồi.

   Tiếng Ngụy Vô Tiện trâm chọc mới khiến cả hai bừng tỉnh, khuôn mặt một màu như nhau bốc khói vội vã buông nhau ra. Lam Hi Thần thì cười cười, còn Giang Trừng thẹn quá hóa giận hừ một tiếng mạnh, xung quanh ánh mắt kỳ dị của mọi người nhìn chằm chằm với những cái lắc đầu của các bậc lão nhân với những tiếng xì xào bàn tán.

   Lam Vong Cơ liền phá vỡ không khí

- Huynh Trưởng, Giang tông chủ.

- A nhị ca ca , ngươi gọi sai rồi phải gọi là đại tẩu.

   Ngụy Vô Tiện vẫn không chịu buông tha 

- Ngụy Vô Tiên, ngươi là chê chân mình lành nặn?

   Giang Trừng đã tức khí, tử điện cảm nhận phát ra tia sáng sẵn sàng hóa roi, Ngụy Vô Tiện vội nhảy lên người Lam Vong Cơ.

- A a a.... tiểu sư muội ức hiếp ta nhị ca ca cầu an ủi.

   Lam Hi Thần mỉm cười nhìn Ngụy Vô Tiện diễn trò.

- Phải rồi Vong Cơ, Ngụy đệ nếu đã gặp nhau vậy thì đi chung.

   Ngụy Vô Tiện hào hứng lắm, nghe xong liền chạy đến nắm tay tiểu sư muội nhà mình mà lôi lôi kéo kéo.

  - Sư muội ngươi bỏ cái bản mặt cau có có được không a, may mà có Lam đại ca chịu rước không thì cái bản mặt này ai yêu thương cho nổi, hầy hầy phản ứng cái gì mau đi đại sư huynh chỉ cho ngươi các món ăn ngon. Này ăn cái món này đi không phải ngươi hảo ngọt a.... 

   Giang Trừng chống trán bất lực trước vị sư huynh mồm miệng liến thoắng chân tay nhanh nhẹn này đành bị quấn theo với những món ăn ngập miệng , song kiệt lâu lắm rồi mới có thể vui vẻ bên nhau nói cười như vậy còn hai vị song bích trong lòng cũng ấm áp nhìn hai vị ái nhân nhà mình đùa nghịch chỉ có điều cũng là vẫn quen thanh đạm không quen có chút vị cay.

   Nháo loạn nửa ngày cuối cùng bốn người cũng ở lại một cư khách nghỉ ngơi chính là đợi màn pháo hoa buổi tối.

    Bên kia Ngụy Vô Tiện cùng Hàm Quang Quân chung một phòng trọ , nét mặt của  Hàm Quang Quân thật không được vui nói chính xác thì có ai nhìn thấy y vui trừ Trạch Vu Quân chứ, nhưng mà mặc cho Ngụy Vô Tiện có cười cười nói nói  xung quanh y nhảy nhót mà y vẫn im lặng khiến cho Ngụy Vô Tiện có phần kinh ngạc.

- A nhị ca ca nếu ngươi không chịu nói chuyện ta liền đi tìm tiểu sư muội để tâm sự nha.

  Ngụy Vô Tiện xoay người giả vờ bước đi liền bị Lam Vong Cơ giữ lại buông ra vài chữ.

- Ta không thích.

   Ngược lại Ngụy Vô Tiện cười lớn " nhị ca ca , ngươi quả nhiên thích ăn dấm. Ây da ta với tiểu sư muội là huynh đệ,  huynh đệ nha ngươi ghen cái gì?. Nhưng mà ... ngươi thế này thật sự đáng yêu đi"

   Nói rồi hắn quàng hai vai lên cổ Hàm Quang Quân nhón mình hôn chụt lên đôi môi y, cái này thật sự câu dẫn Hàm Quang Quân không nhịn được mà phất tay một cái cánh cửa đóng sầm lại , Di Lăng lão tổ bị nhấc bổng lên tiến lại chiếc giường trong lòng gào thét " không phải chứ, ta còn muốn ngắm pháo hoa"

   Chỉ tiếc bên ngoài tiếng nổ đùng đoàng một phàn pháo hoa rực rỡ trên mầu trời Cô Tô , bên trong Hàm Quang Quân cùng đạo lữ làm việc " mỗi ngày" không thể thưởng thức.

   Chỉ có hai vị Lam Giang tông chủ ngồi trên chiếc bàn trà đối ẩm cùng nhìn lên bầu trời đang dần họa lên những hình thù rực rỡ từ những màn pháo hoa sinh động. Lam tông chủ nhìn khuôn mặt người thương đang mỉm cười nhìn những màn pháo hoa bắn lên vẻ mặt thư thái , dưới ánh sáng kỳ ảo ấy không khỏi khiến cho mỹ nhân y phục màu tím trở lên quyến rũ vô cùng , vô cùng khả ái đáng yêu. 


   Pháo hoa kết thúc, lòng người không khỏi có chút nuối tiếc lúc này một ngôi sao băng vụt qua Lam Hi Thần mỉm cười.

- Phải rồi Vãn Ngâm , nếu như có ước nguyện, Vãn Ngâm sẽ ước điều gì.

   Không quay lại chỉ vẫn ngước lên bầu trời dù chỉ còn lại một nền màu đen với những ngôi sao lấp lánh.

- Ta đã từng ước nguyện rất nhiều nhưng chưa bao giờ thành hiện thực. 

   Lam Hi Thần hơi nhíu mày, Giang Trừng quay lại nhìn y.

- Nếu chắp tay ước nguyện dưới sao băng thà ta cầu ngươi đừng rời xa ta .

    Một chút đau lòng len lỏi, Lam Hi Thần lại mỉm cười đôi mắt trìu mến ôn nhu nhìn hắn, y khẽ cởi bỏ mạt ngạch vòng ra sau Giang Trừng nhẹ nhàng đeo lên trán của hắn. Giang Trừng im lặng dõi theo từng cử chỉ của Lam Hi thần.

- A Trừng, đệ đã là người của ta. Sau này dù đệ có muốn ta nhất định cũng sẽ không rời xa đệ.

   Hắn gật đầu tin tưởng, cả thế gian này ai cũng có thể khiến hắn nghi ngờ chỉ có y mới khiến hắn an tâm mà tin tưởng.

    Cuối cùng ngày đại hôn của hai vị tông chủ địa vị cao quý bậc nhất giới tu tiên cũng diễn ra vô cùng náo nhiệt, Lam gia gia giáo bậc nhất , song bích nổi tiếng tài mạo song toàn tài năng đức độ ấy thế mà lại đều cưới nam nhân làm đạo lữ không khỏi có tiếng xì xào. Bất quá họ chỉ dám nói ở phía sau lưng trước mặt vẫn là niềm nở chúc tụng.

   Nhưng điều đó cũng  chẳng làm giảm đi một chút nào không khí vui mừng của Cô Tô Lam thị cùng Vân Mộng Giang thị, hôm đó là một ngày tiết trời mùa hè nhưng nền nhiệt không hề quá gay gắt, trái lại là một ngày mát mẻ hiếm có, hoa sen Vân Mộng cũng cố vươn mình ngắm nhìn dòng người ngược xuôi chuổn bị cho hôn sự.

   Ngắm nhìn chiếc áo tân lang màu đỏ họa tiết chính là sự kết hợp giữa hoa sen khoe sắc cùng mây vờn uấn lượn, bộ y phục này là vì Lam Giang hai nhà mà thiết kế. Nó chính là gần giống với thiết kế Giang gia một thân thon gọn đơn giản nhưng lại để lộ ra những đường nét phi phàm của vị tông chủ Giang gia. Màu đỏ được khoác lên lại càng làm cho nước da màu trắng của vị tông chủ này trở nên nổi bật, ngày đại hôn Ngụy Vô Tiện lén lút chạy về Liên Hoa Ổ cấu kết với Tử Liên cùng mấy môn sinh trẻ tuổi đánh lừa Giang Trừng để trang điểm cho hắn đến độ khuôn mặt Tam Độc Thánh Thủ nhìn vào không ai có thể nhận ra là nam nhân nếu ngoại trừ hình dạng có chút cao lớn còn không với thân hình gọn gàng đường cong gợi cảm kia cũng phản bội lại giới tính của Giang Trừng. Ngụy Vô Tiện cũng phải cảm thán " ây nha tiểu sư muội không nghĩ ngươi lại quá sức xinh đẹp như vậy nha hắc hắc chỉ sợ ngày mai tiểu sư muội a ngươi chẳng thể rời giường"

     Trong lúc đợi chờ giờ lành, Giang Trừng một mình quỳ ở từ đường Giang gia trước bài vị phụ mẫu không khỏi đỏ mắt lệ tuôn.

- Phụ thân, mẫu thân một lần nữa ta lại làm mất mặt Giang gia, khiến hai người thất vọng. Giang Trừng không thể cưới một nàng dâu sinh ra hài tử nối dõi Giang gia, tội bất hiếu không dám mong tha thứ, chỉ là Giang Trừng trước giờ cô độc mệt mỏi không muốn sống mà phải giả dối càng không thể phụ tình cảm của y. Con xin lỗi.

    Nhị phu nhân thở dài bước vào châm lên nén hương quỳ xuống bên cạnh.

- Đại ca đại tẩu, hôm nay là ngày đại hôn của A Trừng người có biết người A Trừng thành hôn là ai không? Chính là Trạch Vu Quân đức cao trọng vọng tài mạo song toàn nha, y lại thương yêu a Trừng hơn cả bản thân vì A Trừng nhà ta mà làm rất nhiều truyện. Đại ca đại tẩu hai người chắc hẳn rất yên tâm có phải không?

    Giang Trừng quay sang thúc mẫu khẽ cúi xuống lắng nghe từng lời nói.

- A Trừng, ta thật sự yên tâm rồi chúc mừng con.

- Đa tạ thúc mẫu.

   Thúc mẫu mỉm cười ánh mắt chứa sự ôn nhu yêu thương, Giang Trừng tự nhủ ấy vậy mà cuối đời trời còn xót thương ngoài bảo bối Kim Lăng còn đưa Thúc mẫu cùng Tử Liên trở về bên hắn. Có Lam Hi Thần làm đạo lữ... hắn chưa từng dám nghĩ có ngày hắn nhận được hạnh phúc này.

  - Đi thôi, chúng ta ở nhà đợi tên tiểu tử đó đến rước, thật tò mò nha không biết đệ nhất mỹ nam trong đồ tân lang sẽ như thế nào nhỉ.

   - Tông chủ , tông chủ.... 

  Một đám môn sinh vừa đi vừa chạy giọng gọi thất thanh.

- Có chuyện gì

   Trong lòng Giang tông chủ bất an.

- Tông chủ bên Lam gia truyền tin , Nhiếp tông chủ trên đường đến Lam gia bị yêu vật tấn công Lam tông chủ Hàm Quang quân và người Lam gia đã đến đó ứng cứu , Ngụy sư bá cũng đã rời đi sự việc có thể rất nghiêm trọng.


    

    

   


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận