Nét mặt của Thượng Hòa tiên nhân do dự nhìn Giang Trừng, lão nghĩ, không sai người này là người thích hợp nhất, nhưng Giang Trừng lại là con của cố nhân. Lão làm sao có thể nhẫn tâm đây? Tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, tu vi, tương lai còn không biết tiến đến đâu, rất có thể vượt xa lão cùng Thạch Lão kia, vậy thì bây giờ đi vào chỗ chết cũng thật thương tâm.
- Cậu, cậu. Không được.
Kim Lăng nước mắt không ngừng chảy, một đôi mắt đỏ nhìn cữu cữu của mình . Giọng nói lạc hẳn đi như không thể cất lên tiếng.
- Cậu ... A Lăng ... chỉ có mình ngươi. Cậu .... nhất định không được.
Giang Trừng nhìn Kim Lăng một hồi, tùy tiện gạt nước mắt của mình rồi nhẹ nhàng ôm lấy đứa cháu vào lòng. A Lăng, đứa trẻ này là tâm can bảo bối của hắn, hắn làm sao có thể không biết nó cần mình như thế nào? Ngoại trừ lúc còn bé, từ khi lớn lên đến nay hắn chưa từng ôn nhu dịu dàng với đứa cháu này, Kim Lăng nhờ nghe quát mà lớn, nghe dọa mà trưởng thành. Hắn thật hối hận không đưa thêm nhiều dịu dàng hơn cho nó. Có điều muộn rồi muộn rồi. Nhưng mà A Lăng. Cậu của ngươi yêu nhất ngươi.
- A Lăng ngoan, cậu của ngươi là vì dân quên mình a, ngươi phải tự hào mới phải.
Kim Lăng lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn chảy, Giang Trừng lại lặng lẽ tháo Tử Điện trên tay rồi đeo vào ngón tay của Kim Lăng, nhưng cậu bé ra sức giãy dụa.
- Không cần, ta không cần. Ta chỉ cần cậu thôi. Cậu Cậu, A Lăng chỉ còn có ngươi một người thân.
Chỉ có ngươi một người thân, cậu bé lặp đi lặp lại câu nói ấy,
- A Lăng, ngươi cũng không chỉ có mình ta, ngươi có ngoại thúc mẫu, có biểu muội A Liên, có bằng hữu Tư Truy, Cảnh Nghi a. Giang gia còn có Giang Thiên cũng sẽ dốc lòng hỗ trợ ngươi, Liên Hoa Ổ vẫn là nhà ngươi có được hay không?
Giang Trừng miệng cười mà lòng khóc, phải rồi ít nhất Kim Lăng còn có những người này, những năm qua được hắn rèn luyện cho đứa nhỏ này không ít, liền không phải giống như hắn khi xưa, tuổi còn non nớt, một thân tu vi chẳng bằng người ta, một mình gánh lên gia tộc vốn đã trở thành tro tàn, không người chí thân, không bằng hữu, họa chăng chỉ có Ngu gia bên ngoại dốc lòng giúp đỡ, nhưng Ngu gia neo người lại cũng bị lũ người Ôn Cẩu tấn công, sau đó lại vốn hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài gần như ở ẩn. Vì vậy Ngu gia cũng chỉ có thể giúp đỡ phần nào Giang Trừng. Hắn đứng ở đây đã phải cố gắng nỗ lực như thế nào, sợ hãi như thê nào? Chỉ một mình hắn biết.
Mà chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn chính là tiểu tử đứng trước mặt mình đây. Mãi sau này mới có thêm Lam Hi Thần vậy mà ....
Hắn không đủ nhẫn tâm, nhưng cũng không có cách nào khác. Ai bảo chỉ có một mình hắn đủ lực đây!
- A Lăng, tha thứ ta, tha thứ ta có được không.? Trở thành tông chủ tốt, nếu không sau này ta đánh gãy chân ngươi a.
"Ta đánh gãy chân ngươi" chỉ sợ sau này Kim Lăng không thể nghe thêm một lần nào câu nói này nữa. Cảm xúc ngổn ngang nhiều điều muốn nói nhưng thời gian lại không cho phép, kết giới Vân Thâm liền bị rách toạc, môt luồng khí đen dần xâm chiếm trên bầu trời. Trên dưới Lam gia liên thủ cố gắng hàn gắn vết nứt nhưng là ai đấy trên khuôn mặt đều ướt đẫm mồ hôi cùng nhợt nhạt không thể chống đỡ thêm.
Nhìn Kim Lăng lắc đầu không nhận nhẫn, trong trí nhớ của Giang Trừng lại lóe lên hình ảnh năm đó mẫu thân là vì mình trao Tử Điện lên tay. Nhất thời tim Giang Trừng cũng muốn ngừng đập. Khó nhọc nhấc lời.
-Thượng Hòa tiên nhân không thể trì hoãn.
Kim Lăng càng gào khóc nó ôm chặt lấy chân cậu của mình nhất quyết không chịu buông tay.
- Không. Không. Cậu cầu xin người. Không được.
Giang Trừng chân run run, khẽ cúi người xuống. Bàn tay khẽ xoa lên đầu đứa trẻ. Hắn nhắm mắt một chút, rồi liền mở mắt ra kiên định đánh ngất đứa trẻ. " A Lăng , là ta có lỗi với ngươi. Xin lỗi, lần này ta muốn tùy tiện một lần".
Chờ cho Tư Truy ôm Kim Lăng vào lòng, Giang Trừng chậm rãi ra hiệu cho lão tiên nhân Thượng Hòa.
Tiên nhân liền để Giang Trừng cầm tay Lam Hi Thần thi pháp . Giang Trừng lúc này tiếp nhận một luồng khí buốt lạnh truyền từ bên phía Lam Hi Thần sang khiến hắn rùng mình sợ hãi, từng chút từng chút một xâm chiếm lấy cơ thể hắn. Luồng khí ấy khi thì nhưng ngàn mũi kim luồn lách đâm vào từng kẽ hở của cơ thể nhói đau, khi như một luồng áp suất lớn muốn nổ tung cơ thể hắn. Quả nhiên nếu là người bình thường thì không thể chịu được.
Vêd phía Lam gia cho dù cố gắng chống đỡ, thì kết giới chủ yếu dựa vào linh lực của Lam Hi Thần mà tạo thành, bây giờ chủ nhân kết giới lại nằm một chỗ bất động đương nhiên khó có thể bảo toàn. Mà ngay lập tức tạo thành 1 kết giới khác vững chắc như thế lại là điều càng không thể. Chính vì vậy chẳng mấy chốc kết giới vỡ . Hắc Đoan Vương dẫn theo thật nhiều yêu ma quỷ quái cùng hung thi thậm chí cả những người sống sờ sờ bị trúng rồi tà khí tiến vào Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Thượng Hòa lão tiên nhân chăm chú vào việc di chuyển tà khí từ Lam Hi Thần sang Giang Trừng, Giang lão phu nhân đứng đó nhắm mắt lại kìm nén cảm xúc , Giang Tử Liên cũng cùng mọi người tham chiến. Lam Khải Nhân cùng một số tu sĩ có tu vi cao đều đứng quanh bảo vệ bọn họ.
Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp nạn, tu tiên giới lâm nguy , tiên môn bách gia cũng không thể khoanh tay đứng nhìn lựa chọn nhân lực tu vi linh lực cao nhất đến ứng chiến . Đồng lòng như một. Nhưng là tà khí lại không thể coi thường từng toán từng toán người đang là quân ta bỗng chốc biến thành kẻ địch điên cuồng mà tấn công lại những người vừa cùng mình kề vai sát cánh.
Tình thế hỗn loạn nguy hiểm vô cùng , Ngụy Vô Tiện bởi vì đã được hoàn trả Kim Đan, linh lực và tu vi vì lẽ đó tăng rất nhiều. Vốn dĩ không muốn dùng đến Trần Tình, Tùy Tiện vang lên uy phong lẫm liệt. Hắn được trở lại làm Ngụy Vô Tiện khi xưa. Nhưng tà khí này khiến hắn sợ hãi , nhiều người như vậy bỗng chốc biến thành yêu ma.
Do dự một chút Ngụy Vô Tiện mới quyết định sử dụng đến Trần Tình, mà Trần Tình vút lên đem đến hy vọng cho biết bao người, Hung thi được tập hợp đến. Không chỉ là Quỷ tướng quân còn rất nhiều rất nhiều cái khác, Hung thi với lợi điểm lúc này so với người sống là hơn rất nhiều, cho dù trúng rồi tà khí cũng không gì lay chuyển chỉ một mực nghe lệnh của Di Lăng Lão Tổ.
Có điều lại làm ngứa mắt Hắc Đoan Vương, hắn vốn bất động tìm thời cơ tấn công Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đang được rất nhiều người xung quanh bảo vệ. Nay nhìn thấy từ Ngụy Vô Tiện đang đứng một mình là một nhân vật nguy hiểm đáng gờm cũng không cần suy nghĩ nhiều lập tức tung người tấn công hắn. Mà Hắc Đoan Vương đòn tấn công tuy là trực diện hướng đến Ngụy Vô Tiện lại trở thành một đòn mạnh quét đi sinh mạng của nhiều tu sĩ.
Ngụy Vô Tiện cho dù có bản lĩnh, tâm cũng có một chút nguy, hắn từ lúc được hiến xá trở về vốn dĩ thường được Hàm Quang Quân bảo vệ, lúc này không khỏi có một chút thất lạc trong lòng.
Dù sao hắn cũng phải chống đỡ chờ người ấy trở về.
Không phụ lòng của hắn nhớ mong, một đạo bóng trắng xuất hiện trên không trung , một đường kiếm quét vô số kẻ thù. Hàm Quang Quân sắc mặt tuy có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt đầu tiên vẫn là hướng về Ngụy Anh của Y một lát rồi chạy đến chỗ Thượng Hòa lão nhân lấy từ trong túi càn khôn máu phượng hoàng đưa ra.
Có điều Lam Hi Thần sắc mặt đã trở lên hồng hào, toàn thân hắc ám đã được chuyển sang cơ thể của Giang Trừng,
Giang tông chủ toàn thân là một màu đen tím đáng sợ vẫn gượng một nụ cười tay cầm Tam Độc chống mình đứng dậy. Lam Lão tiên sinh vội vàng lên tiếng.
- Lão tiên nhân. Có thể hay không để A Trừng sử dụng Phượng Hoàng huyết.
Lão khổ sở lắc đầu.
- Nào có dễ như vậy. Một khi đã bị chuyển sang người thứ hai thì e là trên đời này bất kỳ thuốc nào cũng không thể.
Tất cả mọi người đều trầm mặc thất vọng, Lam Vong Cơ vẻ mặt ngàn năm không đổi cũng hiện lên một phần bi thương.
Giang Trừng đứng lên một bộ run run mỉm cười, khoát tay ra hiệu vô sự rồi kiếm hướng về Hắc Đoan Vương.
- Các ngươi xin hãy nhớ rõ, ta là vì Hắc Đoan Vương mà mất mạng, Lam Hoán! hắn, càng là phải vì ta trả thù.
- A Trừng ....
- Biểu ca...
- ....
Một loạt lời gọi của bao nhiêu người hắn cũng không dám để ý đến dùng hết sức lực còn lại lao đến Hắc Đoan Vương. Hắn không muốn khi Lam Hi Thần tỉnh lại biết hắn dùng tính mạng mình đổi lấy sự tỉnh lại của y sẽ ân hận dằn vặt. Lúc này Lam Hi Thần khụ khụ mấy tiếng rồi là mở mắt ra.
Hình ảnh mờ nhạt rồi tỏ dần. đập vào mắt y lại chính là hình ảnh Vãn Ngâm của y bị một đòn tấn công mà văng ra, quá mức nhanh chóng Ngụy Vô Tiện cũng không kịp phản ứng gì, không ai kịp phản ứng. Cho dù là Lam Hi Thần lập tức phi thân lên đỡ hắn cũng chậm một bước để hắn rơi xuống nền Vân Thâm lạnh giá lăn mấy vòng, thổ huyết.
Hoảng loạn Lam Hi Thần vội vàng lao đến ôm hắn vào lòng. Miệng run sợ gọi tên
- Vãn Ngâm, Vãn Ngâm ....
Miệng còn dính máu đen nhưng Giang Trừng vẫn mỉm cười nhìn y.
- Lam Hi Thần cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh a. Còn không mau tham chiến, để bao nhiêu người ngã xuống mới chịu hành động đây.?
Lam Hi Thần từng giọt nước mắt rơi xuống gật đầu, ra lệnh cho người khác tiếp lấy Giang Trừng chăm sóc, còn hắn cùng thần kiếm lập tức tiến lên.
Không biết làm thế nào, toàn bộ tu sĩ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Đã thấy một đen một trắng vụt biến mất.
Không còn Hắc Đoan Vương ở lại, trận chiến trở lên đơn giản hơn nhiều chẳng mấy chốc bọn họ chiến thắng tàn dư còn lại của kẻ thủ.
Là Lam Hi Thần cố ý dùng truyền tống phù đưa Hắc Đoan Vương đi nơi khác, y không muốn để hắn gây tai họa thêm nữa cho Vân Thâm của y, lúc này tuy không còn ma khí, nhưng sát khí trong người y lại vô cùng lớn . Tận mắt nhìn Vãn Ngâm của y bị kẻ này đả thương , lại không thể ở bên chăm sóc. Này hận không thể lập tức chém hắn thành muôn mảnh mà.
Chính vì lẽ đó Trạch Vu Quân ra đòn liên tiếp không muốn để cho kẻ thù kịp phản công, đòn tấn công của y cùng thủ thế của Hắc Đoan Vương lại làm cho một khu rừng rộng lớn bị tàn phá. Thậm chí vì trận chiến này đã có nhiều quả núi bị san lấp.
Quả nhiên kẻ tử thù của Hắc Đoan Vương chính là Lam Hi Thần, liên tục dồn hắn vào chỗ chết khiến hắn không kịp trở tay, cuối cùng không thể chống đỡ, vết thương liên tục bị đưa lên người.
Người này không còn là Trạch Vu Quân của tu tiên giới. Mà sức mạnh của y chính là sức mạnh của một thượng thần. Chình vì vậy, thế cục hoàn toàn có thể lường trước, một đòn tấn công tận sức mà ra chiêu, đã đưa Hắc Đoan Vương mãi mãi biến mất khỏi nhân gian không thể luân hồi.
Lam Hi Thần thở dài thu hồi thần kiếm, một lần nữa dùng truyền tống phù lập tức trở về.
Chỉ là, đón chào hắn là một vẻ tan hoang tiêu điều của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Sau trận chiến, kiến trúc bị tàn phá nặng nề, người chết tuy rằng đã được xử lý nhưng cũng vẫn để lại một cảnh thê lương.
Con cháu Lam gia đang bắt tay vào công việc dọn dẹp, các vị tông chủ tiên môn thế gia cũng nán lại giải quyết cùng.
Nhìn thấy Lam Hi Thần họ không giấu được vẻ mừng rỡ, y có thể an toàn trở lại có nghĩa là mối tai họa đia đã được giải quyết. Nhưng cũng không khỏi bi thương khi nghĩ tới Giang tông chủ.
Không màng tới sự hô hào của các vị tông chủ, Lam Hi Thần chỉ hỏi môn sinh tu sĩ của mình.
- Vãn Ngâm đâu.?
Một môn sinh trẻ tuổi cố giữ mình nghiêm chỉnh khom người hành lễ.
- Bẩm tông chủ, chủ mẫu bị thương nặng, hiện nay ở dược phòng ạ.
Không quản gia quy, Lam tông chủ vội vã chạy đến dược phòng , người đến cũng đầy đủ, Vãn Ngâm của y nằm đó được Vong Cơ cùng Vô Tiện không ngừng thua linh lực. Nhưng mà sắc mặt hắn cũng chỉ còn vương lại một chút sinh khí mà thôi.
Vừa thấy Lam Hi Thần trở về, mọi người có chút thở phào mừng rỡ cũng rồi cũng nhanh chóng bị đau buồn xâm chiếm. Giang Trừng gắng gượng mỉm cười.
- A Lam Hoán, ... ngươi ... trở về ... thật tốt... cuối cùng cũng chờ được ngươi.
Lam Hi Thần vội chạy đến thay thế vị trí của Lam Vong Cơ không ngừng mà thua linh lực cho người yêu.
Giang Trừng muốn nói, muốn nói rất nhiều, rằng kiếp trước không phải mình vô tình không đáp lại tình cảm của y.
Chỉ là hắn là một tiểu yêu Liên Hoa làm sao có thể dám làm vật cản khiến Trạch Vu không thể trở thành thượng thần. Hắn tự mình che giấu tình cảm, tự lừa mình lừa người chỉ mong người mình yêu có thể thành tiên.
Ngàn vạn lần hắn không ngờ tới, vẫn là vì mình Trạch Vu chẳng thể thăng thần. Là hắn nợ y. Nhìn y đau khổ liều mạng mà truyền linh lực cho mình, hắn biết là vô ích nhưng lại chẳng có sức lực nói lên lời, khẽ nhếch miệng cười nhìn y rồi từ từ nhắm mắt.
Nhận thấy bàn tay trong tay mình dần trở lên lạnh ngắt, Lam Hi Thần hoảng loạn vô cùng ôm chặt người kia vào trong lòng. Khuôn mặt trở lên ngây dại, y không khóc, cũng không hề có một cử động nhỏ. Như một bức tượng ôm chặt lấy người mình yêu.
Ký ức giữa y và hắn cứ vậy cuồn cuộn tuôn về, nụ cười hiếm hoi của hắn, vẻ mặt cau có của hắn, nhưng lời nói khẩu thị tâm phi của hắn. Và Giang tông chủ thế gian sợ hãi lại ngoan ngoãn như một con mèo con trong vòng tay y.
" Giang Vãn Ngâm , ngươi đừng làm ta sợ có được không? Mau tình lại, chúng ta cùng thành thân, cùng thành thân"
Nói đến đây Lam Hi Thân đôi mắt vô thần như ngây dại, ôm lấy người thương từ từ đứng dậy. Xung quanh, Giang nhị lão phu nhân đã khóc đến ngất đi. Kim Lăng mới tỉnh lại cũng như không hề phản ứng, một mặt thất thần nhìn về phía cậu của mình. Cậu thiếu niên ấy không tin đây là sự thật nhất định là đang gặp ác mộng. Cố gắng lấy tay đập mạnh vào đầu mình cầu mong tỉnh giấc, lại có thể nghe cậu mắng cậu thương.
Tiểu a Lăng không còn cậu nữa, người thân nhất , người thương yêu cậu nhất không còn nữa, chỉ còn một mình tiểu thiếu niên trơ trọi trên đời. Một ngụm huyết liền phun ra từ miệng nhỏ, thân hình cũng ngã quật đến vô tri.
Lam gia lúc này toàn bộ sự chú ý đều hướng về phía Lam Hi Thần cùng Giang Trừng, chỉ có Lam Tư Truy cùng Lam Vong Cơ , một còn phải chú ý đến tiều Kim tông chủ vì vậy kịp lúc mà ôm người vào lòng, một bận bịu ôm chặt Ngụy Vô Tiện đã khóc đến lả người.
Nhìn Thấy Lam Hi Thần đứng lên ôm thi hài của Giang tông chủ. Thượng Hòa lão tiên tái nhợt khuôn mặt. Cho dù dùng hết pháp lực phong bế trí nhớ của Lam Hi Thần , lão cũng không thể ngăn cản được lịch sử một lần nữa lặp lại?
- Sư .. Sư phụ., không thể nếu như lần này người xuống Diêm Điện làm loạn , đổi lấy chính là hồn phi phách tán mãi mãi không thể luân hồi.
Nghe Thạch Lão tiên nhân nói như vậy, Lam Khải Nhân cũng trở lên run sợ. Cái gì mà xuống Diêm Vương Điện, lão không hiểu nhưng lão biết đó là điều đáng sợ.
- Hi Thần, nghe lời thúc phụ đừng lại làm càn. A Trừng, đứa bé này cũng sẽ không yên tâm.
Nhưng chẳng còn lời nói của ai có thể lọt vào tai y nữa.
- Vô ích thôi Lam Hi Thần, Giang Trừng lần này chính là lần thứ 2 rồi. Không lại có thêm kỳ tích nữa. Làm loạn hơn không chỉ có ngươi còn có Giang Trừng vĩnh viễn không được đầu thai. Ngươi là muốn như vậy sao?
Thượng Hòa tiên nhân cũng lắc đầu khuyên giải.
- Lam Hi Thần , A Trừng đứa bé này....
Lúc này Giang nhị lão phu nhân cố nuốt nước mắt vào trong để nói.
- Ngươi nên biết, nó vì ngươi nên mới chết... không vì chúng sinh.
Phải người như GIang Trừng, vốn chỉ để người thân vào mắt. Có thể hy sinh tất cả, làm mọi thứ vì người thân vì Giang gia, tuyệt đối không vì bất kỳ điều chính nghĩa nào mà gây ảnh hưởng đến người thân của mình. Nhưng, Giang Vãn Ngâm của hắn tuyệt đối không phải kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa làm ngơ với cái ác. Không phải là kẻ lạnh lùng vô cảm, sự ấm áp, tình cảm của hắn hơn ai hết Lam Hi Thần là người cảm nhận rất rõ.
Lam Hi Thần nhắm mắt lại, không một giọt nước mắt chảy xuống, nhưng cả người đều toát lên sự thống khổ đến kiệt cùng. Y bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Thúc Phụ của mình.
- Thúc phụ, thỉnh thành toàn cho ta cùng Vãn Ngâm.
Tất cả mọi người đều vẻ mặt khó hiểu nhìn Lam Hi Thần rồi lại nhìn về phía Lam lão tiên sinh.
- Hi Thần , đây là ...?
- Ta muốn cùng Vãn Ngâm thành hôm, ngay hôm nay.
Không biết đây là lời thỉnh cầu vẫn là mệnh lệnh, chỉ biết khi nhìn vào khuôn mặt của y lão Lam không thể khước từ.
Cuối cùng lễ thành hôn năm đó không chỉ khiến toàn bộ tu chân giới chấn động mà cả người dân bình thường cũng kinh ngạc.
Rộn vang kèn nhạc nhưng lại ảm đạm thê lương, một màu hỷ đỏ nhưng khuôn mặt ai nấy đều không một nét cười.
Lam Hi Thần ở trong một mật thất quỳ bất động bên đạo lữ của mình. Người nằm đó, nhắm mắt như đang ngủ. Đôi mày không còn nhíu lại, lệ khí hung hăng không còn 1 chút nào vương trên đó. An nhiên như vậy, như chưa từng có.
- Vãn Ngâm, đã từng như vậy mệt mỏi còn không gục ngã. Tại sao bây giờ lại không chịu đứng lên. Ngươi thấy không? hôm nay là ngày chúng ta thành thân, còn không mau tỉnh dậy đi?
- Ngươi đó, cũng thật là, tại sao không chờ ta tỉnh lại, liều mạng như vậy để làm gì? Ta ....
- Vãn Ngâm, phải làm sao đây? thật muốn ngươi ôm ta, muốn ngươi gọi tên ta " Lam Hoán". Ta ....
Ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng với âm lượng vừa đủ.
- Tông chủ, đã đến giờ rồi ạ.
Lam Hi Thần không ngoảnh đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm vào thi hài Giang Trừng trả lời.
- Được rồi, ta ra ngay.
Nói rồi cẩn thận hôn nhẹ lên trán hắn rồi bước đi ra ngoài.
Kim Lăng cầm bài vị của cậu mình, đôi mắt đỏ hoe đã chờ sẵn ở đó, tấm bài vị được phủ thêm một lớp khăn hồng. Lam Hi Thần bước đến trong không khí im lặng đến đáng sợ của lễ đường. Gật đầu ra hiệu đã sẵn sàng. Chủ Hôn liền cất giọng
- Nhất bái thiên địa.
Kim Lăng điều khiển bài vị nghiêng xuống tư thế cúi người.
- Nhị bái cao đường.
Cao đường của bọn họ chỉ có Lam Khải Nhân cùng Giang nhị lão phu nhân. Lão Lam cố gắng điều khiển cảm xúc để không rơi nước mắt nhưng người ngồi bên cạnh Giang Lão phu nhân đã khóc sưng mắt từ lâu.
- Phu phu giao bái.
- Lễ thành.
Sau lời nói lễ thành, tất cả lại chìm vào trong im lặng, lễ thành lẽ ra họ sẽ sống cùng nhau mãi mãi. Nhưng lễ thành cũng lại đánh dấu họ sẽ rời xa nhau mãi mãi từ đây.
Lam Hi Thần tiếp nhận bài vị của ái phu, lặng lẽ trầm mặc bước về Hàn Thất, " Vãn Ngâm, ta biết ngươi không đành lòng nhìn thấy ta đau khổ, hãy chờ ta, chờ ta ....."
============================================
Cuối cùng cũng đăng chương cuối a, biết là văn phong không tốt, bố cục bị rối rắm, nhưng a ta cũng đã cố gắng lắm rồi, kính mong cả nhà mở rộng lòng nha.
Cái kết bi thương như vậy ta biết sẽ có người tức giận và thất vọng. Nhưng mà khi viết chương cuối này ta luôn cảm thấy Vãn Ngâm của ta số phận dường như quá khắt khe quá bất công với hắn, một cái kết viên mãn lại như là gượng ép vậy. Có lẽ chỉ khi không còn ý thức nữa, hắn mới không còn phải bận tâm, phải mệt mỏi vì cuộc đời này. Xin Lỗi.
Năm mới, chúc đại gia đình an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.