“Được, ta tiếp chỉ! Nhưng ta có một điều kiện, ta muốn đệ đệ ta sẽ cùng ta gả vào Nhàn vương phủ.”
Tuy Diệp Vân Thường đã đồng ý nhưng nàng chỉ có một người em trai là Diệp Trí Mặc, nàng không muốn bỏ hắn lại Diệp gia, nàng muốn chăm sóc hắn.
Dù sao thì chờ thực lực nàng mạnh lên, một vương phủ kia cũng không ngăn cản được bước chân của nàng.
Nhưng hiện tại Diệp Vân Thường lại không hề biết, quyết định này của nàng sẽ khiến cho cả đời nàng cột chung với nam nhân kia, dây dưa cả đời.
“Được, trẫm sẽ đưa một thánh chỉ đến Diệp gia, các vị ái khanh nếu như không còn việc gì nữa thì giải tán đi.” Thiên Vũ đế không kiên nhẫn phất tay, vội vàng muốn đi dùng cơm trưa cùng ái phi của hắn.
Mọi người đi hết rồi, Yến Mộ Lân mỉm cười bước đến bên cạnh Diệp Vân Thường, vươn tay nâng cằm nàng lên, đôi mắt đa tình mang theo ý cười tà mị: “Diệp tiểu thư, Tứ đệ kia của ta cái gì cũng không hiểu, càng không hiểu thế nào để thỏa mãn một nữ tử! Nếu như ngươi có nhu cầu, có thể tùy ý đến tìm bổn hoàng tử, cửa lớn phủ bổn hoàng tử luôn chào đón ngươi, nhất định sẽ khiến cho Diệp tiểu thư một đêm không quên.”
Diệp Vân Thường nhíu mày, nâng tay gạt bàn tay kia ra, lùi lại một bước, mắt lạnh nhạt nhìn hắn châm chọc: “Còn muốn ta nói lại lần nữa sao? Ta không có hứng thú với ngựa giống, nhìn ngươi chắc chắn đã không ít lần dạo qua thanh lâu kỹ viện? Có lẽ từ đầu đến chân đều là vi khuẩn, ngươi đứng trước mặt ta, ta còn ngại ngươi bẩn.”
Nụ cười trên môi Yến Mộ Lân cứng lại, nhưng nháy mắt lại khôi phục vẻ phong lưu đa tình như trước.
“Gả cho một quỷ bệnh cũng không khác gì phòng không gối chiếc...à bổn hoàng tử lại quên mất, có lẽ thời gian để cho Diệp tiểu thư đây cảm thấy như thế cũng sẽ kéo dài không lâu, cho nên bổn vương tin tưởng ngươi sẽ tìm đến ta, bổn hoàng tử rất tự tin với kinh nghiệm của ta sẽ không làm nàng thất vọng.”
Diệp Vân Thường cười nhạt: “Trên người ngươi có vi khuẩn cũng thôi đi không ngờ đầu ngươi cũng không được bình thường! Tam điện hạ nếu không có chuyện gì nữa thì xin hãy mời rời đi.”
Yến Mộ Lân liếc nàng một cái đầy thâm ý, nở nụ cười nói: “Vậy bổn hoàng tử chờ mong sau khi ngươi thành hôn cùng Tứ đệ kia của ta, đến lúc đó đừng đến khóc lóc cầu xin bổn hoàng tử.”
Hắn muốn tài có tài, muốn dung mạo có dung mạo, không biết bao nhiêu nữ nhân cam tâm tình nguyện cùng hắn có tình một đêm, hắn không tin có nữ nhân nào có thể thoát khỏi mị hoặc của hắn.
Tuy hắn không thể cưới nữ nhân này làm chính phi nhưng biến nàng thành nữ nhân của mình cũng không tệ.
Dù sao quỷ bệnh kia cũng sẽ không biết ở cùng nàng thế nào.
Sau khi Thiên Vũ đế tuyên bố tan cuộc, Diệp Bảo Dương cũng không chờ Diệp Vân Thường mà vội vàng trở về báo tin tức tốt cho Diệp Mộng Dao, cho nên hoàng cung to lớn như vậy, Diệp Vân Thường lạc đường.
“Quỷ bệnh, ta nói cho đệ biết, vừa rồi phụ hoàng đã tìm cho ngươi một chính phi, chính là đệ nhất phế vật thành Kính An, quỷ bệnh xứng đôi với phế vật, thật là tuyệt phối! Ha ha ha!”
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một trận ồn ào.
Diệp Vân Thường nhìn qua, chứng kiến các hoàng tử, công chúa mặc cẩm y hoa phục đang trêu chọc một thân ảnh ốm yếu đơn bạc.
Nhưng nghe được thanh âm quen thuộc kia, Diệp Vân Thường ngẩn ra một chút, người này là nam nhân ngày đó nàng gặp trong rừng kia.
Nhưng dung mạo này? Nam nhân kia có dung mạo tuấn mỹ còn người này vì sao trên khuôn mặt lại xuất hiện hoa văn màu đen đáng sợ như vậy?
“Ta...ta chỉ tới đi dạo một chút mà thôi...khụ...khụ...”
Nhìn bộ dáng kia của hắn, khiến mấy người đứng gần đều hoảng sợ mà lùi ra xa, chỉ sợ khi đứng gần hắn sẽ lây bệnh sang cho họ.
Hoàng tử, hoàng tôn cùng các công chúa nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt, vô cùng chán ghét mà nói: “Một người xấu xí, bệnh tật như ngươi nên ở trong phủ, không nên ra ngoài để dọa người khác như thế?”
Nam nhân kia vì đã ho quá nhiều mà hơi thở cũng bị ngắt quãng, nói không nên lời, nhưng hắn vẫn lên tiếng nói: “Ta...thật sự...”
“Thôi chúng ta bỏ đi.” Mấy nữ nhân có chút khó chịu mà nói.
“Thôi cái gì? Quỷ bệnh này không được phụ hoàng triệu kiến mà tự tiện đến đây, sao ta có thể bỏ qua cho hắn?”
Nói xong, người kia bước tới trước mặt nam nhân kia, vươn tay định đẩy, thì bị hoảng sợ khi hoa văn trên mặt người nam nhân, chân lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Những người kia cũng thấy rất rõ, sau khi nam nhân kia càng ho nhiều thì hoa văn trên mặt hắn càng rõ nét hơn trước, nhìn thấy càng đáng sợ.
“Quỷ...là quỷ!!!” Những hoàng tử, hoàng tôn cùng công chúa hoảng sợ mà nói thầm.
Dường như nam nhân kia cũng nhận ra được sự sợ hãi trên khuôn mặt những người kia, hắn cũng hoảng hốt mà vươn tay che đi hoa văn đó, gương mặt cúi xuống.
Nam nhân cúi đầu, tất cả mọi người cho rằng hắn đang thương tâm vì gương mặt của hắn nhưng không ai nhìn đến trên khuôn mặt ấy không có chút thương tâm khổ sở nào mà là một nụ cười lạnh lẽo.
Sau khi bọn họ nhìn thấy hoa văn kia liền hoảng sợ nên không ai dám đến gần nam nhân kia nữa.
Diệp Vân Thường thấy không còn gì thú vị để xem, định bụng sẽ rời đi nhưng vừa nhấc chân đi thì vô tình đạp phải một cành cây khô, “Rắc!!!” một tiếng.
“Ai? Người nào ở đó?” Một người trong nhóm người kia đã phát hiện ra Diệp Vân Thường.
Diệp Vân Thường cười khổ trong lòng.
Tại sao lần nào nàng cũng xui xẻo như vậy? Nhìn lén người khác còn bị người ta bắt được?
Haizz!!! Đành phải bước ra thôi.
“Ngươi là ai?”
Nàng chưa kịp trả lời thì một giọng nói khinh thường vang lên: “À~!!! Thì ra là nàng! Nàng chính là phế vật lúc nãy ta đã nói với các ngươi, cũng chính là vị hôn thê của quỷ bệnh này, Diệp gia, Diệp Vân Thường.”
Nghe nói như vậy, mọi ánh mắt đều dồn hết lên người Diệp Vân Thường, khinh thường có, chế giễu, khinh miệt,...đều có.
Một tiếng nói chế nhạo vang lên: “Có phải nàng ta đến để xem mặt vị hôn phu của mình hay không? Háo hức muốn gặp đến vậy sao? Hai người rất xứng đôi.”
“Phải...phải...ha ha ha!”
Một thiếu niên bước tới trước mặt Diệp Vân Thường, nhìn chăm chú vào gương mặt nàng, liền cất tiếng nói: “Nhưng phải nói rằng phế vật này đúng là một mỹ nhân đó! Các ngươi nhìn nàng đi...gương mặt này, cặp mắt này, đôi môi này...” Hắn nói đến đâu bàn tay liền muốn sờ đến đó.
Diệp Vân Thường nhìn bàn tay như sắp chạm vào gương mặt nàng, trong lòng đã kìm nén không được sự tức giận.
Trong tay nàng liền xuất hiện ba cây ngân châm nhỏ như một sợi tơ, chỉ cần bàn tay kia chạm vào mặt nàng, thì cũng là lúc bàn tay kia sẽ bị nàng phế bỏ.
Thời điểm bàn tay kia vươn tới đến gần gương mặt nàng, chỉ còn một chút thì đã bị một cánh tay cản lại kèm theo đó là một giọng nói suy yếu vang lên, “Thất đệ...đệ đang định làm gì?”
Thiếu niên được gọi là Thất đệ kia chính là Thất hoàng tử Yến Mộ Ngọc.
Con trai thứ bảy của Thiên Vũ đế.
Diệp Vân Thường ngước nhìn cánh tay đang nắm chặt tay của Yến Mộ Ngọc, chủ nhân của nó không ngoài dự đoán của nàng, chính là Yến Mộ Thành.
Yến Mộ Ngọc thấy mưu đồ của mình không thành liền hất cánh tay đang cản trở hắn ra, giọng nói tức giận: “Ngươi dám cản ta! Có phải dạo này ta không dạy dỗ ngươi liền muốn ăn đòn có đúng hay không?”
Yến Mộ Thành nở nụ cười nói: “Thất đệ...ta không phải...muốn cản trở gì đệ...nhưng ở đây là hoàng cung, nàng lại là Đại tiểu thư của Diệp gia, đệ làm như vậy sẽ gây ra rắc rối lớn đó!”
“Hừ! Ngươi còn muốn dạy đời ta! Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà muốn dạy đời ta?Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là chó ngoan thì phải biết nghe lời.”
Trên môi Yến Mộ Ngọc là nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt đầy sát ý, dù sao cơ hội như vậy cũng không thể bỏ qua được.
Thời điểm bàn tay Yến Mộ Ngọc sắp đánh xuống người Yến Mộ Thành, một cánh tay mảnh mai siết chặt cánh tay của hắn, đau đến mức khiến hắn suýt nữa rơi nước mắt ra.
“Nếu hôm nay ngươi dám đánh hắn một cái, ta liền phế một tay của ngươi!” Âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên khiến Yến Mộ Ngọc bất ngờ rùng mình một cái, cảm giác như toàn thân bị đánh xuống hố băng.
Lấy lại bình tĩnh nhìn người vừa nói thì mới phát hiện là Diệp Vân Thường, trong nháy mắt hắn tưởng rằng vừa rồi chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Phế vật như nàng sao lại có khí thế như vừa rồi được chứ...
Sự ngoan độc trong mắt lại lóe lên, lúc này hắn không do dự nữa mà là dùng cánh tay bên kia rút cây roi được vắt bên hông mà đánh về phía Diệp Vân Thường.
“Chỉ bằng ngươi mà muốn đánh ta sao?” khóe môi Diệp Vân Thường lộ một nụ cười khẽ.
Rõ ràng chỉ là một nụ cười nhưng lại làm cho Yến Mộ Ngọc cảm nhận được cảm giác lạnh băng từ đầu đến chân.
Thanh âm nhàn nhạt mỉm cười lại giống như ma quỷ đang đòi mạng.
Yến Mộ Ngọc hoàn toàn cứng người, những ngón tay đang cầm cây roi cũng run lên.
Không gian bao quanh lúc này thế nhưng lại vô cùng yên tĩnh, bầu không khí này khiến Yến Mộ Ngọc rối loạn không ngừng.
Nhưng hiện tại tên đã lên cung không lẽ hắn đường đường là một hoàng tử mà lúc này lại hoảng sợ một phế vật...nếu để người khác biết thì mặt mũi hắn để ở đâu đây.
Không được...nàng ta chỉ là một phế vật mà thôi, có gì mà sợ.
“Được! Hôm nay ta muốn nhìn thử ngươi làm sao phế được tay ta.”
Yến Mộ Ngọc nói dứt lời, tay vung lên một cái, cây roi trong tay hắn bay ra, mang theo sát khí hướng đến trên người Yến Mộ Thành mà bay tới.
Trong nháy mắt mọi người xung quanh tưởng chừng một roi này của Thất hoàng tử sẽ đánh lên người Yến Mộ Thành, có lẽ sẽ đánh cho hắn mất nửa cái mạng.
Những người nhát gan đều không dám mở mắt nhìn cảnh máu me đó liền nhắm chặt hai mắt, vì thế nên không biết những việc xảy ra sau đó.
Yến Mộ Thành đứng trơ mắt nhìn cây roi kia bay đến chỗ hắn, chân hắn không hề nhúc nhích, chỉ dùng khuôn mặt tỏ vẻ hắn đang hoảng sợ đến không di chuyển được.
Nhưng chỉ trong một nháy mắt đó, không một người nào có thể thấy Diệp Vân Thường ra tay thế nào.
Chỉ thấy một vật gì đó bay ra đánh trúng cánh tay đang cầm roi của Yến Mộ Ngọc làm cho cây roi bị mất khống chế mà lệch hướng đánh lên một gốc cây gần đó, chỉ lệch một chút.
Một roi này Yến Mộ Ngọc đánh ra đã mang theo một nửa linh lực của hắn, vậy mà lại không đánh trúng Yến Mộ Thành lại đánh lên gốc cây, làm cho gốc cây bị đánh cho chia năm xẻ bảy, bay tứ phía.
Yến Mộ Ngọc vì không đánh trúng Yến Mộ Thành mà như muốn nổi điên, lại vung roi lên đánh tới.
Nhưng chưa kịp đánh thì cảm nhận được cánh tay hắn dường như nhói lên một cái, sau đó như bị mất tất cả sức lực, cây roi trên tay liền rớt xuống đất.
Yến Mộ Ngọc dùng ánh mắt không thể tin được mà vội vã cầm bàn tay mình lên, mà cánh tay đó giờ đây đã không còn chút cảm giác gì nữa.
“Tại sao? Tại sao tay ta lại như vậy?” Yến Mộ Ngọc dường như phát điên mà hét lên.
Mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng chạy đến chỗ hắn.
“Thất hoàng tử, người bị làm sao vậy?”
“Tay ta...tay ta...”
“Tay người làm sao?”
Yến Mộ Ngọc như chợt nhớ ra chuyện gì, hắn trợn mắt hung ác mà nhìn Diệp Vân Thường: “Ngươi...chính là ngươi...ngươi đã làm gì tay của ta?”
Diệp Vân Thường nhìn người đang phát điên đang la hét, khóe môi khẽ nhếch lên, không trả lời hắn, nhấc chân đi đến trước mặt Yến Mộ Thành, nhìn hắn nói: “Ngươi không biết tránh ra sao? Đứng yên chờ bị đánh à?”
Yến Mộ Thành vẻ mặt vô tội mà nhìn nàng, giọng nói run run: “Ta...ta...ta cũng muốn chạy nhưng mà...chân không biết sao lại không nhấc lên được!”
“Ngươi...haizz!!! Đi thôi, ngươi muốn ở đây chịu đòn nữa sao?” Diệp Vân Thường xoay người, cầm tay hắn kéo đi khỏi nơi này, không thèm để ý đến người đang la hét bên kia.
Nhìn Diệp Vân Thường kéo tay Yến Mộ Thành đi mà không thèm trả lời, Yến Mộ Ngọc như phát điên mà chạy đến trước mặt hai người, bàn tay không bị thương vươn tới nắm chặt tay Diệp Vân Thường, điên cuồng hỏi: “Ta hỏi ngươi đó? Tại sao không trả lời ta? Có phải ngươi đã làm gì cánh tay của ta không?”
“Buông tay.” Giọng Diệp Vân Thường lạnh lẽo.
“Ta không buông...ngươi trả lời cho ta!”
Diệp Vân Thường dùng sức ném hắn trên mặt đất, ánh mắt đạm bạc nhẹ đảo qua các hoàng tử, hoàng tôn cùng các công chúa đang hoảng hốt, giọng nói lạnh nhạt không hề có chút nhân tình: “Nhớ kỹ, hắn là người của ta! Ta mặc kệ các ngươi bao nhiêu tuổi, mặc kệ cha mẹ các ngươi là ai, dám can đảm thương tổn hắn, ta sẽ cho các ngươi biết thủ đoạn của ta.
Lời ta nói được thì sẽ làm được.”
Thanh âm thiếu nữ rõ ràng rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như có một dòng khí lạnh len lỏi vào sâu trong lòng.
Yến Mộ Thành nhìn bàn tay đang cầm lấy tay hắn, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu.
Diệp Vân Thường nắm chặt tay Yến Mộ Thành dẫn đi một mạch ra đến cửa hoàng cung mới dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn phía sau không thấy người nào đuổi theo mới nhẹ nhàng thở ra, bàn tay nhẹ vỗ ngực nói.
“Phù! Thật may quá! Không có ai đuổi theo!”
Yến Mộ Thành nhìn thiếu nữ trước mặt vẫn còn đang nhìn ngó nghiêng xung quanh mà buồn cười, nhưng trên mặt lại không hề có chút phản ứng nào.
“Diệp tiểu thư...” Yến Mộ Thành vừa định nói gì đó thì bị tiếng kêu phía sau cắt đứt.
“Tỷ!!!”
Diệp Vân Thường cũng vì tiếng gọi đó mà xoay người lại, khi nhìn rõ người gọi là ai thì trên môi liền nở nụ cười tươi, chân không do dự mà đi về phía đó.
Yến Mộ Thành không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay nắm lấy Diệp Vân Thường, nàng cũng bị hành động của hắn làm cho giật mình.
“À...ta định nói là cảm ơn Diệp tiểu thư đã ra tay giúp đỡ...”
Diệp Vân Thường nghe thấy vậy cũng mỉm cười đáp: “Tứ hoàng tử nói quá lời rồi! Tiểu nữ cũng không có làm gì cả, chỉ là giả vờ nói mấy câu mà thôi.”
“Diệp tiểu thư nói như vậy là...chuyện lúc nãy không phải do Diệp tiểu thư làm sao?” Yến Mộ Thành khó hiểu hỏi.
“Tứ hoàng tử cứ đùa! Người không phải không biết tiểu nữ chỉ là một phế vật thì làm sao có thể làm được gì, chỉ có thể dùng lời nói hâm dọa mà thôi! Nếu như lúc đó bọn họ không bị tiểu nữ gạt được mà cứ thế xông tới thì cái mạng nhỏ này cũng tiêu luôn rồi! Đến bây giờ chân tiểu nữ vẫn còn run lên đây này!”
Lúc này Yến Mộ Thành thật sự khó hiểu, nếu lúc đó không phải nữ nhân này ra tay, vậy người đánh Thất hoàng tử là ai? Người nào có linh lực cao đến như vậy? Tại sao lại cứu hắn?
Diệp Vân Thường thấy vẻ mặt khó hiểu của Yến Mộ Thành mà trong lòng nhảy lên một cái, thầm nghĩ “Chết rồi! Không lẽ bị lộ rồi! Mình không bị hắn phát hiện ra gì đi! Thật đúng là lúc đó đáng ra không nên nhiều chuyện mà!”
“À ha ha! Tứ hoàng tử không cần suy nghĩ nhiều làm gì! Cuối cùng không phải chúng ta đều không bị gì là tốt rồi, không phải sao?”
Yến Mộ Thành nhìn nữ nhân đang cười ngây ngô trước mặt thì suy nghĩ trong đầu cũng thay đổi.
Nữ nhân này đúng là rất ngây thơ, cho nên người đánh ra chiêu thức kia không thể là nàng ta được, với lại hắn dò xét trên người nữ nhân này không hề có chút linh lực nào.
Đúng với những gì người ta nói, nàng là một phế vật.
“Phải, Diệp tiểu thư nói đúng rồi! Thật là may mắn quá!”
“Ừm, phải...phải! Nếu như Tứ hoàng tử không còn việc gì thì tiểu nữ xin cáo lui trước! Người trong phủ đang chờ.”
“Được! À vừa rồi những người đó nói ngươi là vợ của ta.”
Diệp Vân Thường không ngờ hắn lại hỏi nàng như vậy, ngây ngốc mà gật đầu.
“Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là phu nhân có được hay không?
“Không được!”
Hai mắt Yến Mộ Thành ủy khuất mờ mịt, vô tội nhìn Diệp Vân Thường.
Không hiểu tại sao Diệp Vân Thường lại mềm lòng: “Được, tùy người vậy.”
“Thật sao?” Yến Mộ Thành vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt vô tội tà mị nhìn chăm chú vào Diệp Vân Thường, “Vậy về sau ta sẽ gọi nàng là phu nhân.”
Nói xong, hắn bước một bước đến gần Diệp Vân Thường, hôn lên khóe môi nàng.
Đùng!!!
Diệp Vân Thường ngây người, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đang gần mình trong gang tấc, mặt nháy mắt đỏ bừng lên, ngay cả tai cũng hồng hồng.
Nụ hôn đầu tiên của nàng lại bị tên này cướp mất rồi?
“Yến Mộ Thành, ngươi đang làm gì?” Diệp Vân Thường đẩy nam tử trước mặt ra, tức giận hét lên.
“Biết chứ! Nàng và ta đã là vợ chồng thì được làm những việc này sao? Nếu như nàng không thích ta sẽ không làm như vậy nữa.” Yến Mộ Thành khó xử, gương mặt ủy khuất nói.
Thanh âm nam tử trầm ấm, sạch sẽ, không hiểu sao tức giận của nàng liền được bình ổn xuống.
“Ta...chỉ bị dọa sợ mà thôi.” Diệp Vân Thường hít sâu một hơi lại nói tiếp: “Nếu không còn gì ta đi trước.”
Nói xong không chờ Yến Mộ Thành đáp lời, Diệp Vân Thường xoay người nhấc chân bỏ chạy.
Yến Mộ Thành nhìn dáng vẻ bị hắn dọa sợ mà hốt hoảng bỏ chạy kia lại cảm thấy nàng ấy thật đáng yêu quá..