Ngươi Chọc Vào Thiên Kim Giả Làm Gì! Nàng Có Hào Môn Sủng Đó!


Edit: KKQ


Khương Tảo nắm tay Phó Nghiên Từ, cùng cậu xuống lầu, vừa lúc gặp Hạ Vân Thiên đứng ở giao giữa phòng khách và nhà ăn.

“Cậu, mợ.” Giang Tân Phong bước tới, “Xin lỗi, hôm nay công ty có việc đột xuất, cháu không thể tiễn cậu xuất viện.”

Khương Tảo mỉm cười nói: “Không sao đâu.”

Phó Nghiên Từ tự nhiên lùi về phía sau Khương Tảo, hỏi: “Bà xã, họ là ai? Sao lại ở nhà của chúng ta?”

Dù chỉ số thông minh của cậu hiện tại như trẻ ba, bốn tuổi, nhưng cậu vẫn có nhận thức về không gian và người xung quanh.

Khương Tảo kéo cậu đến gần, chỉnh lại cổ áo cho cậu, kiên nhẫn giải thích: “Đây là cháu ngoại cùng vợ của cháu ngoại của anh.

Anh đã gặp họ ở bệnh viện rồi, có nhớ không?”

Phó Nghiên Từ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Cháu ngoại là gì?”

Khương Tảo giải thích: “Cháu ngoại là vãn bối, ngày lễ ngày tết phải dập đầu với trưởng bối.”

Giang Tân Phong không cảm thấy điều đó có gì lạ, dù sao Phó gia có quy củ như vậy.

Nhưng Hạ Sơ Hơi lại cảm thấy bực bội.

Nàng không hiểu tại sao Khương Tảo lại dễ dàng chấp nhận tình cảnh hiện tại, trước đây cô gả cho Phó Nghiên Từ, người lúc đó là một kẻ ngốc nghếch, khiến cô phải sống trong lo âu hàng ngày.

Nay Phó Nghiên Từ dù chỉ còn là một đứa trẻ, nhưng Khương Tảo lại dễ dàng chăm sóc cậu.

Hạ Sơ Hơi không thể không cảm thấy ghen tỵ.

Hạ Sơ Hơi cố tình nói: “Cậu giờ đã thành ra như vậy, chị quả thực không quen đi? Dù sao trước đây chị cũng không có chăm sóc người khác nhiều lắm.

Nếu chị cảm thấy không chịu nổi, có thể nói ra, em sẽ về cùng ba mẹ nghĩ cách, tin chắc bà ngoại cũng không trách chị đâu.”

Cô ta không tin Khương Tảo thật sự có thể chịu đựng mỗi ngày chăm sóc cho một đứa ngu!


Giang Tân Phong hơi nhíu mày, nhưng chưa kịp lên tiếng, Khương Tảo đã quay sang Phó Nghiên Từ và nói: “Nghiên Từ, nhớ kỹ, nếu vãn bối có lời lẽ bất kính hoặc làm sai điều gì, chúng ta phải sửa chữa và có thể trừng phạt nhẹ, đó là vì tốt cho họ, hiểu không?”

Phó Nghiên Từ mặc dù IQ thấp nhưng năng lực học tập vẫn rất mạnh, gật đầu, “Đã biết, bà xã.”

Sau khi dạy bảo Phó Nghiên Từ, Khương Tảo quay sang Hạ Sơ Hơi, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí nghiêm khắc: “Hạ Vân Thiên, ở Phó gia, mợ là trưởng bối của cháu, là mợ của cháu.

Cháu cố ý gọi mợ là chị, có phải là muốn cùng mợ ngang hàng không? Ở nhà mẹ đẻ, có người sủng ái cháu, cháu hồ nháo không biết tự trọng, hiện tại gả chồng cũng nên phát triển đầu óc.

Ăn cơm xong, cháu đi rửa chén đi.”

Hạ Vân Thiên ngẩn người, không thể tin rằng Khương Tảo lại yêu cầu cô rửa chén.

Cô rất ghét phải vào bếp tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu như chén đũa.

“Chồng à” Hạ Vân Thiên chỉ còn cách cầu cứu Giang Tân Phong.

Bên ngoài bọn họ chính cặp vợ chồng mới cưới yêu nhau.

Nhưng cô đã quên rằng trong nhà còn có Phó Ngân Hà và Phó lão phu nhân.

Hai người đi tới, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại.

Phó lão phu nhân nghiêm mặt nói: “Nếu mợ đã yêu cầu con rửa chén, thì hãy làm theo đi.

Phó gia không giống như Hạ gia của con.

Về sau, chú ý đến quy củ của nhà chúng ta.

Nếu không, đừng mong tiếp tục ở lại đây.”

Phó Ngân Hà cũng rất bất mãn với Hạ Vân Thiên.

Con dâu không có quy củ, chẳng phải là mất mặt bà ta hay sao?

Người ngoài đều truyền rằng Hạ Vân Thiên bị Hạ gia chiều chuộng hư, ban đầu bà còn không tin, nhưng hiện tại xem ra, tin đồn không phải là vô căn cứ.

Thiên kim của nhà danh giá mà lại không có phép tắc, mở miệng là đối trưởng bối nói năng lỗ mãng, thực sự là không có quy củ!

Dù có mâu thuẫn gì giữa chị em trong gia đình, cũng nên âm thầm giải quyết, sao lại có thể ở trước mặt trưởng bối mà làm rối loạn? Thật là không có quy củ!

Sau bữa tối, Hạ Vân Thiên buộc phải nghẹn ngào mà ở trong bếp rửa chén.

Tất cả người hầu đều bị lệnh không được hỗ trợ.

Nhìn cái đĩa và bát bóng nhẫy, Hạ Vân Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức ra ngoài bóp chết Khương Tảo.

Dựa vào cái gì, đồng dạng là trọng sinh, Khương Tảo có thể ngồi trong phòng khách ăn cơm, ăn trái cây, còn cười nói với mọi người, còn cô thì phải ở đây rửa chén, cọ nồi!

Vèo!

Một cái đĩa bay ra!

Phó Nghiên Từ đang chơi món đồ chơi mới, là một cái đĩa bay cảm ứng trí năng, chỉ cần dùng tay chạm vào là nó bay đi, trực tiếp bay vào phòng bếp.

“A!”

Hạ Vân Thiên bị hoảng sợ, mâm rơi xuống đất.

Lách cách!

Mâm vỡ nát.

“Phó Nghiên Từ! Mày quấy rối nữa thì tao sẽ báo với người lớn!”

Hạ Vân Thiên theo bản năng gào lên những lời trước đây thường nói.


Gào xong cô ta mới hối hận.

“Ô ô ô……” Phó Nghiên Từ khóc lóc tìm Khương Tảo, “Bà xã! Cô ta mắng anh, còn muốn mách lẻo ta, ô ô ô……”

Không xong!

Hạ Vân Thiên hiện tại hận không thể bóp chết Phó Nghiên Từ.

Hại cô đời trước chưa đủ, giờ còn muốn khiến cô đời này không thoải mái!

Cô vội vàng ra khỏi bếp để giải thích.

“Mẹ, bà ngoại, không phải như vậy……”

Khương Tảo ôm Phó Nghiên Từ an ủi.

Phó lão phu nhân và Phó Ngân Hà đều nhìn Hạ Vân Thiên với ánh mắt lạnh lùng.

Ngay cả Giang Tân Phong cũng tỏ ra tức giận.

Hắn đi qua, một tay kéo Hạ Vân Thiên lại, “Mau xin lỗi cậu!”

Phó Ngân Hà còn không khách khí, “Quỳ xuống!”

Hạ Vân Thiên không cam lòng.

Đời trước nàng đã bị Phó gia khi dễ cả đời, sao đời này lại phải chịu đựng như vậy?

“A Từ ngoan, trước ngồi đây ăn quả cam chờ em.”

Khương Tảo cuối cùng làm Phó Nghiên Từ ngừng khóc, đưa quả cam cho cậu, sau đó đứng dậy đi về phía Hạ Vân Thiên, mặt vô biểu tình.

Bang!

Một cái tát giáng xuống.

Tiếng vang có thể nghe thấy rõ ràng.

Hạ Vân Thiên ngã đầu, cảm giác nửa bên mặt tê dại, theo đó là cảm giác nóng rát đau đớn, khóe miệng còn có một tia máu.

“Chị dựa vào cái gì mà đánh…”

Bang!

Khương Tảo lại tát thêm một cái nữa.

Đời trước Hạ Vân Thiên thường xuyên khi dễ Phó Nghiên Từ, nên cái tát này là điều đương nhiên.


Giờ đây Phó Nghiên Từ đã được chăm sóc, cái tát này là đáng có.

“Cái tát đầu tiên là vì cháu không kính trọng trưởng bối, cái tát thứ hai là vì cháu không biết sửa sai.

Ở nhà mẹ đẻ của cháu, cháu có thể làm gì thì làm, nhưng đây là Phó gia.

Phó Nghiên Từ là người thừa kế, là trụ cột của Phó gia.

Cháu khi dễ anh ấy, còn hỏi mợ dựa vào cái gì mà đánh cháu?”

Hạ Vân Thiên cực kỳ ủy khuất, hình ảnh bị Phó gia xa lánh đời trước liên tục hiện lên trong đầu.

Cô sợ hãi, không dám phản bác một lời, chỉ biết quỳ xuống, khóc lóc xin lỗi: “Cậu, thực xin lỗi.”

Khương Tảo quay lại bên cạnh Phó Nghiên Từ, vừa giúp cậu lột quả cam, vừa hỏi: “A Từ, anh có muốn tha thứ cho cô ấy không?”

Phó Nghiên Từ lại nắm tay Khương Tảo, cúi đầu thổi thổi, “Bà xã, tay của em đỏ rồi, có đau không? Anh sẽ thổi cho em, thổi cho em thì sẽ không đau.”

Khương Tảo hơi bất ngờ, sau đó cười.

Đứa trẻ này còn biết quan tâm cô.

Quả thật không uổng công khi cô đánh Hạ Vân Thiên.

Cuối cùng, Hạ Vân Thiên phải bồi Phó Nghiên Từ mười món đồ chơi trí năng để bù đắp.

Giang Tân Phong cảm thấy vợ mình cực kỳ xấu hổ, liền kéo cô rời đi.

Phó Ngân Hà cũng tức giận không thôi, còn phải trấn an Phó lão phu nhân.

“Mẹ, mẹ thấy sao?”

Phó lão phu nhân nhìn về phía Khương Tảo và Phó Nghiên Từ, khóe miệng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng.

“Cô bé thật không tồi, có dáng vẻ của mẹ thời trẻ, hơn nữa biết bảo vệ A Từ, thật tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận