Edit: KKQ
Hôm sau, sau nhiều ngày mưa phùn, trời cuối cùng cũng quang đãng.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên bầu trời xanh lam, không khí tràn ngập một hương vị tươi mát đặc biệt sau cơn mưa.
Hít một hơi, cảm giác thật dễ chịu và thoải mái.
Phó lão phu nhân biết Khương Tảo muốn dẫn Phó Nghiên Từ đi dạo phố, nên bà không nói nhiều, trực tiếp đưa cho cô một chiếc thẻ đen.
Khương Tảo cảm thấy vừa bất ngờ vừa cảm kích.
Thành thật mà nói, Phó gia đối đãi với cô thật sự rất chiều chuộng.
“Mẹ, không cần, con có tiền.”
Dù Hạ gia có khắt khe với cô, nhưng mấy năm qua, cô đã tích cóp được một khoản tiền kha khá nhờ vào sự nỗ lực của chính mình.
Hơn nữa, để giữ thể diện cho Phó gia, của hồi môn của cô cũng không phải là ít, nên việc mua vài món quần áo cho Phó Nghiên Từ vẫn không thành vấn đề.
Phó lão phu nhân không nghe, kiên quyết nhét thẻ đen vào tay Khương Tảo.
“Nếu con đã gả vào Phó gia, đi ra ngoài mua sắm thì sao có thể dùng tiền của con được? Của hồi môn của một phụ nữ đương nhiên không thể dễ dàng động đến.
Thẻ này không phải là của mẹ, mà là của Nghiên Từ.
Con dùng tiền của chồng mình là chuyện đương nhiên.”
Nói xong, Phó lão phu nhân không để cô có cơ hội phản bác, bưng cà phê lên lầu.
“Nha! Đi dạo phố với bà xã vui vẻ nhé!”
Phó Nghiên Từ vui vẻ nhảy nhót, chạy tới chạy lui, nắm chặt tay Khương Tảo, miệng cười không ngừng.
“Tam gia, tam phu nhân, mời lên xe.” Tài xế Tiểu Trương trước tiên giới thiệu mình với Khương Tảo, “Phu nhân, về sau khi ngài ra ngoài, nếu cần gì cứ gọi tôi là được.”
Sau đó, tài xế Tiểu Trương cung kính mở cửa xe cho hai người, che ô phía trên.
Khương Tảo và Phó Nghiên Từ lên xe ngồi xong ông mới đóng cửa xe lại.
Khương Tảo trao đổi số điện thoại với Tiểu Trương trên xe.
Cô mới biết Tiểu Trương là người mà Phó lão phu nhân phái đến để phục vụ riêng cho cô.
“Bà xã, ăn kẹo đi, ăn kẹo này.”
Phó Nghiên Từ dán chặt nửa người vào Khương Tảo, đôi mắt long lanh không rời khỏi cô.
Cậu biết trên xe có kẹo.
Khương Tảo đưa cho cậu một miếng, bóc ra cho cậu ăn, “Anh chỉ được ăn một miếng, ăn nhiều sẽ sâu răng đấy.”
Phó Nghiên Từ hỏi, “Sâu răng thì sẽ như thế nào?”
“Răng sẽ rất đau.”
Phó Nghiên Từ lập tức phản ứng, “Không muốn, A Từ sợ nhất là đau.”
Khương Tảo liếc nhìn ghế lái một cái, phát hiện Tiểu Trương từ đầu đến cuối chỉ tập trung lái xe, hoàn toàn không phản ứng với Phó Nghiên Từ.
Có vẻ như Phó lão phu nhân đã căn dặn tất cả người hầu của Phó gia.
Khu thương mại nằm trên một hòn đảo trên nước, tên là đảo tình nhân.
Để đến được đó, cần phải đi thuyền.
Vào mùa hè, hoa sen nở rộ trên mặt nước, cẩm lý tỏa hương, tạo nên một phong cảnh xinh đẹp khác thường.
“Cá cá! Bà xã, xem, có cá, cá!” Phó Nghiên Từ nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ, cậu đi đi lại lại trên thuyền, thu hút sự chú ý của các vị khách khác.
“A? Đó là Phó gia tam gia sao? Sao lại thành như vậy?”
“Cô không biết à, nghe nói vào ngày kết hôn, hắn gặp tai nạn giao thông.
Tam phu nhân đã cứu hắn ra khỏi xe, tuy rằng giữ được mạng sống, nhưng trí lực của hắn lại giảm xuống như một đứa trẻ.”
“Trời ạ, vậy tam phu nhân không phải ở góa khi chồng còn sống sao?”
“Phó gia có gia nghiệp to lớn như vậy, người ngoài ai ai cũng ước gì được vào, ở góa thì sao chứ”
Phó Nghiên Từ hoàn toàn không biết mình đã trở thành chủ đề bàn tán của người khác.
Cậu chỉ tập trung nhìn cá trong nước, muốn sờ mà không dám, cuối cùng quay đầu nhìn Khương Tảo, xin giúp đỡ.
“Bà xã, A Từ muốn sờ cá.”
Phó Nghiên Từ làm nũng như vậy, trên thuyền không ít người kinh ngạc rớt cằm.
Họ vừa nhịn không được cười vừa có chút khinh bỉ.
Phó gia giàu có thì sao chứ?
Phó tam gia lợi hại cuồng ngạo thì như thế nào?
Chẳng phải hiện giờ đã trở thành cái dáng vẻ như một đứa trẻ ngốc nghếch sao?
Khương Tảo sợ Phó Nghiên Từ ngã xuống, kéo anh lại gần, giúp anh chỉnh sửa dáng người “Được rồi, nhưng cá ở đây không sờ được, chúng đã có chủ, là cá của người khác.”
“Ừm” Phó Nghiên Từ có gia giáo rất tốt, không gây náo loạn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Khương Tảo.
Bên kia, cuộc nghị luận ngày càng ồn ào, họ cảm thấy như thể chính mình đang dẫm đạp lên Phó tam gia, người từng làm mưa làm gió trên giới thương trường, mang lại cho họ một cảm giác thành tựu mãnh liệt.
“A Từ.” Khương Tảo lột một viên kẹo cho anh, “Ở chỗ này ngoan ngoãn ăn kẹo, chờ em quay lại, được không?”
Phó Nghiên Từ được ăn kẹo, càng thêm ngoan ngoãn, “Được”
Khương Tảo cười đứng dậy, đi đến cách đó không xa nơi có vài phụ nhân đang đứng.
Những phụ nhân này đều trên ba mươi tuổi, làn da được bảo dưỡng tốt, một thân hàng hiệu giá trên trời.
Cũng đúng, không có tiền tài làm sao có thể đến đảo tình nhân để mua sắm?
“Lý phu nhân, Hàn phu nhân, Tống phu nhân, chào buổi sáng.” Khương Tảo mỉm cười, tinh chuẩn phân biệt giữa các bà, nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt.
“Tôi nhớ khồng nhầm thì chồng của các người đều đang cố gắng để hợp tác với Phó thị.
Tống thị và Phó thị gần như đã ký kết hợp đồng.
Nếu các người xác định nghị luận bừa bãi như vậy sau lưng Phó tam gia, thì các người nghĩ liệu việc đó có gây ảnh hưởng đến công việc của chồng các người không nhỉ?”
Ba người phụ nữ sắc mặt chợt thay đổi.
Họ đều là những người phụ thuộc vào chồng, dựa vào chồng để sống qua ngày, nếu sự nghiệp của chồng bị ảnh hưởng vì họ, thì hậu quả chắc chắn sẽ không thể lường trước được.
“Tôi……”
“Chúng tôi không phải……”
Khương Tảo sắc mặt nghiêm nghị, thanh âm lạnh lùng, “Dù chồng của tôi có bệnh, thì anh ấy vẫn là Phó gia tam gia, là người cầm lái của Phó thị.
Các người muốn bỏ đá xuống giếng thì nên cân nhắc kỹ hậu quả khi anh ấy khỏi bệnh.
Từ ngày mai, tôi sẽ bắt đầu làm việc tại Phó thị.
Tôi sẽ cùng Phó lão phu nhân bàn bạc về việc hợp tác của các người với Phó thị, cũng như xem xét lại hợp đồng với Tống tổng, tôi sẽ yêu cầu đàm phán lại một lần nữa.”
Những lời tuy không nặng, nhưng từng câu từng chữ đều như dao đâm vào lòng ba người phụ nữ, mỗi câu đều đau đớn tột cùng.
Ba người mặt mũi trắng bệch, ngay lập tức không còn tâm trạng để đi dạo phố, thuyền vừa đến bến, họ dứt khoát quay về.
Khương Tảo như không có việc gì, nắm tay Phó Nghiên Từ bước lên đảo tình nhân.
“Bà xã, nơi này lớn quá!” Cậu nắm chặt tay Khương Tảo, đối với hoàn cảnh như vậy vừa tò mò, lại có chút sợ hãi.
Khương Tảo nắm tay cậu, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cậu, “A Từ, nơi này có nhiều món ăn ngon lắm.
Một lát nữa em sẽ mua cho anh vài bộ quần áo anh thích.
Chúng ta sẽ là những đứa trẻ xinh đẹp nhất trên hòn đảo này.”
Quả nhiên trẻ con mới đầu thường sợ những thứ lạ lẫm, nhưng khi Phó Nghiên Từ bước vào trung tâm thương mại, cậu nhìn thấy những thứ mới lạ, đôi mắt cậu lập tức sáng lên, từ việc ngoan ngoãn đi theo Khương Tảo, nhanh chóng biến thành việc cậu kéo cô đi khắp nơi.
“Những bộ quần áo này đều rất đẹp, A Từ có mắt thẩm mỹ tốt quá à.
Chúng ta sẽ mua hết, anh đi thử đồ đi.” Khương Tảo phải thừa nhận Phó Nghiên Từ thực sự rất có khiếu chọn đồ.
Dù những bộ quần áo này có họa tiết nổi bật, màu sắc tươi chói, song, anh vẫn rất điển trai, tràn đầy sức sống tươi trẻ, cả người như thể trẻ ra vài tuổi.
Tuy nhiên, niềm vui trong chớp mắt có vẻ như bị người không mời mà đến làm hỏng.
“Chị, hai người cũng đến đây đi dạo phố à?”
Hạ Sơ Hơi hôm nay cùng bạn bè đến đây.
Cô giờ đây đã gả vào Giang gia, kết hôn với cháu ngoại của Phó gia.
Không như kiếp trước, cô không bị nhà chồng làm khó dễ, trong lòng cực kỳ thống khoái.
Vậy nên hôm nay cô ta đến để khoe khoang với bạn bè.