“Ting!”
“Ting!”
“Ting!”
“Ting!”
Điện thoại không ngừng đổ chuông, những tiếng thông báo đáng sợ tràn ngập căn phòng ngủ nhỏ, khiến thần kinh căng thẳng của Đường Úc như sắp bị nghiền nát.
Một lúc sau, chiếc chăn trong video bỗng chuyển động, một khuôn mặt từ từ ló đầu lên đang dần lộ ra.
Khi khuôn mặt đó lặng lẽ xuất hiện trong ánh sáng mờ ảo, hình ảnh trong máy dường như trở nên xinh đẹp đầy màu sắc.
Đó là một màu sắc tươi sáng đập thẳng vào mắt người.
Nếu che đi những đường gân trên trán, đôi lông mày đen đang nhíu lại và đôi mắt xanh đang đỏ bừng kia, chỉ cần nhìn vào đôi môi, đường cong đang nhếch lên giống như một nụ cười.
Chiếc cổ thon thả như không thể gánh nổi gánh nặng cảm xúc đang dồn nén trong đầu, cậu khẽ lắc lư hai lần, khóe môi cong lên rồi hạ xuống, cuối cùng nở một nụ cười méo xệch tựa như lúc nào cũng có thể khóc vậy.
Thẩm Quân Hành: “Tiểu Úc, đừng sợ.”
Đường Úc nhìn các góc độ khác nhau trong vô số các video, người đang cuộn tròn trên giường đang loạng choạng ngồi dậy.
Cậu quấn mình trong chăn bông trắng như tuyết, bước đi loạng choạng gần như muốn ngã, đôi chân nhợt nhạt của cậu đã tuột ra khỏi chăn.
Thẩm Quân Hành: “Tôi đã giúp cậu kiểm tra, trong nhà chỉ có mình cậu thôi."
Anh ấy thấy người kia đang loạng choạng chạy ra khỏi phòng ngủ giống kẻ điên.
Thẩm Quân Hành: “Thật sự chỉ có mỗi mình cậu thôi.”
Môi cậu hé mở, răng nghiến chặt lại, vùng da ngay cổ không ngừng chuyển động lên xuống theo hơi thở nặng nề của cậu, tựa như có một trái tim đập kịch liệt được giấu sâu trong cổ họng vậy.
Thẩm Quân Hành, người bạn thân nhất của cậu, người mà cậu vẫn nghĩ là chính trực và ấm áp như ánh nắng mặt trời đang ẩn mình trong đêm theo dõi từng cử động của cậu.
Đường Úc nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mình.
Đôi chân trần của cậu đạp lên mặt đất lạnh buốt, đầu óc cậu choáng váng, dường như cả thế giới đều đang đảo lộn trước mắt cậu.
Bàn tay đang nắm chặt điện thoại của cậu mệt mỏi buông thỏng, mặc cho từng tiếng nhắc nhở có tin nhắn mới đang vang lên không ngừng.
Đôi tay Đường Úc run rẩy nắm chặt chốt cửa, cậu dùng hết sức mở hé cửa.
Sau đó, cả người cậu bỗng cứng đờ, trong đôi mắt xanh kia chất chứa đầy nỗi sợ và đau đớn không thể nói thành lời, gần như ngưng tụ thành thực chất.
"Thẩm..."
"Tiểu Úc."
Thẩm Quân Hành đứng ngoài cửa, nửa người anh ấy đang lẩn trong bóng tối, cả người chia làm hai mảng sáng tối.
Anh ấy có một khuôn mặt vui vẻ tự nhiên, mang cặp kính không gọng trên sống mũi, đôi mắt hẹp dài ẩn sau tròng kính luôn ẩn chứa ý cười ôn hòa khó tả, nhưng nếu nhìn kỹ thì chỉ thấy một sự tĩnh lặng hoàn toàn.
Lúc này, trên khuôn mặt đẹp trai kia lại hiện lên nét lo lắng và quan tâm vô cùng: "Cậu không sao chứ? Tôi đến rồi đây."
Một tiếng chuông vang lên, điện thoại của Đường Úc rơi xuống đất.
Màn hình điện thoại sáng lên, bên trong tràn ngập những tin nhắn chưa đọc, và tất cả đều đến từ Thẩm Quân Hành:
"Sao cậu không mang giày vào? Coi chừng cảm lạnh đấy."
"Đi chậm thôi, coi chừng té kìa."
"Sao lúc nào cậu cũng đắp chăn vậy? Cậu sợ lạnh à?"
"Đừng lo, tôi sẽ luôn ở bên cậu."
"Tôi đến gặp cậu rồi đây."
Đường Úc trở tay đóng sầm cửa lại.
Hành động này dường như đã rút hết sức lực của cậu.
Đường Úc từ từ trượt lưng xuống cánh cửa, nước mắt lăn dài xuống khỏi đôi mắt xanh kia, xẹt qua khuôn mặt vừa hoảng sợ lại vô hồn.
Ngay sau đó, những tiếng gõ cửa liên tục vang lên khiến cả người Đường Úc run lên.
"Cốc cốc cốc."
“Cốc cốc cốc"
"..."
Tiếng gõ cửa chậm rãi, không nhanh không chậm rất giống với tính cách của Thẩm Quân Hành, người mà làm chuyện gì cũng đều bình tĩnh không vội vàng.
Đường Úc bất lực bịt tai lại.
Làm sao có thể là Thẩm Quân Hành được chứ...
Cậu vừa gọi cảnh sát xong...
Sau khi cảnh sát đến, liệu tương lai của Thẩm Quân Hành có bị hủy hoại không? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Thẩm Quân Hành sẽ bị người khác chỉ trích mất thôi.
Thẩm Quân Hành xuất sắc như vậy.
Thẩm Quân Hành là người vẫn luôn quan tâm chăm sóc cậu mà.
"Thẩm Quân Hành.”
"Cậu mau xóa hết những thứ đó đi." Giọng nói run rẩy của Đường Úc nhỏ đến mức khó có thể nghe được: "Mình sẽ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Tiếng gõ cửa liên tục bỗng dừng lại, thay vào đó là một câu trả lời ôn hòa ẩn chứa niềm vui: “Được thôi.”
Một bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết nắm chặt lấy chốt cửa, có thể thấy rõ gân xanh đang nổi lên dưới mu bàn tay kia.
Cửa phòng lặng lẽ được đẩy ra, lộ ra một khe hở nhỏ.
Đường Úc nín thở, cậu kiễng chân rồi cẩn thận từng li từng tí bước ra khỏi phòng.
Đôi mắt xanh dưới chiếc mũ lưỡi trai đang ngó nghiêng trái phải, không ngừng liếc nhìn cảnh vật xung quanh.
Sau khi cậu xác nhận không có bóng dáng của Thẩm Quân Hành, Đường Úc lập tức bước vào thang máy.
Khi đầu ngón tay của cậu chạm vào nút ấn, Đường Úc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn camera thang máy phía trên đầu.
Chiếc máy ảnh tối tăm bỗng lóe lên một tia sáng đỏ.
Chiếc cổ trắng như tuyết bỗng uốn cong thành một vòng cung yếu ớt, Đường Úc run rẩy hít một hơi, cậu cố gắng giải tỏa áp lực trong lồng ngực.
Cậu bước nhanh ra khỏi thang máy rồi rẽ về phía cầu thang tối tăm bên cạnh.
Đường Úc bật đèn pin trên điện thoại di động lên, bước chân cậu hoảng loạn lúc nặng lúc nhẹ, còn đèn giám sát ở hành lang thì lại chợt sáng chợt tắt.
Trong màn đêm tĩnh mịch, mỗi tiếng bước chân vang lên dường như đinh tai nhức óc khiến lòng Đường Úc dâng lên nỗi sợ hãi không ngừng.
Phải nhanh hơn.
Nhanh hơn nữa!
Cậu phải rời khỏi đây trước khi Thẩm Quân Hành phát hiện ra!
“Ting!!”