Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên


Lúc Hạ Tinh dẫn Lâm Úy trở về cung Lâm Kính, trong ngực còn ôm mấy cái hộp.
Tô tần từ chỗ Nguyễn quý phi trở về, đang dựa và giường quý phi đọc sách, liếc mắt nhìn qua, lạnh nhạt hỏi: "Cầm cái gì đó?"
Hạ Tinh nói: "Là thái hậu nương nương thưởng cho công chúa."
Trong giây lát Tô tần còn tưởng là bản thân nghe nhầm, bật người ngồi dậy: "Ai?"
Hạ Tinh nói: "Thái hậu nương nương."
Nàng mở mấy cái hộp ra, bên trong có khóa vàng, ngọc như ý, còn có một miếng huyết ngọc chất lượng cực kỳ tốt.
Biểu cảm của Tô tần có thể nói là một lời khó nói hết.
Thái hậu không thích nàng và Lâm Úy, bởi vì năm đó lúc Lâm Úy đầy tháng, đứa nhỏ gặp ai cũng cười ngây ngô, chỉ có duy nhất là khi nhìn thấy thái hậu con bé lại khóc lớn, sau đó dỗ thế nào cũng không được.
Về sau, thái hậu không triệu nàng và nữ nhi đến nữa, sau đó lại về núi Ngũ Đài tu hành.

Lần này trở về, lúc đầu Tô tần mang theo Lâm Úy đến thỉnh an, nhưng thái hậu không gặp, chỉ để cho người truyền lời nói thân thể khó chịu không muốn nghe tiếng trẻ con khóc.
Xem ra là bà vẫn còn để ý chuyện năm đó.
Lúc đầu Tô tần nghĩ, đợi nữ nhi lớn thêm một chút, hiểu chuyện sẽ nghe lời hơn, nàng sẽ dẫn con bé đi bồi tội.

Không ngờ tự nhiên bây giờ, thái độ của thái hậu đối với con bé có một bước chuyển lớn?
Lúc đó Hạ Tinh đợi ở bên ngoài, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ nói là: "Lục hoàng tử điện hạ đi thỉnh an thái hậu nương nương, liền dẫn theo công chúa đi cùng."
Tô tần ôm nữ nhi đang nghịch loạn ở dưới đất lên, dỗ dành cô bé, hỏi: "Úy Nhi vừa rồi đi gặp hoàng tổ mẫu à?"
Cô bé vui vẻ gật đầu: "Úy Úy gặp rồi nhá! Hoàng tổ mẫu còn tặng cho Úy Úy rất nhiều đồ nữa đó!"
Tô tần lại hỏi: "Úy Úy không sợ hoàng tổ mẫu sao?"
"Không sợ!" Tay ngắn của Lâm Úy lật đồ trong hộp: "Ca ca nói, hoàng tổ mẫu không dữ! Úy Úy cũng thử rồi, quả nhiên không dữ."
Tô tần dở khóc dở cười, hỏi một lúc cũng không có hỏi ra được lúc con bé ở trong cung Di Thanh đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà trời xui đất khiến con bé lại nhận được sự thông cảm và yêu thích của thái hậu, cũng coi như nàng bớt đi được một tâm sự.
Vậy nên cung Minh Nguyệt lại nhận được lễ vật của Tô tần đưa tới.
Lâm Phi Lộc tan học trở về thấy mấy miếng ngọc giá trị không nhỏ kia ở trong phòng: Có phải Tô tần thầm mến ai đó trong cung của mình không nhỉ?
Tiêu Lam lo lắng nói với cô chuyện sáng sớm nay Tô tần qua đây: "Chẳng biết tại sao, dường như rất chú ý đến Tai Dài và thỏ con, trong lòng nương có chút bất an."
Lâm Phi Lộc nhớ quan hệ giữa Tô tần và Nguyễn quý phi, cô cảm thấy bản thân có khả năng tiêu rồi.
Nguyễn quý phi sẽ không mang người đến đánh chết thỏ con và chó con chứ?
Sau đó giáng cho cô một cái tội "bao che sủng vật"?
Kết quả chờ vài ngày, cũng không thấy được cái bóng của Nguyễn quý phi.
Cô không biết là do Tô tần không nhận ra hay là nàng đã tận lực giúp cô che giấu.

Nhưng theo những gì Tiêu Lam miêu tả lại, rõ ràng lúc đó Tô tần đã nhận ra.
Nhưng mà đừng nói đến giữa Tiêu Lam và Tô tần có giao tình gì không, ngay cả gặp mặt hôm nay cũng mới là lần đầu tiên.

Tô tần là người cùng phe với Nguyễn quý phi, không có lý nào lại giúp cô giấu giếm cả?
Lâm Phi Lộc: Quả nhiên là Tô tần thầm mến một người nào đó trong cung của chúng ta!
Lâm Phi Lộc chờ không thấy Nguyễn quý phi đâu mà lại nhận được ý chỉ của Lâm Đế ban thưởng cho bọn họ cùng đi hành cung nghỉ ý.
Dạo gần đây đã vào giữa hè, thời tiết càng ngày càng nóng gắt, ngày đông kỵ lạnh ngày hè kỵ nóng, đây vốn là điều quen thuộc đối với hoàng thất.

Hành cung nghỉ mát được xây trên núi Thái Hành, được gọi là cung Lãm Tinh, lần này gần hơn một chút so với hành cung suối nước nóng, được xây cao hơn lớn hơn và tất nhiên sẽ xa hoa hơn.
Lãm Tinh cung ở sâu trong núi, có rất nhiều loại dã thú phong phú, hoàng cung đã xây một bãi săn ơ trên đỉnh núi, hằng năm Lâm Đế sẽ tổ chức săn bắn thú ở đây.
Năm đầu tiên Tiêu Lam tiến cung đã từng được đi cung Lãm Tinh một lần, lúc đó nàng được thánh sủng, là người có cấp vị thấp nhất trong các phi tần, nhưng chỉ có một mình nàng được đi theo đến hành cung.
Cho nên bị mọi người ghen ghét cũng không có gì quá bất ngờ.
Trong danh sách những người được đi hàng cung lần này, không chỉ có Tiêu Lam và Lâm Phi Lộc, còn có cả Lâm Chiêu Viễn.
Lâm Chiêu Viễn đã lớn như vậy nhưng đây là nơi cậu từng đi xa nhất chỉ có cung Di Thanh, lần này cậu nghe bản thân được xuất cung lên núi chơi, còn có thể thấy rất nhiều động vật lớn nữa, cậu hưng phấn không ngủ được.

Từ ngày nhận được ý chỉ, mỗi ngày cậu đều đếm ngón tay đếm ngược ngày xuất phát.
Thái hậu không về núi Ngũ Đài, tất nhiên lần nghỉ mát lần này bà cũng đồng hành với bọn họ.

Một ngày trước khi đi, người của cung Di Thanh có đến cung Minh Nguyệt truyền lời, đường xá xa xôi, xe ngựa không tiện, Tiêu Lam đã phải chăm sóc Ngũ công chúa rồi, vậy cứ để Lâm Phi Lộc qua ngồi cùng loan giá của thái hậu.
Đây là lần thứ hai Lâm Phi Lộc xuất cung, địa vị thân phận đã khác nhau rất lớn, ngay cả xe ngựa cũng xa hoa thoải mái hơn trước rất nhiều.

Ngoài hành cung vẫn là cảnh tượng như lần trước, tất cả người dân đều phải ở trong nhà, trên đường không có một ai.

Cô vén màn lên nhìn một lúc lâu, âm thầm nhắc nhở bản thân khi thời cơ đến nhất định phải tìm cơ hội xuất cung chơi.
Qua hai ngày đi đường, cuối cùng đoàn xe ngựa cũng đến được cung Lãm Tinh.
Lên trên núi, dường như nhiệt độ trong không khí đang giảm dần, cảm giác oi bức khi đi trên đường dường như không còn, thay vào đó là một làn gió mát mang theo mùi thơm ngát của cây cối.

Đoàn xe đi vào trong rừng hù dọa chim chóc bay lên tán loạn, lúc Lâm Phi Lộc vẫn ở trên xe ngựa đã thấy mấy con thỏ con chạy trốn.
Mấy vị hoàng tử cưỡi ngựa ở phía trước, lúc này Lâm Tế Văn đang rút tên ra định săn bắn, chỉ là bị Lâm Đình chặn lại.
Cậu trầm giọng khuyên nhủ: "Buổi săn bắn còn chưa bắt đầu, Nhị đệ tạm thời tha cho chúng nói một mạng đi."
Lâm Đình là người có tâm địa mềm, nhưng săn bắn thú hoang là truyền thống của Đại Lâm, cậu cũng chỉ có thể trong phạm vi năng lực của bản thân khuyên can vài câu.
Lâm Tế Văn không tình nguyện thu cung tên vào.
Từ khi cậu ở trên lôi đài cố ý đả thương Tống Kinh Lan, Lâm Phi Lộc vẫn luôn có ấn tượng không tốt về cậu.
Tiểu Lộc muội muội đối với ai cũng đều cười ngọt ngào, hiếm khi muội muội thể hiện không thích một người như vậy, Lâm Cảnh Uyên cực kỳ vui vẻ, tất nhiên Tiểu Lộc muội muội không thích ai, cậu cũng sẽ không thích người đó.

Thỉnh thoảng cậu đều nhân cơ hội châm chọc Nhị huynh hai câu, lúc này cũng không ngoại lệ, cậu thuận miệng nói: "A, xem ra tiễn thuật gần đây của Nhị ca có tiến bộ nha, nên mới không kịp chờ đợi, nghĩ ra cách biểu hiện cho mọi người thấy."
Lâm Tế Văn quay đầu trừng mắt liếc cậu một cái, cũng không biết nên phản bác thế nào, hung dữ nói: "Dù sao cũng giỏi hơn một kẻ bình thường lười biếng toàn lén đi chơi!"
Lâm Cảnh Uyên chỉ là ngang bướng ham chơi, tâm tư không đặt ở đặt ở trên chuyện chính sự, cũng không phải là do cậu ngu, thật ra cậu còn rất thông minh, lúc này liền chế giễu lại: "Ai lười biếng đi chơi? Đệ đã học thuộc « Luận Ngữ » rồi, Nhị ca có thuộc không? Đệ còn biết cả « Thượng thư », Nhị ca có biết không? Hôm trước đệ viết « Luận thái bình » còn được thái phó khen, Nhị ca có được khen không?"
Lâm Tế Văn tức giận đến suýt hộc ra cả máu: "Đệ...!"
Lâm Khuynh không thể không lên tiếng ngăn cản: "Được rồi! Phụ hoàng còn ở phía ở phía trước, ầm ĩ trước mặt mọi người thế này còn ra thể thống gì nữa! Lát nữa đến hành cung, mỗi người đều phải chép mười lần « Huynh luận »! Chép không xong không được tham gia buổi săn bắn!"
Lâm Tế Văn: "..."
Lâm Cảnh Uyên: "..."
Vì Tiểu Lộc muội muội, mình đã nỗ lực rất nhiều QAQ
Cậu tủi thân quay đầu nhìn về phía xe ngựa của Lâm Phi Lộc.
Lâm Phi Lộc nhoài người ra ngoài cửa sổ xem kịch vui đến hăng say đã yên lặng ngồi xuống lại.
Cung nhân chuẩn bị cho Tiêu Lam một cung điện nhỏ có hồ nước, trong hồ hoa sen trắng nở rộ, cung điện này cũng có tên như cảnh vật của nó, gọi là Hà Sắc.
*荷 Hà ở đây có nghĩa là hoa sen nữa.
Đến hành cung, như thường lệ mọi người đều tản ra ai về cung người nấy nghỉ ngơi, buổi săn bắn sẽ diễn ra vào ba ngày sau.
Lần đi hành cung nghỉ mát này, hai vị quý phi và hai phi đều đi theo, ngoại trừ Tô tần Lâm Phi Lộc có biết còn lại có ba vị tần khác đều chưa gặp bao giờ.

Trong đó có một vị tiệp dư đã mang thai năm tháng, bởi vì thời tiết quá nóng bức nên có chút không muốn ăn.

Sau khi Lâm Đế nghe thái y đề nghị nên mang theo vị tiệp dư này đi nghỉ mát sẽ tốt hơn cho thai nhi, ông cũng đồng ý mang theo nàng đến hành cung an tâm dưỡng thai.
Một năm bốn mùa thâm sơn đều yên tĩnh bỗng nhiên náo nhiệt hơn hẳn.
Lâm Chiêu Viễn như chú chim nhỏ vừa mới ra khỏi lồng, đối với thế giới bên ngoài tự do rộng lớn này cậu vừa mong đợi vừa rụt rè sợ hãi.

Tư duy của cậu không cao, biểu đạt ý nghĩ của mình không quá rõ ràng, chỉ lôi kéo tay của Lâm Phi Lộc liên tục nói: "Thích nơi này! Thích nơi này!"
Lâm Phi Lộc nhìn cậu kích động vội vàng thể hiện, lần đầu tiên cô tự hỏi tương lai của ca ca ngốc này sẽ thế nào.
Rồi cậu cũng sẽ phải lớn lên, không thể nào cứ luôn ở bên cạnh mẫu thân như vậy được.

Hoàng tử sau khi trưởng thành đều sẽ chuyển ra ngoài cung, ngoài cung được phân đất, phong hầu, xây phủ.

Đến lúc đó cho dù Lâm Đế có ban thưởng phủ cho cậu, nhưng cậu sẽ tự sinh sống một mình như thế nào đây?
Lâm Niệm Tri năm nay mới mười hai tuổi, trước đó không lâu khi Lâm Phi Lộc và Lâm Chiêu Viễn chơi ở cung Di Thanh, có nghe được thái hậu và Liễu Chi đang thảo luận nên chọn phu quân nào thì sẽ thích hợp với nàng.

Ở cổ đại nữ tử đến mười lăm tuổi sẽ phải gả ra ngoài, không chỉ có tiền đồ của Lâm Chiêu Viễn đáng lo, mà tương lai của cô cũng rất đáng lo đây.
Đến lúc đó cô làm thế nào mới có thể tránh việc kết hôn sớm đây?
Bỗng nhiên Lâm Phi Lộc cảm thấy cho dù cô có lợi hại đến thế nào, trừ phi cô làm nữ hoàng, nếu không từ đầu đến cuối cô không có cách nào tự quyết định cuộc sống của mình.
Chẳng lẽ cô phải lấy mục tiêu làm nữ hoàng để phấn đấu sao?
Ừm, cái này độ khó có hơi cao...
Lúc Lâm Phi Lộc đang suy nghĩ lung lung, Lâm Chiêu Viễn đột nhiên nắm lấy tay cô sốt ruột nói: "Chim chim! Chim chim rớt xuống rồi!"
Bọn họ ăn xong bữa tối liền đi ra ngoài tản bộ, lúc này đã đi đến một nơi vắng vẻ, hai bên đường đều là cô đại thụ nhiều năm tuổi cao lớn thẳng tắp, tán cây như một cái ô lớn che kín cả bầu trời.

Ở cái cây phía trước cách đó không xa, có hai con chim nhỏ nằm rạp trên mặt đất kêu chít chít.
Lâm Phi Lộc ngẩng đầu nhìn, trên cây có một cái ổ chim non, cái ổ bị nghiêng, có lẽ là hai chú chim này bị rớt từ trên đó xuống.
Bọn chúng còn chưa biết bay, cũng may là không ngã bị thương, hai chú chim đang đứng dưới đất vẫy cánh nhảy lên.

Lâm Chiêu Viễn ngồi xổm trên mặt đất, duỗi một ngón tay ra muốn sờ nhưng lại không dám sờ, quay đầu nói với muội muội: "Giúp chim nhỏ!"
Cây thân mảnh dài thẳng tắp, trên thân không có cành, cành cây gần nhất cũng cách mặt đất khoảng mười mét, Lâm Phi Lộc tính toán khoảng cách này, cô cảm thấy độ khó hơi cao.
Lâm Chiêu Viễn nắm góc áo của cô: "Muội muội bay!"
Cậu đã từng thấy Lâm Phi Lộc luyện khinh công vào buổi sáng, cô nhảy lên trên tường rồi lại nhảy xuống.

Lâm Phi Lộc đối diện với ánh mắt tín nhiệm của ca ca, bỗng nhiên như được bơm thêm máu, cô cảm thấy hiện giờ bản thân đã có thể phi thân lên vách tường đã không có vấn đề gì, giờ cái cây này cũng không phải là vấn đề gì lớn!
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô cầm lấy hai chú chim nhỏ, bắt đầu vận khí phi thân lên cây.
Lâm Chiêu Viễn còn hưng phấn đứng dưới đất vỗ tay cho cô.
Lần này Lâm Phi Lộc không phụ sự mong đợi của cô, vững vàng đáp lên cây, thả hai con chim nhỏ lại vào tổ chim, còn quan tâm chỉnh lại tổ chim cho ổn định.
Lâm Chiêu Viễn ngẩng đầu nhìn cô, đứng dưới reo hò: "Muội muội lợi hại nhất!"
Lâm Phi Lộc dương dương đắc ý, khi cô nhìn xuống dưới, lập tức thấy đầu hơi choáng váng.
Đây là lần đầu tiên cô bay cao như vậy...
Tục ngữ có câu lên núi càng dễ, xuống núi càng khó.

Đạo lý này áp dụng với leo cây rất đúng.
Cô đứng trên cành cây, hai tay ôm thân cây, nhìn phía xa xa dãy núi chập chùng cùng với cung điện ẩn ẩn trong rừng, hai chân bắt đầu nhũn ra.
Lâm Chiêu Viễn đợi một lúc, gọi cô: "Muội muội xuống đi!"
A a a a cô cũng muốn xuống lắm chứ, nhưng cô không dám cái cây này cao con mẹ nó quá cao!!!
Chẳng lẽ phải như con khỉ sao, tự mình bò xuống dưới?
Như thế cũng quá mật mặt đi...
Lâm Phi Lộc khóc không ra nước mắt, Lâm Chiêu Viễn ở bên dưới gấp gáp: "Muội muội xuống đi! Xuống đi! Mau xuống đi!"
Cậu càng lúc càng sốt ruột, trong lúc đang không biết làm gì, đột nhiên nhìn thấy ở bên góc cua thấy có bóng người đang ung dung tiến lại gần.
Hề Hành Cương nghe thấy tiếng, đầu tiên là nhìn thấy Lâm Chiêu Viễn đứng dưới tàng cây, gấp đến độ dậm chân, lại ngẩng đầu lên nhìn chạm đến ánh mắt của Lâm Phi Lộc lập tức vui vẻ: "Tiểu Hồng Đậu bay rất cao đó nha." Sau đó cậu khoanh tay trước ngực nhìn cô đang lóng ngóng ở trên cây, nhướng mày nói: "Không xuống được à?"
Lâm Phi Lộc cũng không để ý bình thường hay đấu võ mồm với cậu, gọi cậu: "Hề Hành Cương, giúp muội một chút!"
Hề Hành Cương chậm rãi ung dung đi về phía cái cây đó, ngón tay vuốt vuốt lông mày đang nhướng lên, chép miệng hai cái, "Rất cao, rất cao đó." Khóe môi cậu cong lên, nở nụ cười xấu xa: "Muốn huynh giúp muội à? Vậy muội cầu huynh đi."
Lâm Phi Lộc: "..."
Hề Hành Cương nhìn cô nhíu lông mày: "Trước tiên muội gọi thử một tiếng Thế tử ca ca nghe xem nào."
Lâm Phi Lộc: "Phi!"
Hề Hành Cương cũng không giận, vẫn cà lơ phất phơ: "Chân đều đã mềm nhũn rồi nhỏ? Vậy một lát nữa đứng không vững ngã xuống cũng đừng trách bổn thế tử thấy chết không chứ."
Lâm Phi Lộc bị cậu làm cho sắp tức chết rồi: "Ai cần huynh giúp!"
Cô nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm nhắm mắt lại, nhảy một cái từ trên cây xuống.
Hề Hành Cương đang nhởn nhơ bỗng nhiên giật mình, mũi chân nhanh chóng điểm một cái tung người lên đón lấy cô, kết quả là Tiểu Hồng Đậu rất có khí phách, nghiêng người tránh cậu, khó khăn rơi xuống mặt đất.

Lúc đáp xuống thân thể hơi lảo đảo một chút, nhưng tốt xấu gì thì cũng đã xuống được.
Cô lấy góc áo lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, đi đến nắm lấy tay Lâm Chiêu Viễn xoay người rời đi.
Hề Hành Cương ngượng ngùng gãi đầu: "Khinh công không tệ..."
Lâm Phi Lộc: "Hừ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui