Người Chơi Mời Vào Chỗ


Thẩm Thanh Thu nghe xong nhịn không được nhíu mày, trong mắt vừa kinh ngạc lại có chút ngưng trọng, sau một lúc lâu nàng mới mở miệng nói: "Ý của em là Thẩm Thập Nhất biết nội dung phó bản, hắn nói cho em vì mục đích gì?"
Tiêu Mộ Vũ khẽ lắc đầu: "Em không biết, nhưng dựa theo cách hắn nói, hắn làm như vậy là vì muốn em tín nhiệm hắn, xem như đưa trước một phần lễ vật, để em minh bạch hợp tác cùng hắn sẽ có lợi.

Nhưng câu chuyện của hắn không đủ sức thuyết phục em, mà thái độ ôn hoà lễ phép kia càng khiến em cảm thấy mục đích của hắn không đơn giản." Một đoạn lời nói giả thần giả quỷ, người chơi vì cái gì đến Thiên Võng, dân bản xứ lại có ý nghĩa gì?
"Nếu Thẩm Thập Nhất nói thật, như vậy Thiên Võng phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.

Người chơi ở chỗ này chẳng khác nào sống trong luyện ngục, không ngừng bị lặp lại tra tấn, mà dân bản xứ cũng đồng dạng như thế.

Người dân Thiên Võng là chân thật tồn tại, hay chỉ là giả thuyết như NPC trong phó bản, hoặc là, dân bản xứ cùng NPC đều là người thật, họ cũng không khác gì người chơi." Thẩm Thanh Thu từng câu từng chữ nói ra, nói đến mặt sau thanh âm của nàng trầm thấp xuống, làm Tiêu Mộ Vũ sống lưng phát lạnh.
Trên thực tế ngay từ đầu tiến Thiên Võng, ở trong mắt nàng trừ bỏ người chơi, mặt khác nàng đều cảm thấy là giả, nhưng tựa hồ nàng đã xem nhẹ một sự kiện, người chơi thất bại trong phó bản đều bị hệ thống trừng phạt biến thành NPC, hoặc là.....
Tiêu Mộ Vũ không dám nghĩ tiếp nữa, lắc lắc đầu bình phục tâm tình của mình.
"Em đừng sợ, chị chỉ là thuận miệng nói.

Nếu thật như vậy, người thiết kế Thiên Võng không chỉ là thiên tài mà còn là kẻ điên, chị thật không tin có người có thể một tay che trời, tạo ra một hệ thống phát rồ như vậy.

Có lẽ nơi này chính là một thế giới thần kỳ khác, nằm song song với thế giới chúng ta, tương tự thiên đường cùng địa ngục, cho những người vốn đã chết ở đời thực như chúng ta cơ hội trở về."
Tiêu Mộ Vũ cười cười, "Nếu thật như vậy, đây hẳn là địa ngục mới đúng."
Kỳ thật những lời này chỉ là trấn an, từ lúc Thẩm Thanh Thu thừa nhận tiếp cận Tiêu Mộ Vũ là có mục đích, liền chú định hệ thống không tồn tại riêng biệt so với thế giới hiện thực, nó có tư tâm, nó nhận thức Tiêu Mộ Vũ.
Điều Thẩm Thanh Thu lo lắng nhất hiện giờ không phải phó bản tiếp theo quá khó khăn, mà là đám người thuê nàng tiếp cận Tiêu Mộ Vũ, không biết bọn họ đang úp úp mở mở cái gì.

Bọn họ trăm phương nghìn kế làm nàng lấy được tín nhiệm của Tiêu Mộ Vũ, thậm chí không tiếc lợi dụng hệ thống quấy nhiễu tiến trình phó bản, thiết trí trò chơi khó khăn, có ý nghĩa gì đây? Bọn họ đều có thể thao túng hệ thống đối nàng tiến hành trừng phạt cùng cảnh cáo, như thế nào liền không thể gọn gàng dứt khoát bức bách Tiêu Mộ Vũ, lấy về đồ vật mà bọn họ cần?
Bởi vì hệ thống khắp nơi nghe lén, Thẩm Thanh Thu cũng không thể chính diện nói cho Tiêu Mộ Vũ biết nhiệm vụ cùng mục đích của mình, hơn nữa các nàng mệt mỏi tìm đường sống giữa phó bản, nàng cũng không tâm tư đi tìm hiểu quá sâu những gì ẩn trong khói mù phía sau lưng.
Hiện tại Thẩm Thập Nhất xuất hiện, cùng với phản ứng kỳ lạ của hệ thống, Thẩm Thanh Thu không thể không đi tự hỏi một ít vấn đề, cho nên nàng đột nhiên ý thức được một sự thật đã bị nàng xem nhẹ.
"Mộ Vũ, chị từng nói với em, đám người kia muốn chị tiếp cận em để lấy một đồ vật.

Tuy rằng bọn họ không nói rõ, chỉ ngầm gọi tên là Nó, nhưng có thể khiến đám người đứng đầu một hệ thống thao túng hàng chục triệu người thèm muốn, dùng mọi thủ đoạn để có được, tuyệt đối không bình thường.

Cho nên em biết Nó là cái gì, đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, sau đó trầm mặc một trận, trong mắt nàng mang theo nồng đậm khói mù, biểu tình đều có chút không đúng rồi.

Thẩm Thanh Thu còn không kịp hỏi, nàng liền chậm rãi lắc đầu, nhìn Thẩm Thanh Thu thần sắc nói không nên lời ngưng trọng, "Đúng vậy, em biết Nó là gì, rồi lại một chút cũng không biết.

Thậm chí em nghĩ mình sống 27 năm, trừ bỏ gia đình không hạnh phúc, sinh hoạt của em trôi qua thật buồn tẻ cùng vô vị.

Em chính là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, trên người căn bản không có vật gì đáng giá mơ ước, càng đừng nói khiến cho một hệ thống quyền uy ngang thượng đế này để ý."
Thẩm Thanh Thu liền như vậy nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong đầu đột nhiên trào ra một ý niệm, làm nàng sắc mặt đều thay đổi, ý tưởng này quá điên cuồng rồi.
.....!Tiêu Mộ Vũ là người sáng tạo ra hệ thống Thiên Võng!
Tiêu Mộ Vũ đồng dạng xem ở trong mắt, thậm chí nàng đều biết Thẩm Thanh Thu suy nghĩ cái gì, bởi vì nàng cũng nghĩ đến sự thật đáng sợ này.
Nàng đứng lên hít một hơi thật sâu, tại chỗ đi dạo vài bước, thanh âm bắt đầu hỗn loạn: "Không phải, em sẽ không....!em thế nào tạo ra một thế giới khủng bố như vậy? Một hệ thống đùa bỡn tính mạng hàng triệu con người, nó còn tự xem bản thân là chúa tể, chúng ta ở trong thế giới này đều là con cờ dưới tay nó, nó muốn gì ở em? Em có cái gì đáng giá để nó hao hết tâm tư sắp đặt đây? Cho dù em có, nó trực tiếp ép hỏi liền được, nó có một vạn phương pháp bắt em nhả ra, như thế nào sẽ lựa chọn cách ngu xuẩn phức tạp này, làm chị tiếp cận em.

Nó trừng phạt chị, còn để chị ở lại bên em....."
Tiêu Mộ Vũ đang nóng nảy lại đột nhiên im bặt, trên mặt toát ra một tia sợ hãi, nàng thậm chí mất bình tĩnh trực tiếp ngồi quỳ trước mặt Thẩm Thanh Thu, gắt gao nắm tay Thẩm Thanh Thu, gian nan nói: "Chị sẽ luôn ở bên em sao?"
Thẩm Thanh Thu trong lòng bỗng nhiên đau xót, nàng cúi đầu siết chặt tay Tiêu Mộ Vũ, thấp giọng nói: "Chị biết tâm tình của em, cũng minh bạch em lo lắng.

Mộ Vũ, quá khứ 27 năm kia của em có thể chỉ là giả, do hệ thống nguỵ tạo ra nhằm lừa gạt em.

Thậm chí chị đều không thể xác định quá khứ chính mình là thật, nhưng có một điều chị chắc chắn, hiện tại em và chị đều đang còn sống, chị thích em yêu em đều là sự thật.

Chị xin lỗi vì việc chúng ta gặp nhau là bị người an bài, chị cũng không có biện pháp cam đoan với em, chị có thể chống lại nó...."
"Nhưng nó có thể trừng phạt chị, uy hiếp chị, lại không có biện pháp khống chế tư duy của chị.

Em cũng nói, nó rõ ràng có một vạn phương pháp ép em giao ra vật kia, nhưng lại chọn loại phương thức phức tạp cùng biến số lớn thế này, vậy thuyết minh nó cũng có bất đắc dĩ.

Nó lựa chọn chị đi tiếp cận em, thậm chí dung túng chị thích em, bởi vì nó không còn cách nào khác, hoặc nó không có quyền hạn ép buộc em.

Nhưng bất luận là loại nào, chị đều sẽ không từ bỏ em, càng sẽ không rời đi em.

Hơn nữa căn cứ tình huống hiện tại, trừ phi chị đã chết......"
"Chị đừng nói bậy!" Tiêu Mộ Vũ bị mấy chữ này chạm đến thần kinh đau đớn, vội vàng đánh gãy lời Thẩm Thanh Thu, trên mặt hoảng loạn đã hoàn toàn khống chế không được.

Nàng cảm giác được tâm thực hoảng, một loại sợ hãi nói không nên lời đánh úp lại, vây quanh nàng, nhấn chìm nàng.
"Nàng đã chết.....!Tiêu, ngươi không ngừng thực hiện vòng lặp thời gian cũng không ích gì, ngươi cứu không được nàng, trừ phi ngươi giao vật đó cho ta...."
"Vòng lặp thứ 99....!ta lần nữa mất đi nàng...."
"Vòng lặp thứ 100, phó bản 009, ta lại một lần mất đi nàng....."
"Vòng lặp thứ 229, thông quan phó bản 009, ra ngoài nhưng tìm không thấy nàng...."
"Vòng lặp thứ 230, thông quan mọi phó bản, vẫn tìm không thấy nàng....."
"Mộ Vũ, nghe lời chị, đi ra ngoài.....!nghe chị nói không? Rời đi ngay...."
"Nàng chết rồi, Tiêu đội....."
Trái tim Tiêu Mộ Vũ giống như bị người bóp lấy, không đợi nàng bình phục lại, trong đầu đột nhiên ùa vào rất nhiều hình ảnh rải rác, phá thành mảnh nhỏ tựa như phim điện ảnh, giảo đến Tiêu Mộ Vũ đau đầu dục nứt.

Nàng cảm giác chính mình giống như bị sóng biển bao phủ, dòng nước mãnh liệt rót tiến miệng mũi của nàng, tràn vào phổi khiến nàng hít thở không thông, Tiêu Mộ Vũ liều mạng thở dốc, một đầu chôn đi xuống.
Thẩm Thanh Thu không kịp phản ứng, mắt thấy Tiêu Mộ Vũ hung hăng vỗ đầu, đột nhiên quỳ trên mặt đất kịch liệt thở dốc, mặt nàng cũng trắng bệch.

Nàng chạy nhanh ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, đặt nàng ấy lên sô pha, vừa nới lỏng cổ áo vừa giúp nàng ấy xoa lưng thuận khí, gấp giọng kêu tên Tiêu Mộ Vũ.
"Mộ Vũ, Mộ Vũ, em làm sao vậy? Em đừng làm chị sợ!" Đây là Thẩm Thanh Thu lần đầu không biết phải làm sao, trong nháy mắt cái trán Tiêu Mộ Vũ đều thấm mồ hôi lạnh, Thẩm Thanh Thu cũng không kém bao nhiêu.

Nhưng loại thời điểm nàng cần thiết bình tĩnh lại, nàng ôm Tiêu Mộ Vũ, hít sâu mấy hơi thở, gắt gao nắm tay Tiêu Mộ Vũ, gấp giọng nói: "Mộ Vũ thả lỏng, thả lỏng, chị ở chỗ này, chị vẫn còn sống.

Em nắm tay chị đi, không có việc gì, không có việc gì, bình tĩnh lại, phóng nhẹ nhàng, hít sâu, đừng sợ."
Thẩm Thanh Thu kỳ thật cũng không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ có thể không ngừng lặp lại những lời này, không ngừng cam đoan mình còn sống, trong lòng sợ hãi, nôn nóng cùng phẫn nộ ùn ùn kéo đến, làm đôi mắt của nàng đều sung huyết đỏ lên.
May mắn Tiêu Mộ Vũ nắm chặt tay nàng, để nàng cảm giác được Tiêu Mộ Vũ cần chính là nàng, chính là một Thẩm Thanh Thu còn sống sờ sờ.

Khoảnh khắc thống khổ này cũng không kéo dài, bất quá mười mấy giây mà thôi, nhưng lại khiến Thẩm Thanh Thu cảm thấy vô cùng gian nan.

Người trong ngực thân thể đều mướt mồ hôi, nhưng lực đạo siết tay nàng đã dần giảm bớt, hô hấp cũng bắt đầu hoãn lại.

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt, cúi đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, khàn giọng hỏi: "Đã đỡ hơn chưa, còn có chỗ nào không thoải mái?"
Tiêu Mộ Vũ mở mắt ra, ngực còn đang không ngừng phập phồng, nàng mờ mịt nhìn Thẩm Thanh Thu, ngay sau đó tinh thần từng chút thanh minh.

Trong mắt nàng tràn đầy áy náy, duỗi tay sờ sờ gương mặt trắng bệch của người yêu, lại lau lau mồ hôi trên trán Thẩm Thanh Thu, mềm giọng nói: "Làm chị sợ rồi."
Thẩm Thanh Thu vành mắt vốn dĩ liền đỏ, nghe thế sương mù trong mắt ức chế không được tràn ngập mở ra.

Nàng nghiêng đầu đi nơi khác, sau một lúc mới quay lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, lắc lắc đầu rồi lại gật đầu: "Rốt cuộc em làm sao vậy, như thế nào đột nhiên khó chịu, thân thể không thoải mái sao? Là đau đầu sao?"
Tiêu Mộ Vũ cũng bất chấp bệnh trạng kỳ lạ vừa rồi của mình, nàng vội trấn an Thẩm Thanh Thu, xoa xoa khoé mắt cho nàng ấy: "Không có việc gì, chính là đột nhiên trong óc hiện ra một loạt hình ảnh cổ quái, thân thể chịu không nổi nên làm ra phản ứng, đau đầu thắt ngực khó thở, hiện tại bình tĩnh lại đã không sao rồi.

Chị đừng lo lắng, thân thể em không có việc gì."
Thẩm Thanh Thu nghe xong thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống.

Nàng vội vàng hỏi Tiêu Mộ Vũ: "Em nhớ tới chuyện gì? Quá khứ của em là bị người bóp méo, đúng không?"
Có thể dưỡng ra một thiên tài như Tiêu Mộ Vũ, gia thế của nàng nhất định không tầm thường, sao có thể là người cha nát rượu cùng người mẹ tàn nhẫn vô tình được, thậm chí còn có một gã cha dượng vô nhân tính.

Mệt cho hệ thống nghĩ ra khuôn sáo trong tiểu thuyết ngôn tình cũ nát như vậy.
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, duỗi tay xoa xoa ấn đường, "Hình ảnh quá hỗn loạn, em vẫn chưa phân biệt được rõ ràng.

Nhưng em có thể xác định, quá khứ của em bị bóp méo.

Xem ra em cảm giác không sai, thế giới em sống trước khi gặp tai nạn xuyên vào nơi này là giả."
Không ngoài dự liệu của nàng, Thiên Võng thích nhất là sáng tạo thế giới ảo, muốn dựng nên một thế giới giả thuyết cho nàng, chẳng phải là dễ như trở bàn tay.
Thẩm Thanh Thu trầm mặc một trận, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng, duỗi tay ngăn Tiêu Mộ Vũ nói tiếp, ngưng trọng nói: "Mộ Vũ, chị muốn thử một lần, bằng không tất cả chỉ là phỏng đoán vô căn cứ, lấy đại cục làm trọng, em hiểu không?"
Tiêu Mộ Vũ sắc mặt có chút khó coi, không nói chuyện.

Thẩm Thanh Thu không bức nàng, chỉ là vẫn luôn nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Tiêu Mộ Vũ mới có chút vô lực nói: "Em có thể là một phiền toái lớn."
Thẩm Thanh Thu nghe vậy nhíu mày nhìn nàng, duỗi tay búng lên trán nàng một cái, bất mãn nói: "Nói bậy, sao lại là đại phiền toái, rõ ràng là đại bảo bối, chị không cho phép em nói vợ chị như vậy."
Tiêu Mộ Vũ bị nàng búng đến mờ mắt, nhịn không được nở nụ cười, "Không cho em nói bậy, chị lại ra tay đánh vợ chị, là ai quá mức?"
"Em làm sai đương nhiên bị đánh, không được phản bác." Thẩm Thanh Thu nghiêm trang nói, sau đó ánh mắt nhu hoà thò lại gần, hôn hôn cái trán của nàng, "Không phải sợ, không cần suy nghĩ vớ vẩn, chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau, chuyện gì đều không cần lo lắng, chúng ta cùng nhau giải quyết."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, chỉ là nàng vẫn giấu Thẩm Thanh Thu một chuyện.

Những ký ức mơ mơ màng màng kia cùng sợ hãi đột nhiên trào ra tới đều đang nói cho nàng, nàng lo lắng nhất không phải con đường phía trước gian nan, mà là lo lắng các nàng có thể hay không vẫn luôn ở bên nhau, nàng luôn cảm giác nàng đã đánh mất Thẩm Thanh Thu rất nhiều lần, thậm chí vô số lần thấy nàng ấy chết trước mặt mình.
Các nàng không phải tình cờ gặp gỡ tương ngộ, mà là cửu biệt trùng phùng.
Thẩm Thanh Thu không chú ý tới Tiêu Mộ Vũ khác thường, chỉ là nghĩ vừa rồi các nàng nói chuyện cũng không kiêng kỵ, nếu căn phòng này không thể ngăn cách hệ thống, đây sẽ là phiền toái lớn, các nàng nên sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Bất quá hệ thống cũng không phải nghe lén mọi lúc, bằng không Thẩm Thập Nhất cũng sẽ không to gan như vậy.

Nhưng trước mắt các nàng không biết rất nhiều chuyện, chỉ dựa vào phỏng đoán liền vô pháp giải thích thông, Thẩm Thanh Thu cần thiết được đến chứng cứ, mới có thể không hề cố kỵ.

Thậm chí nàng phải làm rõ một vấn đề, căn nhà này cùng Nữ Quỷ tên Đồng Lâm kia, rốt cuộc là ai lưu lại? Nếu là cố tình an bài, vậy người kia chỉ có thể là nàng hoặc Tiêu Mộ Vũ!
Nàng loáng thoáng cảm giác được chính mình đã chạm đến một sự thật khó lường, chỉ cần một chút nữa thôi, hết thảy sự tình đều sẽ bị vạch trần ra ánh sáng.
Tới rồi buổi chiều, Tiêu Mộ Vũ chủ động liên hệ Thẩm Thập Nhất.

Lúc nhận được điện thoại của nàng, Thẩm Thập Nhất rất kinh ngạc, nhưng tùy theo mà đến chính là vui vẻ.

Hắn cả người thả lỏng nằm trên sô pha, trên mặt lộ ra một mạt ý cười, thoạt nhìn nắm chắc thắng lợi.
"Thập Nhất gia, có cần chúng tôi chuẩn bị gì không?" Trợ lý cung kính nói.
"Không cần, Tiêu không phải người thường, ít nói thiếu sai, càng đơn giản càng dễ được nàng chấp thuận."
"Nhưng bên kia đang thúc giục, tình huống có chút khẩn cấp, nói sắp không ổn rồi.

Lần này các nàng chẳng những hoàn mỹ thông quan còn khiếu nại, hơn nữa khiếu nại thành công."
Thẩm Thập Nhất bật cười, "Phải không, thật đúng là thú vị, cũng khó trách hắn không thể làm gì các nàng, lần này xác định bố trí không thành vấn đề chứ?"
Trợ lý ngẩn ra, lắc lắc đầu, "Chúng tôi chỉ là phụng mệnh, mặt khác sẽ không hỏi đến."
Thẩm Thập Nhất vẫy vẫy tay: "Được rồi, đi trước an bài, vẫn là nhà hàng kia, đồng dạng ghế lô, nhớ kỹ?"
Trợ lý gật gật đầu.
Thẩm Thập Nhất nhìn trợ lý rời đi, cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay, hàng ngàn vòng lặp thống khổ, lần này có thể kết thúc sao?
Trên mặt hắn ý cười chậm rãi phai nhạt, biểu tình có chút trầm trọng, đây mới là phó bản thứ năm, đường thoát khỏi địa ngục còn rất dài.
——————————————
*Tác giả có lời muốn nói:
Tạm thời lộ ra một ít tin tức quan trọng, kỳ thật rất nhiều nội dung đã bị các tiểu khả ái đoán trúng.
Phó bản hẳn là sẽ không viết nhiều như vậy, 006,007,008,009,010, còn năm cái, má ơi 150 chương nữa, run bần bật.
Câu đố lần này: "Nó" là vật gì? Có tiểu khả ái nào đoán ra không, phục bút rất nhiều!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui