Người Chơi Mời Vào Chỗ


Cuối cùng các nàng tổng kết được một ít tin tức mấu chốt, thứ nhất, Tiêu Mộ Vũ và hệ thống có mối quan hệ lớn lao, trong tay nàng có báu vật mà hệ thống cùng thế lực phía sau đều muốn.

Thứ hai, hệ thống chính là một trò chơi thông minh cường đại, sự tinh vi cùng phức tạp của nó đã đạt đến mức siêu việt.

Thứ ba, hệ thống không phải cọng rơm cứu mạng của người chơi, ngược lại chính là địa ngục, âm mưu của nó hiển nhiên không phải cho người chơi đường sống, mà là muốn giam cầm họ vĩnh viễn.
Vẫn còn một số nghi vấn, tuy trong lòng Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ đều có manh mối, nhưng lượng thông tin các nàng đạt được không nhiều, hết thảy đều chỉ là suy đoán.

Hơn nữa vấn đề cấp thiết là làm sao thuận lợi thông quan, cho nên trước khi mọi chuyện sáng tỏ, các nàng đều ăn ý giữ bí mật.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu ngồi dựa trên giường, ôn thanh nói: "Hiện tại còn khó chịu không?"
Thẩm Thanh Thu giơ lên cười, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Mộ Vũ, ngữ khí kiều mềm: "Khá hơn chút, nhưng vẫn còn khó chịu." Nói còn vươn ngón tay điểm điểm lên môi, "Nếu em lại giúp chị dời đi lực chú ý, khẳng định sẽ nhanh khỏe."
Tiêu Mộ Vũ không rên một tiếng, liền như vậy nâng mắt liếc Thẩm Thanh Thu: "Chị khi nào học được quanh co lòng vòng, muốn em hôn, nói thẳng không được sao?"
Thẩm Thanh Thu thở dài nói: "Không có biện pháp, ai bảo chị có một cô bạn gái rụt rè như vậy, ngay cả khi tên đã lắp trên dây đều có thể ngừng lại, một nụ hôn nho nhỏ, nói không chừng có thể nghẹn thật lâu.

Nếu chị không hàm súc, phỏng chừng nàng đều không thèm để ý chị."
Tiêu Mộ Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, lần này nàng một chút đều không rụt rè, cúi người đem Thẩm Thanh Thu miệng lưỡi ba hoa phong kín.

Hôm nay gia hỏa này gặp tội, Tiêu Mộ Vũ đau lòng nàng, ôn nhu lại dung túng.

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại, khóe mắt đều là ý cười, hưởng thụ trận này thân mật dài lâu khiến cho người mê say.
Các nàng trước mắt không định nói bí mật Thiên Võng cho mấy người Trần Giai Kiệt biết, rốt cuộc đây là vấn đề của hai người, không cần thiết liên lụy cả đội.

Hơn nữa dưới loại tình huống này nói cho bọn họ, trừ bỏ gia tăng rút dây động rừng, không có bất luận ý nghĩa gì.

Nhưng một số chuyện liên quan Thẩm Thập Nhất, Tiêu Mộ Vũ cũng không tính toán giấu giếm.
Nếu đã quyết định hợp tác cùng Thẩm Thập Nhất, các nàng cần thiết hỏi ý kiến cả đội, bởi vì đây không phải chuyện riêng tư.
Trần Giai Kiệt cùng Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm đối Thẩm Thập Nhất ấn tượng khắc sâu, sau khi nghe xong hai vị đội trưởng nói, ba người sững sờ một lúc mới tiếp thu sự thật này.
Trần Giai Kiệt là người muốn trở về nhất, bởi vì liên tục chiến đấu trong phó bản hung hiểm, hắn mới không dám lộ ra cảm xúc thật của mình, nhưng đêm về dĩ nhiên thổn thức không yên.
Hắn có thể chống đỡ đến bây giờ, trừ bỏ có được những đồng đội đáng tin cậy lại đáng yêu, điều quan trọng nhất chính là hắn hy vọng sống sót ra ngoài, đoàn tụ cùng vợ và con nhỏ.
"Tiêu đội, thật sự chưa từng có đội ngũ thành công sấm quan sao?" Trần Giai Kiệt sắc mặt một mảnh xám trắng, cảm xúc đều hỏng mất.
Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm cũng không khá hơn bao nhiêu, hai người đầy mặt sầu khổ, cũng không biết như thế nào an ủi Trần Giai Kiệt, chỉ có thể nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt kia liền giống như đã muốn rơi vào tuyệt cảnh, hy vọng Tiêu Mộ Vũ có thể xoay chuyển càn khôn.
Thẩm Thanh Thu tâm tình cũng không được tốt, nàng xưa nay chưa bao giờ là một người ôn nhu tinh tế, lập tức đạp chân Trần Giai Kiệt, lạnh mặt nói: "Nhìn xem ba người tiền đồ, mới biết chút chuyện đã bị đả kích thành cái dạng này.

Các người như vậy, đừng nói từng có đội ngũ sấm quan thành công, cho dù có cũng không tới phiên các người.

Tôi đã từng nói mình sẽ không tổ đội cùng phế vật, nếu còn muốn ở lại liền đánh lên tinh thần cho tôi.

Không ai vượt được ải thứ mười thì đã sao, chúng ta không thể là đội ngũ thứ nhất hả?"
Tiêu Mộ Vũ nghe vậy nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu chỉ hừ lạnh một tiếng, ngồi trở lại ôm đôi tay vẻ mặt lạnh nhạt.
"Chị phải cho mọi người chút thời gian, đổi làm người khác chỉ sợ đã kêu trời kêu đất.

Nhưng..." Tiêu Mộ Vũ ngưng một chút, hơi nghiêm túc lên, "Thanh Thu nói cũng không sai, tình thế trước mắt cũng không tốt, muốn thông quan thật sự không dễ dàng.

Nhưng mọi người cần phải hết sức bình tĩnh, suy ngẫm những gì tôi nói, các bạn cảm thấy vì sao không ai có thể thông quan?"
Ba người vốn dĩ tâm phiền ý loạn, kết quả bị Thẩm Thanh Thu mắng đến vừa hổ vừa thẹn.

Hiện tại Tiêu Mộ Vũ đưa ra vấn đề này, từng người đều không tâm tư ngồi than vãn, vội đánh lên tinh thần, suy xét thật kỹ những gì Tiêu Mộ Vũ nói.
Thẩm Thập Nhất tới tìm Tiêu Mộ Vũ hợp tác, ý tứ là không muốn lưu lại Thiên Võng, nhưng trước giờ chưa từng có ai thành công sấm quan, nếu như vậy Thẩm Thập Nhất còn muốn hợp tác để làm gì?
Vừa rồi bị một loạt tin tức dọa cho mất hồn, hiện tại bình tĩnh lại, ba người tức khắc bừng tỉnh đại ngộ.
"Thẩm Thập Nhất cảm thấy chúng ta có thể thông quan, trừ bỏ tin tưởng thực lực Tiêu đội, càng chứng thực một điều, có thể rời khỏi Thiên Võng.

Lúc đầu nghe Tiêu đội nói chưa từng có ai vượt được ải thứ mười, lại tưởng tượng nơi này có mấy chục triệu người, tôi còn nghĩ vô pháp thông quan."
Tô Cẩn có chút ngượng ngùng, vội vàng nói, một bên Tả Điềm Điềm cùng Trần Giai Kiệt liên tục gật đầu.
"Đúng vậy, tôi nhớ rõ lúc đăng nhập vào diễn đàn người chơi, nơi này đã có hơn 50 triệu tài khoản.

Hơn 50 triệu người, tuy rằng lợi hại như Tiêu đội cùng phó đội ngàn dặm mới tìm được một, nhưng người chơi nhiều như vậy, kỳ nhân dị sĩ khẳng định cũng không ít.

Thẩm Thập Nhất không có khả năng chỉ nhìn chằm chằm chúng ta, vậy phía trước vì sao những người kia không thể thông quan? Tiêu đội, là có ẩn khúc gì chăng?" Trần Giai Kiệt khó có thể tiếp thu hơn 50 triệu người lại không một người thông quan, nếu thật như vậy, ải thứ mười chính là tầng địa ngục thứ mười tám, chỉ có vào không có ra.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, biểu tình hòa hoãn không ít: "Còn không phải hết thuốc chữa."
Trần Giai Kiệt vẻ mặt xấu hổ, lại mãn nhãn chờ mong, hắn cần Tiêu Mộ Vũ cấp cho hắn hy vọng nhiều một chút.
"Dựa theo ý Thẩm Thập Nhất, có một số người không phải vô pháp thông quan, mà là không dám bước vào phó bản cuối.

Càng về sau thời gian nghỉ ngơi càng lâu, có nhiều người từ bỏ mạo hiểm thông quan, cam nguyện sống ở Thiên Võng như người bản xứ.

Rốt cuộc so với chết trong phó bản, sống lay lắt trong thế giới ảo này vẫn tốt hơn đúng không?" Tiêu Mộ Vũ thần sắc có chút hoảng hốt, một câu cuối cùng nàng nói đến nhẹ nhàng, giống như chính mình đã từng lựa chọn như vậy, khiến đáy lòng nàng bỗng nhiên đau xót, thế cho nên nàng nhịn không được nhìn Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nhìn ra Tiêu Mộ Vũ khác thường, nàng thoáng nhíu mày: "Tuy rằng lưu lại nơi này vẫn xem như còn sống, nhưng mọi người nên hiểu, đây hết thảy đều là giả, cũng sẽ không có được hạnh phúc chân chính.

Tôi biết trong lòng mỗi người đều có vướng bận, nếu vứt bỏ cuộc sống nguyên bản mà ở lại trong thế giới ảo, thật sự là không thú vị."
"Phó đội nói đúng, nghĩ đến những chuyện phát sinh trong phó bản, tôi liền cảm thấy đáng sợ.

Phó bản không chỉ là luyện ngục đối với người chơi, càng là luyện ngục đối với NPC.

Mà Thiên Võng là kẻ thao túng phó bản, tôi không cảm thấy nó sẽ đối tốt với bất kỳ ai." Trần Giai Kiệt từng cảm kích ông trời cho mình cơ hội quay về hiện thực, nhưng bây giờ hắn chỉ thấy ớn lạnh, trong phó bản những NPC kia không ngừng lặp lại vòng tuần hoàn chết, nếu một ngày hắn phải biến thành bọn họ, có lẽ ngay từ đầu lựa chọn chết đi mới chính là giải thoát.
"Tiêu đội, Thẩm Thập Nhất nói muốn rời đi, vậy hắn cũng là người chơi sao? Có phải hắn đã từng lựa chọn từ bỏ sấm quan, cho nên mới biến thành dân bản xứ?" Tả Điềm Điềm đột nhiên nghĩ tới một khả năng, trong nháy mắt cảm thấy từng đợt khủng bố.

"Đã chết sẽ trở thành NPC, sống sót liền thành dân bản địa.

Đúng hay không, em nhớ rõ mỗi một phó bản người chơi bị đào thải cũng không biến mất, mà là vĩnh viễn lưu lại bên trong."
Trần Giai Kiệt cùng Tô Cẩn nhanh chóng nhớ lại một chút, đầy mặt hoảng loạn, "Thật sự......!Là cái dạng này." Ba người cảm giác toàn thân đều nổi da gà.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, "Xem ra không chỉ chúng ta cảm thấy như vậy."
"Tóm lại, muốn hợp tác cùng Thẩm Thập Nhất hay không, các bạn đều có quyền lựa chọn.

Hơn nữa tôi hỏi lại một lần, các bạn thật quyết định cho dù chết trong phó bản, cũng muốn thông quan đến cùng đúng không?"
Ba người Trần Giai Kiệt lẫn nhau nhìn thoáng qua, kiên định gật đầu.
"Lưu lại Thiên Võng hay lưu lại phó bản đều không khác biệt.

Chết ở phó bản sẽ trở thành quỷ quái, không có chính mình ý thức, như cái xác không hồn không ngừng lặp lại nhân sinh không thuộc về mình.

Sống ở Thiên Võng, những cư dân bản địa kia căn bản quên mất họ từng là người chơi, vậy có khác gì NPC trong phó bản? Thay vì như vậy, không bằng tranh đua một phen, tôi cần thiết biết, thứ đang dùng mọi cách thao túng cùng tra tấn người chơi, nó rốt cuộc là cái gì." Trần Giai Kiệt căng chặt mặt, từng câu từng chữ nói ra, biểu tình trong mắt chính là được ăn cả ngã về không.
Thẩm Thanh Thu cười một tiếng, "Nói rất đúng, nếu đã như vậy cũng không cần bàn vấn đề này nữa, mọi người liền chờ tin tức đi.

Hai tháng sau, chúng ta tiếp tục tiến vào phó bản 006."
Sau khi trở về, Tiêu Mộ Vũ liên hệ Thẩm Thập Nhất đáp ứng hợp tác.

Kỳ thật cũng không cần hắn trợ giúp thông quan, rốt cuộc Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa thật sự tin tưởng hắn, nhưng có câu rằng, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, đồng thời là một trợ lực.
Thẩm Thanh Thu thừa dịp Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị cắt điện thoại, cười nói: "Tôi nhớ rõ Thẩm tiên sinh chính là tài khoản VIP ở Thiên Võng, giàu có tột bực.

Làm đồng bọn hợp tác với anh, chúng tôi hẳn là cũng dính được chút ánh sáng."
Thẩm Thanh Thu giương lên khóe miệng, ý cười trong mắt vừa hài hước lại tính kế, mười phần là dáng vẻ hồ ly.

Đồng dạng tư thái, nhưng hoàn toàn khác biệt so với Thẩm Thập Nhất.

Nghĩ vậy, Tiêu Mộ Vũ nhịn không được cúi đầu nở nụ cười, vô luận Thẩm Thanh Thu là dạng gì nàng đều cảm thấy hết sức đáng yêu.
Thẩm Thanh Thu phát hiện Tiêu Mộ Vũ không chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình, thu liễm biểu tình hướng nàng vứt cái mị nhãn.
Bên kia Thẩm Thập Nhất sang sảng nở nụ cười, "Thẩm tiểu thư có yêu cầu gì, tại hạ xin hết lòng phục vụ." May là qua điện thoại, nếu đối diện trực tiếp hắn cũng không dám ăn nói với nàng như vậy.
Thẩm Thanh Thu thưởng thức ngón tay Tiêu Mộ Vũ, khẽ cười nói: "Vận khí của tôi tương đối kém, rút được một thanh kiếm hỏng, vừa vặn trong tay có nguyên liệu rèn đúc, Thẩm tiên sinh có thể đề cử cho tôi một thợ rèn lành nghề không? Mặt khác, đồng vàng chỗ chúng tôi không còn bao nhiêu, anh tốt xấu cũng nên vì đoàn đội xây dựng chút ít, được chứ?"
Thẩm Thập Nhất không nhịn được cười lên: "Tại hạ hiểu, chắc chắn sẽ biểu hiện thành ý, chờ lát nữa tôi cho người đón hai vị tiểu thư đến xưởng rèn, chi phí rèn đúc đều từ Thẩm gia chi trả.

Mặt khác tôi xin gửi tặng Thẩm tiểu thư một thẻ tài khoản, tùy quý cô sử dụng.

Đây là sai lầm của tôi, từ đầu nên sớm làm."
Thẩm Thanh Thu nhíu mày, nhìn Tiêu Mộ Vũ đứng đắn viết xuống tay mình ba chữ, nhấp miệng nén cười nói: "Tài khoản tạm thời không cần, tôi công tư phân minh, cảm tạ."
Nói xong Thẩm Thanh Thu liền treo điện thoại, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Mộ Vũ: "Vì cái gì không cần tài khoản?"
"Muốn tài khoản làm gì, em nuôi không nổi chị sao? Cần người khác đưa thẻ cho chị tùy tiện quẹt? Em rất nghèo sao?" Tiêu Mộ Vũ trên mặt không biểu tình gì, con ngươi lại trên dưới chuyển động, mạc danh lộ ra cổ bất mãn.
Thẩm Thanh Thu phụt cười ra tới, "Mộ Vũ nhà chị rất lợi hại, như thế nào nuôi không nổi chị.

Nhìn xem em đều điểm SSS, thực biết kiếm tiền, nuôi chị cũng dư dả.

Vừa rồi chị chỉ đùa hắn, thẻ kia chị cũng không muốn, bất quá chị cũng nên cần kiệm quản gia, kinh phí đúc kiếm không rẻ, có thể đỡ một chút cho đoàn đội là chuyện tốt."
Tiêu Mộ Vũ buồn cười, lại không phản bác.

Nếu là hợp tác, luôn phải có chút thành ý, Thẩm Thanh Thu vui vẻ là được rồi.
Thẩm Thập Nhất quả nhiên rất thức thời, tìm được thợ rèn giỏi nhất Thiên Võng, hai thẻ bài đúc nóng thực thành công, hao phí mười vạn đồng vàng, Thẩm Thanh Thu nhìn đến cười híp mắt.
Mà khi nhận được thành phẩm, ý cười trên mặt nàng tức khắc ngưng kết lại.
Thuần Quân Kiếm thời Chiến Quốc, độ hiếm cấp SS (không ý nghĩa nó lợi hại, mà chỉ là an ủi lòng tự tôn của người rút phải hai cái cấp C mà thôi).
Mô tả vật phẩm: Kiếm đồng cấp C rốt cuộc tìm thấy một nửa định mệnh của mình, tuy được nâng cấp nhưng hai ngàn năm chỉ có một Âu Dã Tử bậc thầy đúc kiếm, tìm không thấy người thứ hai, người khác chỉ có thể đúc ra phiên bản lỗi.

Tuy giá trị văn hóa thâm hậu nhưng cũng không ra cái dạng gì, đúng như cổ nhân nói, gỗ mục không thể khắc, ngươi còn trông đợi gì ở nó?
"Không cần giận dỗi, có lẽ hệ thống chỉ là đang ghen tức, cho nên trào phúng chúng ta.

Rốt cuộc hai thẻ cấp C có thể rèn đúc, thật là cấp bậc SS."
Thẩm Thanh Thu kích hoạt thẻ bài nhìn thanh kiếm trong tay, kiếm vừa rèn đúc vô cùng mới mẻ sáng bóng, phong cách cổ xưa điệu thấp, lộ ra một cổ kiếm khí lành lạnh.

Từ kiếm cách đến thân kiếm đều lắng đọng lịch sự dày nặng, thật sự tinh tế.

Sờ lên lộ ra một cổ hàn ý, sắc bén vô cùng, vô luận có tác dụng đặc biệt hay không, đây thật là một thanh bảo kiếm.
Còn không phải là Thuần Quân Kiếm chính bản hay sao? Hệ thống thật đúng là khẩu thị tâm phi.
Hai tháng trôi qua, mọi thứ đều chuẩn bị tốt.

Thẩm Thập Nhất cũng đích xác lộ ra một ít nội dung quan trọng, chủ đề phó bản và những lỗi dễ dàng mắc phải trong trò chơi.

Phó bản 006 vẫn là một ngục tối siêu nhiên cấp A, tên gọi《 Hộp nhạc không thể đóng 》, độ khó so hai phó bản phía trước cũng không kém bao nhiêu.

Bởi vì có thông tin chính xác từ Thẩm Thập Nhất, cho nên các nàng một đường hữu kinh vô hiểm.
Mà sau khi thông quan cũng liền chứng thực các nàng suy đoán, từ phó bản cấp S trở đi, thời gian nghỉ ngơi chờ phó bản tiếp theo trên dưới một năm.

Nhưng không ý nghĩa một năm sau mới có thể tiến vào phó bản, nếu cần có thể mở bất cứ lúc nào nhưng thời hạn tối đa là một năm.

Hơn nữa trong thời gian này, có thể tùy ý đi lại sáu phó bản trước, bất quá loại hình phó bản giống nhau nhưng sẽ khác cốt truyện.
Điều này làm cho Tiêu Mộ Vũ các nàng gặp phải lựa chọn càng thêm phức tạp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui