Tiêu Mộ Vũ nhìn vào đôi mắt những người giấy kia, trừ bỏ cha mẹ cùng tổ mẫu của Bạch Hà lang quân, không một người giấy nào khác có nhãn cầu.
"Tìm tìm kiếm kiếm nơi vẽ rồng điểm mắt, Tiêu đội, câu này có phải kêu chúng ta vẽ rồng điểm mắt cho chúng nó không?" Tả Điềm Điềm vội vàng hỏi.
Tiêu Mộ Vũ khẽ lắc đầu: "Tôi còn chưa xác định, nhưng rất có khả năng.
Chỉ là hiện tại chúng ta cũng không có đồ vật dùng vẽ rồng điểm mắt."
Trần Giai Kiệt lập tức tìm kiếm xung quanh đại sảnh, mà Tiêu Mộ Vũ cũng thấy được nơi góc phòng có hai tiểu người giấy ôm bình gốm, nàng tiến đến thử duỗi tay chạm vào bình.
Không chút sứt mẻ, nàng quan sát kỹ một trận, ngón tay sờ đến dấu vết ở dưới bình.
Lấy ra đèn kéo quân, Tiêu Mộ Vũ khom người liền thấy được dưới đáy bình gốm viết: trai hướng nam, nữ hướng bắc.
Quả nhiên các nàng đã bỏ sót nhắc nhở.
Tiêu Mộ Vũ thở dài một tiếng, nhưng cũng không quá để ý, việc đã đến nước này cũng không thể nghĩ nhiều.
Bên kia Trần Giai Kiệt hứng thú hừng hực cầm một cây bút lông cùng nghiên mực chạy lại đây.
"Tiêu đội, nơi này thực sự có bút, nhưng trong nghiên lại không có mực.
Hơn nữa bút này......"
Mọi người cúi đầu nhìn kỹ, bút cùng nghiên mực đều là giấy trát.
Tiếp tục lục soát vẫn không thu hoạch được gì, sự tình tới đây liền không có tiến triển.
"Ngoài những người giấy kia, có phát hiện cái gì khác thường không?" Tiêu Mộ Vũ nhìn hai đội người giấy trước mặt, trầm tư hỏi.
Mấy người Tô Cẩn nghe vậy bắt đầu tinh tế đánh giá, mà Thẩm Thanh Thu đột nhiên muộn thanh ho khan vài tiếng.
Tiêu Mộ Vũ vội đi qua xem nàng, mới phát hiện trên trán nàng đầy mồ hôi lạnh.
Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ yên lặng vén ống tay áo lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Thu, nhưng môi đã mím chặt.
Thẩm Thanh Thu ngưỡng đầu tùy ý nàng lau mồ hôi, ngăn không được ho khan, sau đó mỉm cười nhìn nàng, "Em không kiểm tra thân thể chị sao?"
Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt lông mày, nàng nắm tay Thẩm Thanh Thu, trong đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh đã giấu không được áp lực cùng nôn nóng, "Chị đều dáng vẻ này, em cũng không còn gì để kiểm tra."
Thẩm Thanh Thu cười khẽ, "Tin tưởng chị như vậy?"
Nàng làm sao không hiểu tâm tình Tiêu Mộ Vũ, nàng đứng đều đứng không vững, thật sự không có biện pháp lừa nàng ấy.
Nàng thở hổn hển một hơi, còn chưa kịp nói gì, Tiêu Mộ Vũ đã đem vải bông lót trên mặt đất, đỡ nàng dựa ngồi ở một bên, "Chị hảo hảo nghỉ ngơi, nơi này giao cho em, không cần lại hao tâm tổn sức."
Nói xong nàng lại nắm đôi tay Thẩm Thanh Thu, dùng sức chà xát sưởi ấm.
Thẩm Thanh Thu khóe môi tái nhợt, cái trán mới lau khô lại rịn ra một tầng mồ hôi, tình huống thật sự không tốt, điều này làm cho Tiêu Mộ Vũ cực kỳ hoảng loạn.
"Chị có hơi mệt với lạnh một chút, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh.
Em đừng vì chị mà trì hoãn chính sự, nhanh đi xem xét."
Mấy người Tô Cẩn làm sao không đem trạng huống Thẩm Thanh Thu nhìn ở trong mắt, đều gấp đến độ trái tim nhảy dựng lên.
Trần Giai Kiệt nghĩ đến cái gì, vội lấy ra cái chảo tùy chỉnh độ ấm thích hợp, dùng vải bông gói kỹ lưỡng đưa cho Thẩm Thanh Thu.
"Cái này ấm áp, phó đội ôm trong lòng sẽ thoải mái chút."
Thẩm Thanh Thu nhìn cái chảo quấn một tầng vải bông thật dày, nhịn không được cười rộ lên, "Thì ra nó có thể làm lò sưởi."
Trần Giai Kiệt cũng đi theo nở nụ cười, xoay người nhìn Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đầy mặt lo lắng, lại cảm thấy thực khổ sở.
Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều phó bản như vậy, Thẩm Thanh Thu luôn là trụ cột cùng nơi tâm an của cả đội, chỉ cần nàng ở đây, quỷ đều không dám tới.
Nàng ngày thường cường đại như vậy, không sợ trời không sợ đất, ngay cả khi bị trọng thương ở phó bản 002, nàng cũng chưa từng suy yếu đến mức này.
Tình huống bây giờ để mọi người trong lòng vừa đau vừa hụt hẫng.
"Đừng nhìn tôi, trên người tôi không có manh mối, đánh lên tinh thần mà tìm kiếm xung quanh đi.
Các bạn tiếp tục vẻ mặt này, là muốn tôi ra tay giáo huấn một trận sao?" Thẩm Thanh Thu biết bọn họ lo lắng, nhưng hiện tại không chỉnh đốn đội ngũ là không được.
Trần Giai Kiệt nghe nàng nói vậy, liền chạy nhanh đi xem xét, Tô Cẩn lúc này mới mở miệng: "Tiêu đội, phó đội, phòng này bố cục tuy rằng không thay đổi, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bất đồng.
Tôi nhớ rõ trước đó nửa bên trái màu trắng, nửa bên phải màu đỏ, mà bây giờ ngược lại, trái đỏ phải trắng."
Tả Điềm Điềm gật đầu, "Đúng vậy, khó trách cảm thấy không thích hợp."
Lúc nói chuyện, Tả Điềm Điềm đứng gần chữ hỷ nhất, cô để sát vào nhìn nhìn, lại giơ tay sờ lên vách tường, mới phát hiện chữ hỷ là bị người hợp lại.
Trong lòng kinh hoàng, cô cẩn thận duỗi tay vạch trần, từ bên trong thế nhưng rớt ra một tờ giấy.
Tả Điềm Điềm cả người đều hưng phấn lên, đưa qua cho Tiêu Mộ Vũ: "Tiêu đội nhìn xem, hình như là tử vi của tân nương."
Tiêu Mộ Vũ mở ra vừa thấy, quả nhiên là lá số tử vi, mặt trên viết họ tên tân nương, Lưu Kiều Lan, cùng với sinh thần bát tự, còn có quê quán cùng tên cha mẹ, tổ phụ tổ mẫu.
Bên cạnh lá số tử vi, có người phúc đáp một hàng chữ nhỏ: Mệnh cách tân nương thuần dương, cùng tân lang thuần âm hai bên xung khắc, sẽ dẫn tới tử kiếp.
"Tại sao lại giấu thứ này?" Người cổ đại đặc biệt tin tưởng mệnh cách, lá số tử vi kém như vậy sao có thể đồng ý hôn sự?
"Có lẽ hắn không tin số mệnh, cho nên trộm giấu đi." Thẩm Thanh Thu vẫn luôn nhíu mày suy tư, nghe vậy bổ sung nói.
"Này không nên đốt bỏ sao? Nếu không muốn người khác biết còn giữ làm gì, thật là làm chuyện thừa." Tô Cẩn đoán không ra, theo bản năng nói một câu.
"Đốt?" Tiêu Mộ Vũ tựa hồ nghĩ đến cái gì, cảm xúc trong mắt kịch liệt quay cuồng, phảng phất đã tìm ra dấu vết để lại.
Nàng lập tức cầm lên bút cùng nghiên mực, tuy là giấy trát nhưng được làm rất tinh xảo, không nhìn kỹ căn bản đều nghĩ là hàng thật.
"Vì cái gì dùng giấy làm nghiên mực, là cố ý gây khó dễ chúng ta sao? Nhưng, bút giấy cũng có thể chấm mực." Tiêu Mộ Vũ tự mình lẩm bẩm, nàng đứng ở giữa đại sảnh nhìn một đám người giấy bên kia, lại nhìn bàn ghế, đèn lồng.
"Bởi vì dùng cho người chết, chính là muốn đốt xuống." Thẩm Thanh Thu thấy Tiêu Mộ Vũ sắp tẩu hỏa nhập ma, thanh âm phóng vững vàng, nhẹ giọng nhắc nhở.
Tiêu Mộ Vũ ánh mắt sáng ngời, "Đúng vậy, cho nên phải đốt, đốt mới có thể ở chỗ này.
Người giấy được tạo ra không phải cho người sống, mà cho người chết dùng, vì vậy chúng ta không thể đốt cháy hoặc giết hai cái người giấy khổng lồ kia, chúng nó căn bản đã bị đốt rồi.
Chỉ những người giấy bị lá bùa phong ấn, mất đi linh khí mới có thể bị đốt cháy.
Còn có những chiếc đèn lồng rơi trên mặt đất nhưng không bén lửa, hết thảy đã sớm có nhắc nhở."
"Vậy lá tử vi này có tác dụng gì?" Tả Điềm Điềm không quá minh bạch.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy chính mình trước nay chưa từng thanh tỉnh như vậy.
"Thanh Thu, sinh thần bát tự của chị, chị nhớ rõ không?"
Thẩm Thanh Thu vi lăng, lập tức hiểu được, gật đầu nói: "Nhớ rõ, Giáp Ngọ, Nhâm Thân, Mậu Tuất, Giáp."
Tiêu Mộ Vũ mở miệng nói: "Không sai, mà em chính là Quý Tỵ, Kỷ Mùi, Kỷ Sửu, Đinh Tỵ.
Em luôn cảm thấy bát tự của chúng ta có điểm kỳ quái, mà hệ thống cũng đặc biệt nhắc nhở qua, cho đến lúc nhìn thấy tử vi của tân nương, em mới hiểu được kỳ quái ở nơi nào.
Chị và em là mệnh cách thuần dương cùng thuần âm."
"Trong Thiên Can Địa Chi dùng bói tử vi, số lẻ là dương, số chẵn là âm.
Nói cách khác, trong Thiên Can thì Giáp, Bính, Mậu, Canh, Nhâm là dương, trong Địa Chi thì Tí, Dần, Thìn, Ngọ, Thân, Tuất là dương.
Nếu tám chữ đều là dương chính là thuần dương, tám chữ đều là âm chính là thuần âm."
Thẩm Thanh Thu lập tức phản ứng lại đây, "Cho nên bát tự của em thuần âm, bát tự của chị thuần dương?"
"Chính xác." Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
"Vậy em còn muốn gả cho chị không? Số mệnh chúng ta xung khắc như thế...."
Tiêu Mộ Vũ bật cười, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, trong mắt đều là vui sướng.
Thẩm Thanh Thu lấy lại tinh thần, chạy nhanh lắc đầu: "Chị là nói phó bản, ngày sinh ngoài đời của chúng ta không phải cái này, chị tuyệt đối sẽ không khắc em, không được mê tín."
Trần Giai Kiệt, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm: "......"
Đề tài này bị dẫn đi nghiêng lệch, bọn họ ba cái đại bóng đèn tỏa sáng giữa sảnh đường, không biết phải làm sao đây.
Tiêu Mộ Vũ thật sự bất đắc dĩ, "Em nói chính là cái này sao? Vấn đề là chị khắc Bạch Hà lang quân, nhưng xem dáng vẻ chị hiện tại, tương sinh tương khắc vốn dĩ liền không phải tuyệt đối, nơi này là âm ty, hắn lợi dụng người giấy áp chế chị, cho nên chị bị khắc.
Em đã hiểu vì sao thân thể chị suy yếu đến mức này."
Tiêu Mộ Vũ tựa hồ buông trái tim xuống, chỉ cần chạy nhanh đi ra ngoài, Thẩm Thanh Thu liền sẽ khỏe lại.
"Đó là lý do vì sao nam đồng chỉ hướng ngược, nữ đồng lại chỉ hướng đúng." Thẩm Thanh Thu trong lòng sáng tỏ, "Cho nên cũng không phải nam dương nữ âm, mà là màu đỏ hỉ sự dương, màu trắng tang sự âm.
Chị thuần dương, em thuần âm.
Chị bị Hồng Sát chọn, em bị Bạch Sát bắt."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Nói thông, từ đó suy ra hai đội người giấy bên kia, màu đỏ đối ứng dương, màu trắng đối ứng âm."
Trần Giai Kiệt cũng bừng tỉnh đại ngộ, "Lúc đầu chúng ta đi vào tòa nhà này vẫn treo đèn đỏ đám cưới, hiện giờ đã chuyển thành đèn trắng đám tang."
Hết thảy đều đối thượng, nhưng còn câu tìm tìm kiếm kiếm nơi vẽ rồng điểm mắt thì sao, như thế nào vẽ rồng điểm mắt đây? Tiêu Mộ Vũ xoay người nhìn kỹ đội ngũ đón dâu, thật giống hệt ngày đó, một thân quần áo màu đỏ.
Vậy điểm khác thường ở chỗ nào? Trừ bỏ chúng nó không được vẽ mắt, thì hai người giấy thổi kèn, hai người giấy giơ mộc bài cũng không khác biệt.
Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ T RÙMtruуện.VЛ ~
Chiếc kiệu hoa được làm bằng gỗ tốt sơn đỏ, đè nặng trên vai tám người giấy, phần lớn đều đứng thẳng, chỉ có hai cái cong eo.
Tuy rằng gánh kiệu, nhưng có hai người giấy thoạt nhìn không cường tráng như đồng bọn.
Bên kia Tô Cẩn cũng cảm thấy người giấy có vấn đề, vì thế đều vây lại xem.
Cô duỗi tay chạm vào một người giấy nâng kiệu, đúng là thể trạng có chút sai biệt.
"Nó quá gầy để làm kiệu phu."
Cô nghi hoặc mà cảm khái một câu, bên kia Tiêu Mộ Vũ vừa nghe, tức khắc ánh mắt dừng trên thân người giấy nọ, nàng hơi sửng sốt khi phát hiện nó đeo lục lạc màu đen.
Tình cảnh đội ngũ đón dâu đêm đó được tái hiện, Tiêu Mộ Vũ quan sát bốn người giấy dẫn đầu, chỉ vào hai tên trong đó: "Có phải hai cái này càng thích hợp khiêng kiệu?"
Vài người Tô Cẩn đi qua nhìn, thật đúng như vậy.
Tiêu Mộ Vũ đại khái minh bạch vấn đề, nàng chợt nhớ đến chuyện gì, khom lưng quan sát những người giấy khác, quả nhiên đều có lục lạc.
Bởi vì trong phòng ánh sáng ám trầm, Tiêu Mộ Vũ lấy ra đèn kéo quân để mọi người nhìn rõ.
Ba người Tô Cẩn không trải qua một đêm kia, vì vậy không hiểu ra sao, nhưng cũng phát hiện có lục lạc, mặt trên màu sắc đều khác biệt.
Hình ảnh trong đầu Tiêu Mộ Vũ không ngừng hiện lên, người giấy đeo lục lạc đen không phải trong tám cái khiêng kiệu, điều này càng thêm chứng thực phỏng đoán của nàng.
"Bọn họ vị trí không đúng." Tiêu Mộ Vũ xác định nói.
"Vị trí không đúng?" Tô Cẩn sửng sốt.
Còn chưa kịp nói thêm gì, hệ thống giả chết đã lâu rốt cuộc xuất hiện, "Chúc mừng đội Tiêu Mộ Vũ kích phát công việc trung tâm của thử thách thứ ba, sắp xếp lại đội ngũ đón dâu, xin chú ý các bạn chỉ có một cơ hội điều chỉnh, một khi làm lỗi nhiệm vụ liền thất bại, trong 24 tiếng sẽ không được vào sảnh đường."
Cả đội hai mặt nhìn nhau, Trần Giai Kiệt sờ sờ trán, gian nan nói: "Tôi chưa từng gặp qua đội ngũ này, làm sao biết vị trí chúng nó như thế nào?"
Trần Giai Kiệt vừa hoảng hốt vừa ảo não, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đồng dạng sờ không được đầu óc, căn bản không thể đưa ra ý kiến.
"Người giấy đeo lục lạc tím vốn đứng bên phải giơ mộc bài." Thẩm Thanh Thu mở miệng nói.
Tiêu Mộ Vũ vội vàng nhìn về phía nàng, Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng giải thích: "Lúc chị bị nâng trên kiệu hoa, qua khe hở khoăn voan loáng thoáng thấy được nó, chỉ là khi ấy chị có chút hôn hôn trầm trầm không nghĩ nhiều, cũng chưa kịp xem mặt khác."
"Chị nhớ là hắn đứng bên phải, đôi tay nắm thứ gì giơ lên, nhưng tiếng kèn không phát ra từ đó, vậy thuyết minh hắn giơ mộc bài." Lúc ấy bùa hộ mệnh trên người nàng có phản ứng làm nàng thức tỉnh, bùa có tác dụng nhưng thật đáng tiếc, dùng một lần liền tan biến.
Tiêu Mộ Vũ nhịn không được lộ ra ý cười, "Tin tức này quá trọng yếu, mà đêm đó em phát hiện người giấy giơ mộc bài đeo lục lạc đen, mặt trên viết chữ đưa tang, cho nên nó phải đứng bên trái.
Em còn muốn quan sát lục lạc của những cái khác, nhưng chúng nó đi quá nhanh nên không kịp thấy rõ."
"Em không thấy cái khác sao?" Thẩm Thanh Thu nhíu mày, trong lòng có phỏng đoán nhưng nàng không vội nói, nàng sợ ảnh hưởng Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Tối đêm đó ánh trăng rất sáng, thậm chí có thể chiếu ra bóng người, cho nên càng làm sáng rọi y phục màu đỏ.
Em lại nhìn không rõ màu sắc lục lạc, bởi vì quá chói mắt, em đoán rằng chúng nó đều màu đỏ."
"Nếu Tiêu đội cùng phó đội đã xác định được màu đen cùng tím, dư lại cũng chỉ có đỏ cùng lam.
Màu lam cùng màu đỏ tương phản thực rõ ràng, nếu là màu lam, Tiêu đội liếc mắt một cái là có thể thấy." Tả Điềm Điềm cẩn thận phân tích.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, tuy rằng trong lòng có kết luận, nhưng nàng vẫn rất lo lắng, rốt cuộc trạng thái Thẩm Thanh Thu không ổn, nếu nàng chọn sai bị nhốt bên ngoài 24 tiếng, nàng ấy làm sao có thể chịu đựng.
Nhận thấy được Tiêu Mộ Vũ giãy giụa, Thẩm Thanh Thu khẽ cười nói: "Chị và em tâm ý tương thông, cứ sắp xếp như vậy đi."
Tiêu Mộ Vũ làm sao không hiểu ý Thẩm Thanh Thu, vì thế nàng ra hiệu cho Trần Giai Kiệt cùng nhau hoán đổi vị trí người giấy.
Vốn dĩ từng người giấy đều có tư thế riêng, nhưng sau khi được sắp xếp lại, người giấy cầm kèn liền chủ động nâng mộc bài, người giấy nâng mộc bài liền chuyển sang nâng kiệu.
"Tám cái còn lại vị trí thế nào?" Trần Giai Kiệt có chút thấp thỏm.
"Chúng nó hình thể không sai biệt lắm, quần áo hình thức giống nhau như đúc, nếu thật đứng sai, chúng ta cũng không thể làm gì." Dứt lời, Tiêu Mộ Vũ đem mộc bài đón dâu đưa tới trước mặt người giấy đeo lục lạc tím, nó lập tức giơ tay nắm lấy.
Chợt một tiếng răng rắc thật nhỏ truyền đến, kèn bầu lại lần nữa vang lên, dọa cho mấy người nhảy dựng.
"Đinh, chúc mừng đội Tiêu Mộ Vũ hoàn thành công việc trung tâm, khen thưởng một nén hương che chở căn phòng an toàn."
"Một nén hương thời gian an toàn? Vẫn còn thử thách khác nữa sao?" Tô Cẩn đều nhịn không được chửi thầm.
- -------------------------------------.