Người Chơi Mời Vào Chỗ


Thẩm Thanh Thu nói rất nghiêm túc, nhưng hàm ý trong câu nói, sao Tiêu Mộ Vũ lại không hiểu.
Cổ họng Tiêu Mộ Vũ trượt xuống mấy lần, rõ ràng có chút không chống đỡ nổi, cúi đầu xuống, đầu mũi chạm lên đầu mũi Thẩm Thanh Thu, khàn khàn nói: "Ban nãy chị vẫn còn đau ngực, em sợ chị không chịu nổi."
Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười lên, xoa mặt Tiêu Mộ Vũ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó xoa lên vành tai cô.

Thịt mềm lành lạnh đã ửng đỏ trên đầu ngón tay Thẩm Thanh Thu, sau đó nóng bỏng.
"Có chịu nổi hay không, chịu rồi mới biết." Thẩm Thanh Thu cất giọng nỉ non, sau đó ngón tay lại sờ lên cổ họng Tiêu Mộ Vũ, trượt dọc xuống một đường tới cổ áo của Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy gò má nóng hổi, cổ họng ngứa ngáy, lại lần nữa bản thân cảm nhận rõ ràng, không chỉ có đàn ông, cho dù là phụ nữ, cũng không người nào có thể nhẫn nhịn được loại mê hoặc này.
Huống hồ người giống như yêu tinh cố tình tán tỉnh mê hoặc bản thân này lại là người trong tim, năng lực tự khống chế mà Tiêu Mộ Vũ luôn lấy làm tự hào bị công phá hoàn toàn trước mặt Thẩm Thanh Thu.
Hơi thở của Tiêu Mộ Vũ gấp gáp, giữ lấy bàn tay làm loạn của Thẩm Thanh Thu, cơ thể đè xuống, ngắm nhìn Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: "Chỉ một lần, nếu chị không thoải mái thì nói với em."
Thẩm Thanh Thu lộ ra nụ cười đắc ý, ngẩng đầu cắn lên tai Tiêu Mộ Vũ, sau đó khẽ khàng cắn mút.
Hơi nóng phát tán trên vành tai Tiêu Mộ Vũ, "Được, chỉ một lần." Không phải thật sự bắt buộc phải làm, nhưng Thẩm Thanh Thu thích cảm giác bản thân và Tiêu Mộ Vũ hòa tan vào nhau, cũng hi vọng trái tim chứa đầy dằn vặt của Tiêu Mộ Vũ có thể được an ủi trong loại vui vẻ này.

Cô ấy cần Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ cần cô ấy.
Thẩm Thanh Thu nghe thấy hơi thở đột nhiên gấp gáp của Tiêu Mộ Vũ, sau đó cơ thể nhẹ bẫng, cô ấy lại được bế lên.

Tránh làm Tiêu Mộ Vũ bị thương, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng thả lỏng miệng, nhỏ tiếng gọi: "Mộ Vũ."
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, ánh mắt nóng rực lại mang theo vẻ dịu dàng ngượng ngùng, nhỏ tiếng nói: "Đi tắm trước đã."
Trong nhà tắm, Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn trần nhà tắm lan tràn hơi nước, nước nóng trên cơ thể chảy xuống, ướt át ấm áp.
Tắm rửa luôn khiến con người cảm thấy đầu óc trống rỗng, là thời điểm thả lỏng nhất trong một ngày, nhưng lúc này cảm giác khiến Thẩm Thanh Thu trống rỗng không chỉ là tắm rửa.
Cảm xúc trở nên quanh co giống như dòng nước, hỗn loạn trút xuống, Thẩm Thanh Thu không muốn nghĩ tới bất kì điều gì khác.
"Thanh Thu, Thanh Thu." Tiếng gọi nhỏ bé của Tiêu Mộ Vũ truyền vào trong tai, Thẩm Thanh Thu có chút mơ màng, vô thức ừm mấy tiếng trả lời Tiêu Mộ Vũ.
"Ngoan, về phòng."
Tiêu Mộ Vũ lau sạch nước trên người cả hai, cũng không có thời gian quan tâm tới tóc tai, nhưng cũng không thể không quản, sau khi lau sạch nước mới dùng khăn quấn lại rồi mới về giường.
Thẩm Thanh Thu đã tỉnh táo hơn chút, nhìn người trước mặt, trong vẻ ma mị mang theo chút trách móc nói: "Em có biết như thế hại người lắm không hả?"
Tiêu Mộ Vũ vừa buồn cười vừa xấu hổ, không muốn để Thẩm Thanh Thu tiếp tục những lời lộn xộn, bắt đầu bận rộn.
Mãi tới khi ánh mắt nhìn lên ngực Thẩm Thanh Thu, trái tim Tiêu Mộ Vũ cũng quặn đau.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, cảm nhận được chút khác thường của cô, ấn đường khẽ nhíu lại, sờ lên mặt Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Hiện tại không đau mà."
Tiêu Mộ Vũ không nói với Thẩm Thanh Thu, khi bản thân mở to mắt nhìn sợi rễ kia đâm xuyên qua tim Thẩm Thanh Thu trong phó bản, cảm giác đau đớn ấy hết sức kinh khủng.

Cô gật đầu, cứ si ngốc nhìn người bên dưới giống như hoa đào nở rộ.
Thẩm Thanh Thu thở dài một hơi, tay phải nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ trượt xuống.
Sau khi Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, chính là mặt đỏ tía tai.
Tuy trước giờ Thẩm Thanh Thu luôn chủ động phóng khoáng, nhưng làm tới bước này cũng xấu hổ, cô ấy không nhìn Tiêu Mộ Vũ, khẽ nâng eo, nhỏ tiếng nói: "Tiếp tục."
Tiêu Mộ Vũ sao có thể không tuân mệnh.
Hai người quá quen thuộc với cơ thể đối phương, Tiêu Mộ Vũ biết rõ làm cách nào để lấy lòng Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu vẫn thẳng thừng như thế, không chút keo kiệt biểu thị yêu thích cùng thoải mái của bản thân.

Tiêu Mộ Vũ cực kì yêu thích dáng vẻ này của cô ấy, loại cảm giác thỏa mãn lại xấu hổ khiến cô không muốn buông tay.
Là tấm gương có năng lực nhẫn nhịn kinh người, Tiêu Mộ Vũ thực sự có thể thấy đủ liền ngừng lại, ôm lấy Thẩm Thanh Thu đợi cô ấy chầm chậm dịu lại.

Cơ thể Thẩm Thanh Thu mềm nhũn, nhắm mắt lại bình phục cảm giác trong cơ thể.
Giây lát sau, cô ấy lẩm nhẩm một tiếng quay người ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, rúc vào lòng cọ lên xương quai xanh của Tiêu Mộ Vũ.
Chân hai người đan lấy nhau, thoải mái dễ chịu.
"Vẫn ổn chứ?" Tiêu Mộ Vũ xoa đầu Thẩm Thanh Thu, giống như đang dỗ dành con mèo tham ăn, nhưng lại lo lắng Thẩm Thanh Thu không thoải mái.
Thẩm Thanh Thu ngẩng mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó mím môi cười nói: "Rất ổn, kĩ thuật rất tuyệt."
Tiêu Mộ Vũ ho một tiếng, vành tai đỏ ửng, "Chị...!chị có thể đừng như thế không?"
Thẩm Thanh Thu ôm lấy cô, cười nói: "Đừng thế nào? Chị như thế em không thích à?"
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, cô đã hết cách, chỉ đành thở dài một hơi rồi ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu, "Thích, rất thích, em hết cách với chị rồi."
Cô ôm Thẩm Thanh Thu, gác cằm chà lên đỉnh đầu Thẩm Thanh Thu, mỗi một lần tuần hoàn đều khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân càng ngày càng yêu Thẩm Thanh Thu sâu đậm.

Rõ ràng một người mạnh mẽ như thế, người mà ma quỷ cũng sợ, sao lại có thể đáng yêu đến vậy.

Cho dù giận Thẩm Thanh Thu, cũng thật sự hết cách với cô ấy.
Tuy ngoài miệng không cho phép Thẩm Thanh Thu nói những lời không đứng đắn, nhưng ẩn sâu trong nội tâm Tiêu Mộ Vũ biết rõ, Thẩm Thanh Thu như vậy rất đáng yêu, cô thực sự hết thuốc chữa rồi.
Nhưng sau khi chà xong, tóc Thẩm Thanh Thu vẫn ướt, sợ cô ấy bị lạnh, Tiêu Mộ Vũ cúi đầu khẽ nói: "Em dậy đã."
Thẩm Thanh Thu hừ đôi tiếng, "Dậy làm gì?"
Lại làm nũng, thật sự rất yểu điệu, nhớ lại Thẩm Thanh Thu trong những kí ức xa xôi, lại nhìn người trước mặt, nội tâm Tiêu Mộ Vũ lại mềm nhũn.

Thẩm Thanh Thu không thay đổi, chỉ là đang trưởng thành.
Tiêu Mộ Vũ xoa đầu Thẩm Thanh Thu, "Tóc vẫn chưa khô, còn nữa, ban nãy không uống nước, hiện tại khát rồi đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy môi Thẩm Thanh Thu hơi khô.
Thẩm Thanh Thu liếm môi, đúng là có chút khô.

Tiêu Mộ Vũ bên kia đã nghiêng người vén chăn xuống giường, Thẩm Thanh Thu chu môi nhìn bóng lưng Tiêu Mộ Vũ, bờ lưng mịn màn, đường cong yêu kiều quyến rũ, rõ ràng động tác mặc quần áo rất đứng đắn, nhưng lại khiến Thẩm Thanh Thu cảm thấy mê người.
Sau khi cốc nước được bưng tới, Thẩm Thanh Thu giống như người không thể tự chủ sinh hoạt, ngẩng đầu bảo Tiêu Mộ Vũ đút.

Tiêu Mộ Vũ vui vẻ tiếp nhận, nghiêng người ngồi xuống, đút nước cho cô ấy.
Nhìn Thẩm Thanh Thu uống xong, Tiêu Mộ Vũ uống nốt nửa cốc còn lại.

Lấy máy sấy sấy tóc cho Thẩm Thanh Thu.

Đây là việc Thẩm Thanh Thu thích nhất, Tiêu Mộ Vũ vừa sấy tóc vừa mát xa da đầu cho cô ấy, lực thích hợp, suýt chút nữa đã ru ngủ Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nằm trên đùi Tiêu Mộ Vũ híp mắt nhìn cô, mặt mày người phụ nữ điềm tĩnh, ngũ quan tinh tế dịu dàng, lạnh lùng thường ngày trong mắt sớm đã bị quét sạch, chỉ còn lại dịu dàng và nuông chiều ngập mắt.

Thỉnh thoảng ánh mắt nhìn vào mắt Thẩm Thanh Thu, đều rộ lên ý cười.
Trái tim Thẩm Thanh Thu lại hỗn loạn, không nhịn được lên tiếng: "Tiêu Mộ Vũ, sao em lại tốt vậy chứ?"
Động tác tay của Tiêu Mộ Vũ ngừng lại, mặt mày tươi cười, "Em tốt chỗ nào?"
Thẩm Thanh Thu làm mặt suy nghĩ, đưa ngón tay ra đếm, "Vẻ ngoài xinh đẹp, kĩ thuật tốt, vừa dịu dàng vừa ân cần."
Tiêu Mộ Vũ bịt miệng cô ấy lại, nhỏ tiếng nói: "Chị đừng nói nữa, lúc không nói đáng yêu lắm."
Thẩm Thanh Thu bật cười, sau đó tay chầm chậm cọ vào trong quần áo của Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ vốn đang sấy tóc, động tác tay lập tức khựng lại, tắt máy sấy đè tay Thẩm Thanh Thu lại, hơi thở gấp gáp, "Thanh Thu?"
Thẩm Thanh Thu ngẩng mắt nhìn cô, "Đội trưởng Tiêu không muốn sao?"
Vệt đỏ trên má Tiêu Mộ Vũ chầm chậm lan tỏa, cô cúi đầu nuốt nước bọt, cuối cùng mới khẽ nói: "Chị cần nghỉ ngơi, hơn nữa có lẽ nhóm Trần Khải Kiệt đã nấu cơm xong rồi, sợ là đã đợi lâu."
Thẩm Thanh Thu đưa tay nắm lấy tay phải của Tiêu Mộ Vũ, khẽ dùng lực khiến máy sấy trong tay Tiêu Mộ Vũ rơi sang một bên.

Cơ thể Thẩm Thanh Thu dùng sức kéo Tiêu Mộ Vũ nằm xuống, "Chị không mệt, hơn nữa cơm canh không vội.

Em có muốn chị không?"
Chuyện này sao có thể chỉ là kích động một phía, cơ thể thành thật vượt xa con người sớm đã bán đứng Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu không thích nằm dưới tận hưởng, thực ra trong chuyện này cô ấy chủ động hơn Tiêu Mộ Vũ rất nhiều.

Hơn nữa nếu phải phân cao thấp, Tiêu Mộ Vũ căn bản không đè nổi cô ấy.

Chỉ là Thẩm Thanh Thu không muốn thể hiện thế mạnh của bản thân trong chuyện này, mà muốn có thì trước tiên phải cho.

Cô ấy thích Tiêu Mộ Vũ, tự nguyện giao tất cả của bản thân cho Tiêu Mộ Vũ, đồng thời cũng muốn để Tiêu Mộ Vũ vui vẻ.
Tiêu Mộ Vũ vẫn có chút lo lắng, nhưng rõ ràng Thẩm Thanh Thu không có ý định buông tha cho cô, vẫn quyến rũ cô giống như trước giờ, lúc này Thẩm Thanh Thu muốn, Tiêu Mộ Vũ cũng không thể từ chối.
"Đã nói trước rồi, cũng chỉ được một lần." Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ thỏa hiệp.
Thẩm Thanh Thu hôn Tiêu Mộ Vũ, không nhịn được cười lên: "Một lần thì một lần, không được càu nhàu, ở bên chị em không cần nhẫn nhịn như thế."
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, trong mắt Thẩm Thanh Thu có chút đau lòng, người cô ấy yêu thích, rất đè nén, cũng nhẫn nhịn rất giỏi.

May mà bản thân đủ hiểu về Tiêu Mộ Vũ, mới có thể biết Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì.
"Chị bằng lòng tiếp nhận tất cả cảm xúc, tất cả nín nhịn và đau khổ của em.

Tuy khi em khó chịu chị cũng khó chịu, nhưng nếu em khó chịu chị lại không biết gì hết, chị sẽ hận bản thân.

Chị cũng không biết tại sao trong mắt rất nhiều người, tình cảm lại là thứ có thể dễ dàng vứt bỏ, rồi lại tìm kiếm lại từ đầu, tới lượt chúng ta thì lại khó khăn như vậy.

Nhưng chỉ là chị tiếc nuối thôi, trước giờ chị chưa từng hối hận." Thẩm Thanh Thu thao thao bất tuyệt, sau đó lại mỉa mai cười lên, "Em nhìn xem, không biết chị bị làm sao ấy, đột nhiên nói như thế, còn nói năng lộn xộn nữa chứ."
Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, lắc đầu, "Không, em hiểu."
Không muốn không khí trở nên nặng nề, Thẩm Thanh Thu cúi đầu không nói nữa, mà chăm chú yêu thương Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ vốn biểu hiện rất kiêu ngạo trong chuyện này, nhưng hôm nay dường như cô sợ Thẩm Thanh Thu mệt, không ngừng phối hợp với Thẩm Thanh Thu, biểu hiện vô cùng chủ động.
Quá hiếm thấy Tiêu Mộ Vũ như thế, khiến Thẩm Thanh Thu không khống chế được.
Hai người vừa dừng lại, điện thoại ở bên cạnh liền rung lên, cái gọi là điện thoại tới nay chỉ là một công cụ liên lạc bình thường vẫn đặt trên đầu giường.
Thẩm Thanh Thu có chút không vui nhìn điện thoại, nhưng nhìn thời gian, xác thực đã chậm trễ rất lâu.

Không phải hai người gấp gáp, mà là tất cả mọi chuyện bọn họ đã trải qua trong phó bản, cho dù là ra ngoài, cũng vẫn khiến người ta thấy sợ.
Tiêu Mộ Vũ mới dịu lại, căn bản không có sức lực cử động, Thẩm Thanh Thu thấy vậy cầm điện thoại tới, nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, cuối cùng mới nghe máy.
"Đội trưởng Tiêu, cơm canh đã xong, đội phó sao rồi, có cần chúng tôi mang cơm tới ăn ở bên chỗ hai người không?" Là giọng Tô Cẩn.
Thẩm Thanh Thu hắng giọng, cố gắng để âm thanh của bản thân bình tĩnh lại, nhưng âm thanh cất lên vẫn lộ ra chút khàn khàn, "Tôi không sao, ăn ở chỗ mọi người đi, chúng tôi sửa sang chút rồi sẽ qua."
Tô Cẩn nghe thấy rõ, thấp thoáng cảm nhận được giọng Thẩm Thanh Thu không ổn, âm thanh thường ngày của Thẩm Thanh Thu trong trẻo mang theo chút rực rỡ, nếu chỉ là nói chuyện bình thường, còn có chút lạnh.

Nhưng giọng nói khàn khàn mang theo dáng vẻ ma mị này, khiến Tô Cẩn nghe xong cũng tê dại.
Tô Cẩn vô tri vô giác ý thức được điều gì đó, vội ấp a ấp úng nói: "Được, được, không vội không vội, chị và đội trưởng Tiêu cứ bận xong đi."
Rất nhanh sau đó điện thoại bị ngắt, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
"Chúng ta bận cái gì?" Thẩm Thanh Thu biết rõ còn cố hỏi.
Tiêu Mộ Vũ trừng cô ấy một cái, "Còn không mau mặc quần áo."
Lúc này Thẩm Thanh Thu lại nũng nịu, "Chị không có sức."
Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra véo má cô ấy, hừ mộ tiếng: "Sao lúc bắt nạt em lại có sức?"
Tuy ngoài miệng nói như thế, Tiêu Mộ Vũ vẫn nhìn Thẩm Thanh Thu, "Có chỗ nào khó chịu à?"
Không muốn tiếp tục trêu đùa Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Chị thật sự không sao, Trần Khải Kiệt đã nhắn tin cho chúng ta lâu rồi, có lẽ đợi lâu lắm rồi."
Chút khó chịu trong người đã biến mất, hơn nữa cơ thể cùng trái tim đều rất vui vẻ, Thẩm Thanh Thu xuống giường mở tủ quần áo lấy quần áo cho bản thân và Tiêu Mộ Vũ.
Quần áo của hai người trong tủ được đặt cùng nhau, gấp rất gọn gàng, vừa nhìn là biết một cặp đôi vô cùng thân mật.
Nhìn tủ quần áo như thế, Thẩm Thanh Thu vô thức mất hồn, nếu trong hiện thực cũng có thể như thế với Tiêu Mộ Vũ thì tốt biết bao.
Thậm chí cô ấy còn không khống chế được bản thân, tham lam giả thiết cuộc sống sau khi ra ngoài của cả hai, khóe môi không nhịn được cong lên, nhưng sau khi hoàn hồn, loại xót xa cùng bất lực trào lên vượt xa hạnh phúc.
"Thanh Thu?" Tiêu Mộ Vũ phát hiện không ổn, gọi Thẩm Thanh Thu một tiếng.
Thẩm Thanh Thu vội vàng chọn một bộ quần áo đưa cho Tiêu Mộ Vũ, "Chị đang nghĩ em mặc bộ nào thì đẹp."
Tiêu Mộ Vũ không vạch trần cô ấy, đợi tới khi thay quần áo xong, tới chỗ Trần Khải Kiệt đã là nửa tiếng sau.
Tuy đã qua một lúc, nhưng khi nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm thân là nữ giới, tâm tư lại còn tinh tế đều phát hiện trạng thái khí sắc của hai người đều khác thường.
Trên mặt Tiêu Mộ Vũ vẫn đọng lại sắc xuân không thể che giấu, Thẩm Thanh Thu vốn diễm lệ rực rỡ, lúc này càng thêm ma mị, cộng thêm cuộc điện thoại ban nãy, người sáng mắt đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Cẩn mím môi cười, gọi hai người vào ăn cơm.
Nhìn thấy trạng thái tinh thần của Thẩm Thanh Thu rất ổn, mọi người cũng thở phào một hơi.

Lúc ăn cơm, chủ đề không tránh khỏi quay về phó bản.
"Phó bản lần này rất kì lạ, không rút thẻ cũng không nhìn thấy trọng tài viên Sĩ." Trần Khải Kiệt có chút lo lắng, khó khăn lắm mới thoát khỏi phó bản số 009, tiếp sau đây chỉ còn một cửa ải cuối cùng, cảm giác này không thể hình dung là vui nhiều hơn hay thấp thỏm nhiều hơn.
Tiêu Mộ Vũ hiểu tâm trạng của bọn họ, suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng: "Phó bản thứ mười không phải là phó bản truyền thống, có thể không xác định biểu hiện hình thức, hơn nữa, trên thực tế có thể vượt qua phó bản số 009 đã gần như vượt ải rồi.

Phó bản cuối cùng, thực ra không đáng sợ như mọi người nghĩ, nó chỉ thử thách tâm trí của mọi người mà thôi, tâm trí không kiên định, rất dễ xảy ra vấn đề."
"Đội trưởng Tiêu, thực ra trước kia chúng tôi rất nghi hoặc, dường như chị biết rất nhiều thứ cài đặt trong phó bản, như thể chị nắm rõ trong lòng bàn tay, chúng tôi..."
Tiêu Mộ Vũ sớm đã chuẩn bị sẵn, trước khi ra khỏi phó bản cô đã suy nghĩ tới việc nói sự thật cho bọn họ.
Chỉ là nơi này không phải nơi trò chuyện, thế là Tiêu Mộ Vũ đưa tay ngăn cản Trần Khải Kiệt, "Tôi biết nghi hoặc của mọi người, ngày mai mọi người tới chỗ tôi ăn cơm, chúng ta cùng nhau bàn bạc chuẩn bị bước tiếp theo."
Ba người Trần Khải Kiệt đều là người thông minh, hành động này của Tiêu Mộ Vũ dường như đang kiêng kị thứ gì đó, bọn họ lập tức đoán được nguyên nhân.

Giám sát của hệ thống, không phải trong lòng mọi người không nắm được, nó nhằm vào hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ rõ ràng như thế, ba người biết rõ có một số chuyện không thể nói rõ, thế là không hỏi tiếp.
Rõ ràng cơm tối nên ăn ở chỗ Tiêu Mộ Vũ là thích hợp nhất, nhưng vì hai người có chút hoang đường, hơn nữa xác thực đều đã mệt, có một vài chuyện tạm thời không muốn nói, cho nên Tiêu Mộ Vũ quyết định ngày mai rồi nói.

Mọi người đều là bạn bè vào sinh ra tử, nếu kí ức của cô đã khôi phục, càng không nên giấu giếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui