Lấy cớ như vậy rất khó để người khác tin, nhưng Thẩm Thanh Thu hình tượng trong mắt người khác không tầm thường, loại chuyện này cũng không ai nhiều đi truy cứu.
Ký túc xá ban ngày có nhân viên trực, nguyên bản không cho phép đi vào, nhưng Thẩm Thanh Thu một thân vết máu không ai dám ngăn cản.
Các nàng tìm đến nơi rất thuận lợi, đồ vật của Thẩm Thanh Thu rất có phong cách thiếu nữ bất lương, vừa nhìn liền biết.
Mà hệ thống vẫn còn có chút nhân tính, Tiêu Mộ Vũ đi theo cũng liền biết được mình cùng Thẩm Thanh Thu ở chung một ký túc xá.
Sau khi thay quần áo, các nàng vừa đi ra liền gặp lãnh đạo trường học cùng chủ nhiệm lớp, nói là có cảnh sát tới điều tra chuyện Lạc Tử Hào nhảy lầu.
Bởi vì lúc đó Tiêu Mộ Vũ đứng cùng Lạc Tử Hào trên sân thượng, Thẩm Thanh Thu lại là người đầu tiên phát hiện hắn ngã xuống, cho nên hai người cần phối hợp cảnh sát cho lời khai.
Lúc các nàng đi gặp cảnh sát, hiệu trưởng cùng chủ nhiệm lớp ánh mắt thực phức tạp, thậm chí hiệu trưởng còn đối các nàng nói một câu: "Chỉ làm theo phép, các em đúng sự thật trả lời liền được, đi thôi."
So với chủ nhiệm lớp nôn nóng, hiệu trưởng có vẻ thực bình tĩnh, thậm chí là đờ đẫn, phảng phất đối chuyện này không có bất luận ý tưởng gì, chỉ là giơ tay vỗ vỗ chủ nhiệm lớp.
Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu không lộ ra biểu tình gì khác, lúc hai người đi vào văn phòng riêng của trường, nhìn thấy viên cảnh sát ngồi ở kia chờ mình, hai bên lẫn nhau liếc mắt thở phào nhẹ nhõm.
Nam nhân ăn mặc một thân cảnh phục nghiêm chỉnh, thập phần có tinh thần, bên cạnh còn ngồi một cảnh sát trẻ tuổi, thấy các nàng đến liền ngẩng đầu đánh giá một chút, sau đó lại cúi đầu.
Ngay khi nam nhân nhìn thấy các nàng, lúc ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng thực mau bình tĩnh lại, nghiêm sắc mặt nói với lãnh đạo trường học: "Vì tránh cho học sinh chịu áp lực, trước xin để chúng tôi trực tiếp làm việc với các em."
Hiệu trưởng không nhiều do dự, nhìn hai người Tiêu Mộ Vũ, xoay người nói với viên cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, Tiêu Mộ Vũ ngày thường phẩm chất thành tích đều ưu tú, điểm này lão sư chúng tôi có thể đảm bảo.
Em ấy cùng Thẩm Thanh Thu không có mâu thuẫn với Lạc Tử Hào, cũng không nhiều thân quen.
Mặc khác trường học có camera theo dõi, tôi đều sẽ đưa cho các vị, có thể xác định vụ này là tự sát.
Ai, sắp thi đại học các em đều chịu áp lực tâm lý quá lớn, nhà trường chúng tôi sẽ xử lý chuyện này thật tốt.
Vất vả các vị, cứ yên tâm hỏi."
Giữa những hàng chữ đã hạ kết luận, cũng đang giữ gìn Tiêu Mộ Vũ.
Nhưng biểu hiện của bọn họ quá mức trấn định, nhà trường có học sinh nhảy lầu, vô luận có phải tự sát hay không, tuyệt đối là chuyện lớn, không đến mức nói nhẹ nhàng như vậy.
Nam nhân đồng dạng phát giác, hắn bất động thanh sắc rũ con ngươi, chờ đến người rời đi, hắn lập tức đi tới bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, trong mắt ánh sáng lập lòe.
Hắn duỗi tay ý bảo Tiêu Mộ Vũ các nàng: "Các bạn không cần khẩn trương, tôi hiểu rõ tình huống, các bạn chỉ cần đúng sự thật trả lời."
Viên cảnh sát này không phải ai khác, chính là Trần Giai Kiệt.
Bởi vì bên người còn một cảnh sát khác, nên Trần Giai Kiệt không vội nhận mặt các nàng.
Chờ đến nói chuyện kết thúc, hắn lập tức bảo đồng sự đi về trước.
Đối phương thoạt nhìn không để bụng vụ án này, ghi chép xong liền mang theo tư liệu ra cửa.
Trong phòng không còn ai khác, Trần Giai Kiệt vội vàng nói: "Tiêu đội, phó đội, rốt cuộc tìm được hai người.
Các cô đây là...." Ngay khi bước vào phó bản, hắn đã bị phái đến trường trung học Số Một Viễn Ninh để xử lý vụ án học sinh cao tam nhảy lầu, mà những người khác một chút bóng dáng đều không có.
Lúc đầu hắn còn lo lắng không biết rốt cuộc là trạng huống gì, không nghĩ tới hai học sinh cho lời khai chính là Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ nhìn hắn một cái: "Lần này hẳn là phó bản tổ đội, mỗi người chúng ta đều có nhân vật chính mình.
Trước mắt xem, anh là cảnh sát, tôi cùng Thanh Thu là học sinh."
"Vậy Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm thì sao?" Trần Giai Kiệt vội hỏi.
"Không biết, nhưng có thể xác định chính là, phó bản lần này trọng điểm nằm ở lớp của Lạc Tử Hào, cao tam thất ban.
Tôi đoán rằng mọi người đều liên quan đến lớp học này, nhưng tôi vẫn chưa kịp trở về lớp, còn không biết tung tích hai người Tô Cẩn." Tiêu Mộ Vũ đơn giản rõ ràng tóm tắt vấn đề, sau đó nhìn Trần Giai Kiệt.
Trần Giai Kiệt trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, Thẩm Thanh Thu nâng nâng cằm, "Anh có mang theo tấm card người một nhà phải không?"
Trần Giai Kiệt lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, hắn móc ra tấm card, há miệng thở dốc, sau đó ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Người một nhà yêu thương nhau."
Triệu hoán ngữ này thật ác liệt, Thẩm Thanh Thu có điểm tiếc nuối không nghe Tiêu Mộ Vũ niệm một lần.
Mà Trần Giai Kiệt vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu liền phát hiện trên giao diện chính mình nhảy ra một cái cửa sổ.
Nhóm trưởng Trần Giai Kiệt mời bạn gia nhập Người một nhà yêu thương nhau, có đồng ý hay không?
"......"
Tiêu Mộ Vũ điểm đồng ý, thực mau số người trong Group Chat từ 2 biến thành 3, Thẩm Thanh Thu gia nhập, sau đó là 4, 5 người.
Tiêu Mộ Vũ liếc Thẩm Thanh Thu cùng Trần Giai Kiệt, xem ra bọn họ đoán không sai, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm cũng ở trường học.
Cùng lúc đó, hệ thống lại một lần phát ra âm thanh.
đam mỹ hài
"Hoan nghênh đội người chơi Tiêu Mộ Vũ tiến vào phó bản 004, 《 Tử vong thất ban 》.
Phó bản lần này là phó bản tổ đội không giới hạn, đội viên thông quan kết quả tự hành tính toán, điều kiện vượt ải tự hành khám phá.
Lúc nhiệm vụ hoàn thành hoặc toàn đội tử vong, trò chơi kết thúc!"
Thẩm Thanh Thu nghe xong nhấp môi dưới, "Hệ thống này quả nhiên mở miệng không thể nói lời hay, cái gì toàn đội tử vong, nó nằm mơ đi."
Mà đúng lúc này trong Group Chat có động tĩnh.
Tô Cẩn: Tiêu đội trưởng, phó bản mở ra, các cô có khỏe không?
Tả Điềm Điềm: Tiêu đội, phó đội, các cô cũng là học sinh lớp bảy cao tam phải không? Tô Cẩn, Trần Giai Kiệt thì thế nào?
Tô Cẩn: Tôi hiện tại là lão sư ngữ văn lớp bảy cao tam.
Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu sửng sốt, như thế nào đến Tô Cẩn liền thành lão sư?
Năm người ở trong nhóm chát đơn giản nói rõ tình huống của mình, Tả Điềm Điềm đang trong lớp học, cô mượn cớ đau bụng chuồn ra tới, muốn đi tìm hai người Tiêu Mộ Vũ, mà Tô Cẩn cũng ở trong trường học khắp nơi xem xét.
"Trần Giai Kiệt, anh hiện tại là cảnh sát, vậy anh có thể dùng thân phận này tra một ít tư liệu.
Tỷ như, cao tam thất ban, hoặc là trường Số Một Viễn Ninh trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, còn có học sinh nào tự vẫn hay không.
Chúng tôi ở trong trường học, mặt sau phát sinh cái gì chúng tôi sẽ biết nhiều hơn anh, việc còn lại giao cho chúng tôi."
Tiêu Mộ Vũ nói xong lại ở trong nhóm công đạo toàn bộ tin tức nàng biết được, đồng thời an bài: "Tô Cẩn là lão sư, hành động so người khác càng thuận tiện, cho nên cô cần tốn nhiều tâm tư.
Ba người chúng tôi chủ yếu xem học sinh trong lớp có gì khác thường, bối cảnh phó bản nhiều người như vậy, đã có sân nhà lớp bảy cao tam, vậy cũng nên có vai chính, yêu cầu chúng ta nhiều quan sát."
Tả Điềm Điềm: Đã rõ.
Tô Cẩn: Đã rõ.
Các nàng đối Tiêu Mộ Vũ có loại tin cậy mù quáng, Tiêu Mộ Vũ nói như thế nào, các nàng liền làm như thế đó.
Việc điều tra diễn ra không lâu lắm, kết quả tự nhiên trong dự đoán.
Cảnh sát thông qua camera theo dõi, cùng với dấu vết tại hiện trường, so sánh chính xác vân tay cùng dấu chân, chứng thực Lạc Tử Hào tự mình nhảy lầu.
Tuy rằng Tiêu Mộ Vũ xuất hiện trên sân thượng rất kỳ quái, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh nàng liên quan đến cái chết của Lạc Tử Hào, cho nên cảnh sát chỉ có thể tạm không truy cứu.
Nhưng càng cổ quái chính là phản ứng của lãnh đạo nhà trường cùng học sinh, bọn họ không hề hỏi đến nguyên nhân Tiêu Mộ Vũ đi sân thượng, ngược lại dùng một loại ánh mắt thương hại cùng sợ hãi nhìn nàng.
Loại cảm giác này sau khi Tiêu Mộ Vũ về lớp, càng trở nên rõ ràng.
Một khắc nàng cùng Thẩm Thanh Thu bước vào lớp, lão sư đang giảng bài cùng học sinh trong lớp đều ngưng lại, động tác nhất trí nhìn các nàng.
Trừ bỏ Tả Điềm Điềm trong mắt hiện lên vui vẻ, người khác cơ bản chỉ còn lại hai loại biểu tình, một là chất phác dại ra gắt gao nhìn chằm chằm các nàng, cái thứ hai chính là sợ hãi.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó lười biếng hô câu: "Báo cáo!"
Nàng đứng nghiêng ở cửa tay cũng chưa nâng, đôi mắt không thèm để ý mà nhìn quét phòng học, đem hình tượng nữ sinh hư hỏng diễn đến nhập tâm.
"Tiến vào." Đang là giờ toán, lão sư số học cũng chỉ liếc nhìn các nàng một cái, biểu tình giống hệt như những học sinh còn lại.
Trước con mắt của một đám người, Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ đi vào phòng học, bên trong có ba chiếc ghế trống, một trong số đó xem như vị trí vàng, ghế đầu tiên ở dãy giữa chỉ dành riêng cho học bá.
Ghế còn lại ở lối đi bên phải, còn một ghế trống liền nằm ở góc cuối của dãy đầu tiên, chuyên dành cho học sinh cá biệt.
Thẩm Thanh Thu rất có tự mình hiểu lấy ngồi xuống ghế cuối cùng, mà Tiêu Mộ Vũ cũng tự giác ngồi vào ghế đầu tiên, người xung quanh đều không có phản ứng gì khác, các nàng đoán không sai.
Toàn bộ phòng học thực mau đã bị bao phủ trong tiếng giảng bài của lão sư số học, Tiêu Mộ Vũ không tâm tư nghe giảng, nàng đã nhanh chóng đếm một chút, trong phòng học tổng cộng có 46 người.
Chiếc ghế trống nằm ở lối đi bên phải hẳn là thuộc về Lạc Tử Hào, người hôm nay đã nhảy lầu bỏ mình.
Lạc Tử Hào ngồi cùng bàn với một nữ sinh, cô ấy cúi đầu cũng không nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Lúc vừa tiến vào Tiêu Mộ Vũ liền chú ý tới, trong phòng học chỉ có nữ sinh này không nhiều quan tâm các nàng.
Mà nữ sinh bắt chuyện cùng Tiêu Mộ Vũ ở cầu thang, đang ngồi phía sau nàng.
"Trường trung học Số Một Viễn Ninh có tổng cộng ba khu dạy học, phân chia cao nhất, cao nhị, cao tam.
Mỗi khu đều có năm tầng lầu, trong đó bốn tầng có phòng học, mỗi tầng năm lớp, nói cách khác toàn trường có khoảng 3000 học sinh.
Bọn họ không có khả năng đều là NPC mấu chốt, cho nên mục tiêu trước mắt vẫn là ở lớp bảy cao tam.
Trong lớp có 46 học sinh, mấy người chúng ta ký ức tương quan đều không có, chúng ta cũng không thể nào đi tìm hiểu mỗi một đồng học."
Sau khi xem kỹ, Tiêu Mộ Vũ phát vào Nhóm chát [Người một nhà yêu thương nhau] nội dung như vậy.
"Cho nên ý của Tiêu đội là?" Thẩm Thanh Thu thực mau đáp lời, nhân tiện thêm vào cuối câu mấy cái biểu tình moah moah, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy chỉ biết lắc đầu đỡ trán.
"Không cần cố tình đi tìm hiểu bọn họ, nhưng phải chú ý người có biểu hiện kỳ quái, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra manh mối." Đây là Tiêu Mộ Vũ trực giác, tựa như nữ sinh đi xuống lầu cùng nàng, có vài người xuất hiện chú định không phải ngẫu nhiên.
Tiêu Mộ Vũ nói xong liền quay đầu nhìn nữ sinh ngồi cùng bàn với Lạc Tử Hào.
Cô ấy không có nghe giảng, chỉ là cầm bút vẽ linh tinh trên vở, bởi vì khoảng cách có điểm xa, lại nghiêng tầm mắt, Tiêu Mộ Vũ thấy không rõ cô ấy đang vẽ cái gì, nhưng điều đó không hiểu sao lại thu hút sự chú ý của nàng.
Khi chuông nghỉ giữa tiết vang lên, nam sinh ngồi sau lấy bút chọc vào lưng cô ấy, dùng chính là ngòi bút.
Trên đồng phục màu trắng đã lưu lại rất nhiều dấu vết lung tung rối loạn.
"Lưu Nhã, bút chì của tôi dùng hết rồi, cho tôi mượn một cây đi."
Nữ sinh dừng một chút, sau đó xoay đầu mặt vô biểu tình mà nhìn đối phương.
Nam sinh cũng không nhúc nhích, vẫn dùng loại biểu tình đương nhiên nói, "Nhanh lên, đừng chậm trễ tôi làm bài."
Tiêu Mộ Vũ mắt lạnh nhìn, Thẩm Thanh Thu đồng dạng cũng chú ý tới một màn trước mắt.
Thái độ nam sinh tuy rằng khiến người khó chịu, nhưng tiếng nói cũng không lớn, nữ sinh cũng không có động tác khác, nguyên bản không tính thấy được, nhưng Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ giống nhau, liếc mắt một cái liền tỏa định bọn họ.
Nữ sinh tên Lưu Nhã tóc cột đuôi ngựa, làn da trắng nhợt đến không có huyết sắc.
Hơn nữa lông mày cô ấy mảnh và nhạt, tuy rằng ngũ quan cũng không tệ, nhưng cả người thoạt nhìn giống như con rối không biết tức giận, mà hành vi cùng lời nói của nam sinh càng khiến cô ấy trở nên nặng nề.
Lưu Nhã bẻ đôi bút chính mình, không lên tiếng mà đem nửa cây bút chì đưa cho nam sinh.
Nam sinh tiếp nhận nhìn thoáng qua, cười nhạo một tiếng, "Quả nhiên là nghèo kiết xác, bút đều không có nhiều."
Kỳ thật đây chỉ là ngôn ngữ của người chưa trưởng thành, nhưng tổn thương đánh tới lại không hề thấp.
Ngay sau đó, một nam sinh cao gầy đi tới nói: "Trương Chử, đi vệ sinh không?"
Nam sinh tên gọi Trương Chử buông nửa cây bút, đứng lên một chân đem ghế dựa đá văng, hai người cùng nhau rời đi.
Sau khi hắn đi rồi, Lưu Nhã cúi đầu đem bức vẽ vừa rồi kẹp vào trong vở, cầm nửa cây bút chì còn lại bắt đầu làm bài.
Học sinh trong lớp trừ bỏ đi vệ sinh, phần lớn ngồi tại chỗ phát ngốc, hoàn toàn không có loại không khí náo nhiệt khi được nghỉ giữa giờ.
Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm tự nhiên cũng phát hiện điểm khác thường này, trong lớp vừa chết một đồng học, thế nhưng không ai nghị luận, đây thật sự quỷ dị đến cực điểm.
"Đi vệ sinh không?" Tiếng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến, lộ ra điểm tùy ý, là Thẩm Thanh Thu.
Người này thong thả ung dung đi tới bên cạnh chính mình, ném ra một câu như vậy.
Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, không chỉ có nàng, vài đồng học vẻ mặt ngốc lăng ngồi bên cạnh đều mở to hai mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm các nàng.
Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn biểu tình của những người kia, xem ra thân phận Thẩm Thanh Thu thật là chói mắt.
Nàng đứng lên cũng không đáp lại Thẩm Thanh Thu, lập tức đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu nở nụ cười, đôi tay cắm trong túi đồng phục,nhẹ nhàng đuổi theo nàng.
Tả Điềm Điềm vẫn luôn lưu ý các nàng, thấy thế cũng đi theo đứng lên.
Khi hai người Tiêu Mộ Vũ ra tới cửa, một nữ sinh mặc áo khoác hoodie màu nhạt cõng cặp sách đi ngang các nàng, cơ hồ là phóng vào trong lớp, còn kém đụng phải Tả Điềm Điềm đang nghênh diện lại đây.
Động tác của nữ sinh thực uyển chuyển nhẹ nhàng, nghiêng người một vòng liền tránh đi qua.
Tiêu Mộ Vũ nguyên bản chuẩn bị đi tiếp, lại đột nhiên ngừng bước.
Thẩm Thanh Thu đi bên cạnh nàng cũng dừng lại, quay đầu nhìn nàng, thấp giọng nói: "Trong phòng học chỉ có một chỗ trống."
- ------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Phó bản này gửi gắm quá khứ của Tiêu đội và phó đội, hai người cảm tình sẽ tiến thêm một bước thăng ôn, ta muốn viết nội dung khủng bố chút, nhưng cũng sẽ đi kèm ngọt ngào..