Người Chơi Nhập Vai

Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo, Nguyễn Minh cũng chẳng ngoại lệ, hắn cũng muốn nhìn xem nô lệ này như thế nào mà lại được "đãi ngộ" đặc biệt như vậy. Vừa định tiến vào nhìn cho kỹ thì đã bị nữ nhân viên kia ngăn lại:

- Quý khách! Mong ngài cân nhắc, nô lệ này đang ở trong trạng thái rất kém, nếu ngài tiến vào có thể sẽ gặp phải phải tình huống xấu, ta sẽ không gánh vác được trách nhiệm này.

Nguyễn Minh kinh ngạc, hắn quay lại nhìn cô nhân viên số 43 này, vẻ mặt nàng có vẻ không giống như nói dối, khuôn mặt đầy lo lắng, thậm chí còn toát ra một chút kinh sợ.

"Sao nàng ta lại sợ sệt như thế nhỉ, chẳng lẽ tên nô lệ này rất nguy hiểm?"

Đang suy nghĩ lý do tại sao cô gái nhân viên lại sợ như vậy, giọng nói của Lyx vang lên trong đầu hắn:

- Ngươi cẩn thận một chút, trong phòng này phát ra một luồng tử khí rất nồng đậm không kém mấy so với tử linh không gian của ngươi, hít thở lâu trong đó có thể gây tổn thương cho cơ thể.

"Hóa ra là vì nguyên nhân này khiến cho nàng nhân viên kia lại sợ sệt như vậy. Tên nô lệ này nhìn thì có vẻ là một người sống nhưng lại tỏa ra tử khí kinh người như vậy, chắc chắn không phải bình thường rồi. Nếu mạo hiểm mua hắn về có lẽ sẽ kiếm được một món hời lớn. Dù sao thì nô lệ ở khu này có giá cũng không quá đắt, hơn thế nữa nhân viên nơi đây cũng sợ hãi như vậy, những tưởng người trong cửa hàng này cũng muốn tống khứ đi cho nhanh."

- Lyx, ngươi có biện pháp giải quyết luồng tử khí kia không, không cần trị dứt điểm, chỉ cần có thể khống chế nó không gây hại cho bản thân ta và những người xung quanh là được rồi?

Nghĩ tới có thể thu hoạch được một món lớn, Nguyễn Minh lập tức sử dụng quyền trợ giúp là hỏi ý kiến người thân, người thân ở đây cũng chẳng thân cho lắm là Lyx. Nhưng biết sao được, bây giờ hắn cũng chẳng trông chờ được vào ai khác.

- Biện pháp thì có đấy, nhưng chỉ giải quyết được phần ngọn thôi.

- Ngọn cũng được, chồi cũng được, ngươi nhanh nói đi!

Nghe Lyx nói thật sự có biện pháp, Nguyễn Minh vô cùng vui mừng như trúng con lô xiên vậy, vô cùng gấp gáp không thể trì hoãn cái sự sung sướng đó lại. Lyx ngập ngừng một lúc rồi mới nói:

- Luồng tử khí này rất khó để xua tan hay áp chế đi, chỉ có cách hấp thu nó vào cơ thể thôi!

- Hả! Hấp thu nó vào cơ thể? Ngươi không đùa ta đấy chứ? Ta còn yêu đời lắm, không ngu đến cái mức sử dụng cái biện pháp tự tử này đâu?

Nguyễn Minh giãy nảy lên, đùa, cái này mà cũng gọi là biện pháp à, khác gì cái kiểu uống rượu độc giải khát chứ, đơn thuần là tự sát mà.

- Hừ! Ai nói là bản thân ngươi phải hấp thu tử khí chứ? Không thể dùng kẻ khác thay thế sao?

- Đệch ta đâu có độc ác như vậy? Sao ta có thể dùng người sống để làm cái việc tàn độc như thế? Người sống? Ờ đúng, người sống không được thì ta dùng người chết! Lyx ý ngươi có phải muốn nói ta ta dùng đám cốt binh của mình hấp thu tử khí này đúng không?

Lyx nhìn hắn với vẻ hài lòng, kiểu như muốn thể hiện "Thì ra ngươi cũng không đến mức là ngu lắm, thỉnh thoảng cũng sáng dạ đấy chứ", nó nói:

- Trúng phóc! Thông minh lắm! Cốt binh cần tử khí để tu luyện cũng như chữa thương, ngươi để chúng hấp thu tử khí phát ra từ tên nô lệ này đúng là một công đôi việc luôn.

Nguyễn Minh cười hề hề, ai mà chẳng thích được khen, hơn thế nữa lại là lời khen tương đối chân thành phát ra từ miệng một kẻ thích cà khịa như Lyx.

Đã tìm được phương pháp giải quyết vấn đề tử khí, Nguyễn Minh cũng tự tin hơn, quay sang nói với cô nàng nhân viên số 43 vẫn còn đang trọng trạng thái lo sợ kia:

- Không sao! Nếu ta xảy ra vấn đề gì thì sẽ không khiến ngươi phải chịu trách nhiệm, nếu chưa tin tưởng thì có thể tìm người làm chứng.

Cũng không cần nàng đi tìm người làm chứng, thấy Nguyễn Minh và số 43 đứng trước căn phòng này một lúc lâu một số nhân viên, khách hàng khác cũng tò mò tiến tới hóng chuyện. Có vẻ như họ cũng biết được sự việc đang diễn ra trong căn phòng này, một anh chàng nhân viên tương đối đứng tuổi bước ra nói:

- Quý khách suy nghĩ kỹ chưa? Nếu xảy ra chuyện xấu gì, cửa hàng của chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!

- Không sao! ý ta đã quyết, việc này sẽ không dính dáng gì tới cửa hàng cả.

Tay nhân viên kia nghe vậy cũng không khuyên can hắn, đưa tay ra hiều mời vào. Bản thân tên nhân viên cũng không muốn bước vào căn phòng này một chút nào, hắn nhớ có một bà lao công hai ngày trước từng vào đó quét dọn sau khi trở ra liền ốm liệt giường tới giờ vẫn chưa khỏi. Từ đó tới nay, không ai dám bước chân vào trong căn phòng này nữa, tất cả nhân viên đang đợi quyết định xử lý của cấp trên.

Trước những ánh mắt tò mò xen lẫn kinh hãi của đám người, Nguyễn Minh hít sâu một hơi rồi tiến vào căn phòng kinh khủng này. Vừa tiến vào, một luồng tử khí nồng nặc xộc thẳng vào người hắn, không những hôi thối mà còn khiến cơ thể hắn cảm nhận được từng trận từng trận suy yếu. Nếu cứ giữ tình trạng này thêm khoảng một hai giờ nữa hắn sẽ mất hết sức lực mà gục xuống mất. Không chần chừ thêm nữa, cũng mặc kệ ánh mắt soi mói của những người đang đứng bên ngoài căn phòng, Nguyễn Minh thi pháp mở cánh cổng kết nối với Tử linh không gian, triệu hồi tên cốt binh duy nhất còn sót lại của hắn ra. Cốt binh vừa ra, còn không đợi Nguyễn Minh ra mệnh lệnh gì nó như có ý thức vậy, ngay lập tức tiến lại gần chiếc giường đơn, nguồn phát ra luồng tử khí đáng sợ kia. Nó đi tới cạnh giường, rồi trực tiếp leo lên trên đó, ngồi im không nhúc nhích. Chỉ thấy từng luồng từng luồng tử khí xám xịt như có linh tính, đang trôi lơ lửng khắp phòng liền bay tới chui vào hốc mắt, hốc mũi, tai, miệng trên cái đầu lâu trắng bóng kia. Chẳng mấy chốc tử khí đã tan bớt đi, Nguyễn Minh lúc này mới có điều kiện nhìn rõ căn phòng này. Thực ra trong phòng cũng có đèn, nhưng ánh sáng yếu ớt của nó thì không thể kháng cự được trước luồng tử khí dày đặc kia nên từ bên ngoài nhìn vào cứ tưởng là căn phòng tối đen.

Trên giường lúc này, ngoài tên cốt binh đệ tử của Nguyễn Minh vẫn đang tham lam hút lấy hút để từng luồng tử khí ra thì còn có một cô bé tầm mười tuổi. Cô nhóc này mắc một bộ váy xám đơn sơ, chắp vá đủ chỗ đang nằm co ro trong góc giường, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ như phải chịu đau đớn tột cùng vậy. Điều kỳ lạ là trên người cô bé này khắc đầy những hình săm, Không! Nói đúng hơn là những phù văn ký hiệu đặc trưng của ma thuật. Những phù văn này liên tục chớp tắt xen kẽ nhau như đèn nhấp nháy mà hắn hay treo lên cây quất mỗi dịp Tết Nguyên Đán vậy. Cứ mỗi khi một phù văn tắt sáng thì một luồng tử khí màu xám từ đó lại trào ra. Tần suất không ngừng nghỉ như vậy thẩm nào khi vừa bước vào Nguyễn Minh cảm thấy khó chịu như vậy.

Tốc độ hấp thu tử khí của tên cốt binh kia vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc mà căn phòng đã trở lại với khung cảnh vốn có của nó, dù có hơi bẩn một chút do mấy ngày chưa được dọn dẹp. Những người bên ngoài thấy Nguyễn Minh vào phòng lâu như vậy vẫn không có tình huống khác lạ gì, thậm chí căn phòng từ tối đen như hũ nút nay đã sáng sửa trở lại liền cảm thấy vô cùng kinh hãi. Một số kẻ có vẻ dũng cảm một chút, cũng không ngăn nổi sự tò mò của mình kéo nhau vào xem xét tình hình.

Vào phòng, bọn họ nhìn thấy Nguyễn Minh đang đứng cạnh giường, nhưng điều khiến bọn hắn kinh hãi lại không phải hắn hay cô bé đang quằn quại trên giường, mà chính là bộ xương trắng đang ngồi trên giường hấp thu tử khí kia. Trước những điều quá mới mẻ thậm chí có phần đáng sợ như thế này, con người thưởng tỏ ra sợ hãi, tương tự như lúc này, một số tên nhát gan kẻ thì lùi ra ngoài cửa, tên thì ngà lăn ra đất thậm chí đũng quần còn chảy ra chất lỏng màu vàng khai mù mịt. Nhất thời tiếng la ó, gào thét theo hiệu ứng dây truyền lan nhanh khắp dãy hành lang này, khung cảnh gà bay chó chạy chỉ có trong chiến loạn được phục chế lại ngay tại đậy. Chẳng bao lâu, trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Minh cùng ba người khác, hai nhân viên cửa hàng và một vị khách. Hai nhân viên chính là số 43 cùng tên lớn tuổi đã ngăn cản Nguyễn Minh lúc trước, hiện tại đang vô cùng sợ hãi run rẩy, có lẽ vì trách nhiệm công việc nên không dám bỏ chạy. Trái ngược với nhân viên, vị khách này trông có vẻ như một lão thương nhân hay quý tộc gì đó, ăn mặc rất sang chảnh, nhưng phong thái đĩnh đạc bình tĩnh như kiểu việc xảy ra trước mắt hắn chỉ là chuyện thường ngày thôi vậy.

"Đúng là gừng càng già càng cay mà." var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Trong lúc Nguyễn Minh đang nhìn vị khách già này, lão ta cũng đánh giá hắn. Một chút sau, lão lên tiếng trước:

- Tiểu huynh đệ này có lẽ là pháp sư hệ vong linh có phải không? Lần đầu gặp được chức nghiệp chỉ có trong truyền thuyết này, không biết lão Paul này có cơ hội được làm quen với ngươi không?

Thấy lão lịch sự như vậy, Nguyễn Minh tất nhiên cũng không thể thất lễ được, kính lão đắc thọ mà.

- Không dám! Tại hạ là Nguyễn Minh, chỉ là một ma pháp sư học đồ hệ vong linh mà thôi, không có gì đáng tự hào cả!

Lão già thấy vậy lắc đầu cười nói:

- Lão già ta cũng coi như là có chút kiến thức, kinh nghiệm, vong linh ma pháp vô cùng khó luyện, yêu cầu tu luyện quá là hà khắc nên mới gần như bị tuyệt diệt trên dòng lịch sử như vậy. Hôm nay ta gặp được Nguyễn Minh huynh đệ đã là vạn hạnh lắm rồi.

Nguyễn Minh cũng không biết trả lời thế nào bèn gật đầu cười coi như đáp lời. Lão Paul thấy thế cũng không đi sâu vào vấn đề chức nghiệp của hắn nữa, bèn nói sang chuyện khác:

- Ta cũng có một số sản nghiệp nho nhỏ ở cái Trại du cư này, thế nào, ngươi có công việc nào chưa, có hứng thú tới chỗ ta làm không? Đối với nhân tài ta luôn giành mức đãi ngộ cao cấp nhất đấy, tiền bạc, mỹ nữ muốn gì có đó.

"Chậc! Lại lôi kéo rồi, nghe điều kiện cũng hấp dẫn đấy, nhưng ta chỉ là một kẻ qua đường trong cái thế giời này thôi, tiền bạc, gái gú gì gì đó chỉ là phù du, tăng cường thực lực, hoành thành nhiệm vụ trở về thế giới cũ mới là vương đạo!"

Nghĩ vậy hắn bèn lắc đầu từ chối:

- Không giấu gì ngài, hôm nay đây là lần thứ hai có người mời ta đến làm việc rồi! Mặc dù điều kiện ngài đưa ra vô cùng hấp dẫn nhưng xin thứ lỗi ta phải từ chối ngài thôi. Ta đã có công việc ổn định rồi và hiện tại cũng chưa có nhu cầu đổi việc.

Trên mặt lão già thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng được thay thể bởi khuôn mặt tươi cười rất nhanh:

- Được rồi! Vậy ta cũng không níu kéo nữa, đây là danh thiếp của ta, nếu đổi ý hoặc có việc gì cần hợp tác cứ việc tới địa chỉ trong đó. Cánh cửa của ta luôn mở rộng đối với ngươi!

Nói xong, lão già cười haha, dứt khoát rời khỏi căn phòng, để lại Nguyễn Minh và hai tên nhân viên cửa hàng vẫn đang trong trạng thái lo lắng, e ngại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui