Người Chơi Nhập Vai

Trong bữa ăn, Nguyễn Minh cũng kể cho những người còn lại nghe về nhiệm vụ càn quét Quỷ động đã nhận từ Akara, Charsi thì chẳng có phản ứng gì nhiều chỉ bảo hắn cẩn thận trong quá trình làm nhiệm vụ nhưng cô bé Lily thì:

- Không biết đâu! Ca ca phải cho muội đi cùng cơ, từ lúc vào trại đến giờ ta chưa từng được bước chân ra cổng bao giờ cả, trời tròn đất méo như thế nào muội cũng quên mất rồi!

Vừa làm nũng, vừa không quên gắp miếng thịt to tướng nhét vào miệng, bộ dạng tham ăn của nàng thật quá là đáng yêu mà. Nhưng mặc cho nàng năn nỉ đến mức nào, trái tim sắt đá của Charsi và Nguyễn Minh cũng không bị hòa tan dù chỉ một xíu.

- Hừ! Nhóc con như người thì biết cái gì mà đòi đi chém giết, ngại mạng quá dài à?

- Ngài Charsi nói đúng lắm! Muội nên nghe lời sư phụ mình ở nhà đi! Quỷ động đó nguy hiểm vô cùng, sơ suất một chút là mất mạng ngay!

Cô bé cúi xuống nghĩ ngợi một chút, bỗng như nắm bắt được biện luận gì bèn ngẩng lên nói:


- Hừ! Không phải chỉ là chút nguy hiểm thôi sao? Ca ca chỉ là một tay pháp sư học đồ còn dám mạo hiểm, muội là chiến binh cấp hai đó nha. Yên tâm đi, dẫn muội theo muội bảo kê huynh miễn phí!

Nghe Lily nói vậy, Nguyễn Minh cũng cảm thấy đúng, thực lực của nàng ta mạnh như vậy, chút nguy hiểm trong Quỷ động dành cho tân thủ kia đối với nàng có lẽ chỉ là rắc rối nhỏ mà thôi. Đang định gật đầu đáp ứng, thì hắn chợt thấy đôi mắt đang nháy lia lịa của Charsi, có lẽ nàng ta thực sự không muốn cô bé này đi mạo hiểm một chút nào hoặc là có lý do nào đó không thể nói ra được. Nguyễn Minh đành tìm một cái cớ vô cùng miễn cưỡng:

- Ừm! Xin lỗi muội! Mặc dù cũng muốn muội đi cùng để bảo kê ta nhưng nhiệm vụ này chỉ giành cho cấp học đồ thôi, một người có thực lực mạnh như muội tham gia vào sẽ làm mất đi ý nghĩa lịch luyện của nhiệm vu này. Hơn thế nữa nhiệm vụ được Akara giao cho, muội cũng biết quan hệ giữa bà ấy với sư phụ muội rồi đấy.

Vừa nghe tới Akara, mặt Charsi lại sầm xuống, nhưng cũng không ngắt lời Nguyễn Minh, dù sao thì hắn cũng đang giúp nàng ngăn cản cô bé ham ăn ham chơi kia. Nhưng có vẻ cái lý do Nguyễn Minh đưa ra cũng chẳng thuyết phục được cô nhóc này, nó vẫn lắc đầu nguầy nguậy nói:

- Hứ! Bản cô nương chỉ đi theo bảo kê thôi là được chứ gì, cùng lắm khi huynh gặp nguy hiểm đến tính mạng muội mới ra tay! Người khác thì ta mặc kệ! Hơn thế nữa vì lý do khống chế tử khí, chắc chắn huynh sẽ phải mang Sandy theo, một cô nhóc không có chút tu vị nào như nàng còn đi được mà sao ta lại không thể? Muội không biết đâu


Sandy đang ngồi ăn, nãy giờ im lặng không nói câu nào không ngờ cũng dính đạn, nhưng có vẻ nó cũng chẳng để ý gì lắm. Dù sao thì chỉ Nguyễn Minh mới là người có thể quyết định sinh tử của cô bé thông qua chiếc vòng cổ nô lệ, tất nhiên là hắn chưa dùng cái quyền này bao giờ, nhưng e sợ thì vẫn phải có.

Nguyễn Minh cũng bất lực trước độ cứng đầu cũng như lý do mà Lily đưa ra, hắn quay sang Charsi làm bộ dáng hết cách. Charsi đành quay sang gõ một phát đau điếng vào đầu của Lily:

- Hừ ta không cho phép ngươi đi đấy! nuôi ngươi bao năm nay tới khi lớn tới mức này rồi, có chút chuyện nhỏ mà cũng không chịu nghe lời à? Xem ra ngươi được chiều chuộng nhiều quá nên sinh hư rồi! Tới kho củi thực hiện gia pháp đi!

- Không! Sư phụ làm thế là bất công, con không chịu đâu! Tại sao Nguyễn Minh ca ca với Sandy đi được còn con thì không? Người nói đi? Hu hu!

Thấy cô bé tủi thân khóc lóc, Nguyễn Minh cũng hơi mủi lòng, nhưng nhìn thấy thái độ cứng rắn của Charsi hắn biết là cơ hội cho cô bé này được đi ra ngoài gần như chỉ bằng không?


- Hừ! Không giải thích giải thiếc gì hết! Ngươi không nhanh lên thì gấp đôi gia pháp nhé!

Lily nghe vậy, mặc dù không cam tâm nhưng cái gia pháp này thực sự làm nàng sợ hãi, đành phải mang theo cái bộ dáng ấm ức như phải chịu vô vàn ủy khuất lật đật rời khỏi nhà ăn. Charsi thấy nàng rời đi mới quay sang giải thích cho Nguyễn Minh:

- Chắc ngươi cũng dò hỏi được về thân thế của nàng rồi phải không? Kẻ thù của gia đình cô nhóc này vẫn chưa từng bỏ qua việc đuổi giết nó. Trong trại Du cư này, chút địa vị của ta cùng quyển lực của trại chủ Kashya mới có thể bảo vệ nó an toàn. Nhưng một khi ra khỏi trại, chỉ hơi không cẩn thận để lộ chút thông tin cho đám chó săn kia thì con nhóc này sẽ phải chịu những đợt truy sát liên miên bất tận, không chết không thôi. Haizz! CHẳng biết thù hận tới mức nào mà đám người kia lại xuất thủ độc ác như vậy, chỉ một bé gái mà chúng bao nhiêu năm rồi chưa một lần bỏ qua.

Sandy nghe thấy thân thế của Lily cũng bi thảm như mình vậy, cùng là con gái gia đình quý tộc được cưng chiều từ nhỏ, cùng bị biến cố mà nhà tan cửa nát, người thân thì bị giết hoặc trở thành nô lệ. Cô bé này đang ăn uống vui vẻ đột nhiên lại cúi mặt xuống, khóc rưng rức. Thấy cô bé khóc nức nở như vậy, Nguyễn Minh cũng cảm thấy thì ra nàng còn có mặt yếu đuối như thế này, trước đây thấy nàng đau đớn cũng không cầu xin một câu nào, chỉ nằm co ro rên rỉ góc giường. Đang định an ửi nàng một chút thì đã bị Charsi nhanh chân hơn tranh trước, ôm lấy cô bé đặt lên lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành:

- Ngoan nào! Đừng khóc! Có lẽ hoàn cảnh của ngươi cũng giống như con bé Lily nhà ta nhỉ? Khổ thân quá! Mà thôi, chuỗi ngày cực khổ đã qua rồi! Mặc dù không ở chung với tên Nguyễn Minh này mấy ngày nhưng đôi mắt tinh tường của ta vẫn nhận ra được dù hắn hơi ranh mãnh một chút nhưng cũng không phải là một người xấu. Ngươi đi theo hắn có lẽ là một chuyện tốt, ít nhất là sẽ không phải chịu đói hay ngược đãi gì cả!

Nguyễn Minh nghe Charsi lại nghĩ tốt vì mình như vậy, cũng vừa vui mừng vừa hơi chột dạ. Dù sao thì lúc mua cô bé nô lệ này về, hắn cũng làm gì có ý tưởng cao quý, nhân văn gì đâu, chủ yếu là thấy cô bé này có tư chất rất cao nếu tu luyện tốt sẽ giúp ích cho mình trong tương lai. Đồng thời tử khí phát ra từ người cô bé này cũng vừa đúng là nguồn thức ăn béo bở cho đám cốt binh của hắn nữa, một mũi tên bắn chết mấy con chim, lợi ích lớn như vậy sao hắn có thể bỏ qua được cơ chứ. Tất nhiên Nguyễn Minh cũng chưa từng có ý tưởng gì xấu, hành hạ, bỏ đói hay vài trò biến thái của của đám Ấu dâm trong truyền thuyết. Dù sao Nguyễn Minh cũng sống trong một thế giới mà chế độ nô lệ đã bị khai tử vô số năm trước rồi, ở xã hội hiện đại chỉ cần tâm lý không bị vặn vẹo do hoàn cảnh, phim ảnh, sách báo đồi trụy thì chẳng có người lớn nào đủ nhẫn tâm làm chuyện xấu với trẻ em cả.

Đang hưng phấn vì được Charsi khen là tốt bụng, thì lời nói của nàng tiếp theo lại như cây kim châm đâm thủng quá bóng đang phồng lên như hắn:


- Nguyễn Minh! Ngươi cũng cẩn thận đấy, Hừ! Cô bé này ta bảo kê rồi! Nếu ngươi dám ngược đãi nàng thì đừng trách sao búa này lại to nhé!

Vừa nói vừa rút từ đạo cụ không gian ra một chiếc búa rèn to tổ bố, rồi vung vẩy nhẹ nhàng như thể nàng ta đang cầm cái vỉ ruồi vậy. Nguyễn Minh cũng không cho rằng trọng lượng của cái búa này lại nhẹ như những gì đang diễn ra trước mắt hắn, tất cả là do thực lực của Charsi quá mạnh mà thôi. Nhìn thấy cây búa to như vậy, tính cả trọng lượng của cán búa cũng làm bằng thứ kim loại gì đó mà hắn không biết, Nguyễn Minh chắc mẩm nó không dưới 200Kg. Nghĩ tới cảnh cây búa này đập vào bất cứ bộ phận nào trên cơ thể mình, chắc chắn nếu không tan xương nát thịt thì cũng lèo nhèo như cái bánh bèo rồi.

Nguyễn Minh vội vàng vâng vâng dạ dạ, thề thốt đủ kiểu sẽ chăm sóc cô bé Sandy này thật tốt, quyết không để nó phải chịu ủy khuất nào. Nghe được những điều này, Charsi cũng hài lòng gật đầu, sau đo ra hiệu đã ăn xong bữa rồi đi xem Lily đang chịu phạt "Gia pháp" đến đâu rồi. Thực ra cái "Gia pháp" này thì Nguyễn Minh cũng chẳng xa lạ gì, chỉ là bổ củi mà thôi, ngoài việc hơi mệt mỏi đau cơ một chút thì cũng chẳng có chuyện gì xấu cả. Hơn thế nữa còn được rèn luyện cơ thể cộng với tăng độ hiểu biết về chất lượng, hại ít lợi nhiều mà.

Nguyễn Minh cũng dẫn Sandy tới kho củi, chờ Lily tập xong rồi mượn nàng ít quần áo cho Sandy mặc tạm, rồi nhờ Charsi đóng cho nàng một chiếc giường nhỏ vậy là chuyện ăn mặc ở của cô bé nô lệ này đã giải quyết xong. Nguyễn Minh đặt chiếc giường mới này ở đầu kia của căn phòng hắn đang ở, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân mà, cách xa một chút thì tránh được nhiều hiểu lầm không đáng có. Còn tách cho cô bé phòng riêng thì không được, hắn còn phải đề phòng tử khí trong người nàng bộc phát, nếu ở riêng thì khó có thể xử lý kịp thời được, không những cô bé này phải chịu đau đớn thậm chí nguy hiểm mà còn có thể gây ảnh hưởng tới những người cạnh đó nữa.

Sau bữa tối êm ả ngoài việc Lily vẫn đang hậm hực, Nguyễn Minh dẫn Sandy về phòng, chỉ cho cô bé chỗ ngủ của nó rồi dặn dò Lyx để ý một chút tới quả bom nổ chậm này. Bản thân hắn thì chìm vào trong tu luyện, dẫu sao thì hôm nay mới thỉnh giáo được phương pháp áp súc ma lực từ lão pháp sư Bruce, hắn cũng không chờ nổi nữa muốn ngay lập tức thực hành rồi.

Tập trung tinh thần, Nguyễn Minh thử tóm lấy hai dải ma lực trong đan điền tiến hành thí nghiệm trước, rồi sau đó mới tiến hành mở rộng ra. Quá trình diễn ra khá ổn, vì tư chất ma lực của hắn hơi kém nên việc điều khiển những dải ma lực này có hơi trúc trắc, không tự nhiên nhưng nhờ vào sự tập trung cao độ, cuối cùng hắn cũng thuận lợi bện chúng thành theo kiểu tết dây thừng. Kết cấu mới tương đối bền chắc, hắn đã tử cố sức chín trâu hai hổ, kéo mạnh về hai đầu của sợi dây thừng ma lực nhưng nó chẳng mảy may suy suyển chút nào. Mừng rỡ trước thành quả mình vừa đạt được, Nguyễn Minh tiếp tục mở rộng nó sang những dải ma lực ít ỏi còn sót lại. Trải qua một đêm không ngủ cố gắng, Nguyễn Minh cũng thành công tạo ra ba sợi dây thừng ma lực, cũng thành công áp súc thêm một chút tinh thần lực. Vẫn như thường lệ, Nguyễn Minh dậy sớm cùng Lily làm công việc bổ củi thường ngày, rồi sau đó tắm rửa thơm tho. Tất nhiên là sáng nay hắn không tu luyện trong nhà tắm vì có một cuộc hẹn quan trọng với Akara, Nguyễn Minh cũng rất nóng lòng muốn xem thử cái đám đồng đội mà mình cần bảo kê trông tròn méo như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận