Cậu ta đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, đóng sầm cửa lại thật mạnh, một nam một nữ cứ vậy tách ra.
Nhưng Cole không thấy được là.
Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại.
Bạn gái của mình chậm rãi mở mắt ra.
Bóng tối hỗn độn chiếm cứ toàn bộ con ngươi, một âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe rõ được chậm rãi truyền ra từ trong miệng Vanula.
Giống như rên rỉ.
Lại giống như tiếng khóc của trẻ con mới sinh.
Dưới chăn bông, chỗ bụng Vanula bắt đầu chậm rãi nhô lên.
Theo hô hấp, vị trí nhô lên kia lại chậm rãi hạ xuống.
Cứ phập phồng lên xuống.
Hình như có thứ kỳ lạ nào đó, đang âm ỉ, lên men, thai nghén.
.
.
.
.
.
Đến khi cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra.
Cole dùng giọng nói khàn khàn khó nghe hét lên: "Cơm đâu? Cơm đâu?"
Giọng nói của Vanula dường như hơi suy yếu: "Trong tủ lạnh có ngũ cốc."
"Mẹ nó, lại là ngũ cốc, lại là ngũ cốc! Ngày nào cũng ăn tôi ngán muốn chết rồi!"
Cậu ta cố tình quên đi sự thật là mình không kiếm ra tiền.
Cô gái cũng trầm mặc, nghe lời oán giận của tên đàn ông vô năng—— giống như trước đây.
Mãi đến khi Cole pha xong bát ngũ cốc, trở về phòng ngủ, ngồi trên sô pha, dường như lại muốn cầm lấy tay cầm và tai nghe.
Vanula nở nụ cười.
Bóng tối trong mắt nhanh chóng rút đi.
Vanula khôi phục bình thường.
Cô ta ngồi dậy, dùng chăn đắp lên nửa người dưới, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Anh yêu, em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện."
Cole vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cậu ta chỉ lầm bầm: "Nói chuyện gì?"
"Nói về đứa nhỏ chưa chào đời của chúng ta."
"Cái này thì có gì mà nói chứ? Chỉ là phá thai thôi."
Dường như có sự khác biệt rất lớn về nhận thức giữa nam và nữ đối với vấn đề phá thai.
Phụ nữ có bản năng làm mẹ rất mạnh mẽ, ngoại trừ rất ít người, thì người bình thường mỗi lần sẩy thai, thì đều sẽ khổ sở một thời gian rất dài.
Nhưng đàn ông thì không.
.
.
.
.
.
Dù sao thì người chịu tội cũng không phải là mình.
Thân thể bị tổn hại cũng không phải là mình.
Phá thai nhiều lần dẫn đến vô sinh, người gánh vác kết quả này, cũng không phải là mình.
.
.
.
.
.
Vẻ mặt Cole thờ ơ.
Vanula còn muốn nói thêm gì đó.
Nhìn thấy bạn gái mở miệng, Cole không kiên nhẫn phất phất tay.
"Chuyện này không cần phải nói nữa."
"Phá cũng đã phá rồi, còn nói mấy thứ vô dụng này làm gì?"
Có lẽ là trong lòng còn yêu.
Giọng Cole đột nhiên dịu xuống.
"Hôm nay em nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, ngày mai anh mua cho em cái bánh pizza, chúng ta bồi bổ sức khỏe."
Giây tiếp theo, cậu ta mang tai nghe.
Những tiếng súng ồn ào đã cô lập đôi tình nhân trong cùng một căn phòng, ngăn cách họ ở hai thế giới khác nhau.
Không phải trong lòng còn yêu.
.
.
.
.
.
Cole chỉ là muốn mau chóng dỗ dành Vanula một chút, sau đó nhanh chóng đắm chìm vào màn game mới.
Dường như Vanula cũng nhìn thấu được điểm này.
Trong lúc Cole không phát hiện.
Bóng tối lại lần nữa chiếm lĩnh con ngươi.
Màu đen kia, đen đến thuần túy, đen đến khủng bố.
Cô ta nở nụ cười.
Khóe miệng càng lúc càng rộng ra.
Cho đến khi rộng đến mức độ mà một người bình thường khó có thể đạt tới.
Cùng lúc đó, chiếc chăn bông đang trùm nửa người dưới không ngừng phồng lên.
Đến khi một tiếng "phụt" vang lên.
Cô ta giống như là vừa đi vệ sinh.
.
.
.
.
.
Đương nhiên, những động tĩnh này Cole đều không nghe thấy.
Nhìn Cole thờ ơ, giọng nói bén nhọn của Vanula đột nhiên xuyên thấu màng tai Cole!
"Khặc khặc khặc khặc!"
"Tôi chỉ muốn anh nhìn xem đứa nhỏ của chúng ta có xinh đẹp hay không!"
Cole bị tiếng ồn bén nhọn thật lớn làm cho bừng tỉnh.
Cậu ta mạnh mẽ quay đầu.
Liền nhìn thấy bạn gái mình đang ôm một khối thịt toàn thân đen kịt, đang cười điên cuồng với mình một cách khủng bố!
Hàm răng sắc bén.
Khoang miệng nứt ra.
Cùng với, dây rốn nối cơ thể mẹ và khối thịt!
Tác động thị giác cực lớn khiến Cole đứng hình tại chỗ.
Sau đó, cậu ta nhìn thấy.
Khối thịt kia mọc ra mắt và răng.
Đồng tử tối đen giống mẹ như đúc.
Hàm răng sắc bén, giống như dã thú!
"Ôm nó đi, là một bé trai."
Cuống rốn chuyển động, kéo khối thịt bay lên, trực tiếp dán vào mặt Cole.
"Oa!"
Đây là tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
"A a a a!"
Đây là tiếng thét sợ hãi cực điểm.
"Rắc rắc ~~"
Đây là, tiếng nhai, tiếng nuốt.
"Ực ực."
Đây là tiếng Lục Minh nhấp một ngụm cà phê.
"Đáng đời."
Cao Nghĩa Thịnh đưa ra đánh giá như vậy với kết cục của Cole.
Kẻ cặn bã bị người ta căm hận —— bất kể là nam hay nữ, đều ghét những người có tiêu chuẩn đạo đức thấp.
Cho nên, đối với cái chết của Cole, không người nào cảm thấy đau lòng thương tiếc.
Chỉ có ghê tởm mà thôi.
Cole chết thật sự là quá khó nhìn.
Máu thịt vương vãi khắp sàn.
Cơ quan nội tạng rải rác.
Người ở chỗ này đều có kinh nghiệm phong phú, chỉ cần tưởng tượng, là có thể hình dung ra được mùi vị tanh tưởi tràn ngập khắp phòng.
"Ực ực."
Lục Minh lại nhấp một ngụm cà phê.
Nhìn đứa trẻ sơ sinh trong màn hình đang hung ác cắn nuốt cha mình, ánh mắt càng lúc càng thâm thúy.
"Đây là Lệ quỷ."
Vanula không phải U hồn, không phải Lệ quỷ.
Nhưng đứa bé này của cô ta, lại đúng là một Lệ quỷ đúng chuẩn—— đã có thể hình thành ra hình thể, bị con người nhìn thấy, thậm chí có thể trực tiếp gây ra sát thương cho con người.
"Đại khái giống như một loại quan hệ cộng sinh, sức mạnh của Lệ quỷ đã chống đỡ giúp Vanula hình thành thân thể sau khi chết, trở về bên cạnh bạn trai."
"Đây không phải là ý nguyện chủ quan của Vanula, mà là của đứa nhỏ chưa sinh ra bị chuyển hóa thành Lệ quỷ này, muốn cha ruột mình giải thích."
"Kết cục quá bi kịch."
Chuyện xảy ra ở trên người Cole, đại khái chính là Logic này.