Móng vuốt đang ngo ngoe rục rịch của Phong Sở Mạc rụt rụt, vừa cúi đầu, đã trông thấy tên nào đó đã xem kịch vui suốt nãy giờ, cho rằng trò hay là miễn phí chắc?Quơ móng vuốt bắt lấy Miêu Linh lại đang cười nghiêng cười ngả, đưa đến trước mặt của Lý Giai Giai, pi một tiếng, dấu môi của Lý Giai Giai dính trên mặt Miêu Linh, một luồng khí lạnh băng từ môi chảy vào người, thân thể Lý Giai Giai run lên: "Tôi, tôi, vừa rồi hình như tôi hôn phải thứ gì đó rồi, nhưng không phải Andre đúng không?"Cô ấy quay đầu nhìn Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi mở to hai mắt nhìn, trong lúc hoảng hốt, hình như cô đã nhìn thấy một bóng hình nho nhỏ như ẩn như hiện giữa Lý Giai Giai và Tiểu Hắc, cái trán toát mồ hôi: "Cậu lời rồi nhé, Giai Giai, trừ Andre, cậu còn có thể hôn phải ai nữa?"Trong phòng chỉ có hai người một mèo, chả lẽ mình còn có thể vừa mới hôn phải Diệp Vi Vi? Lý Giai Giai bật cười vì sức tưởng tượng của chính mình, lắc đầu, bỏ qua chuyện vừa rồi, đang định không ngừng cố gắng để công lược Andre cao lớn đẹp trai, thì bên ngoài truyền đến tiếng ai đang gọi Lý Giai Giai.
Lý Giai Giai bảo Diệp Vi Vi chờ mình một chút, rồi vội vàng đi ra ngoài.
"Có chuyện gì?""Lại là người nhà kia, lần trước đều lên báo rồi, mà vẫn kiêu ngạo như vậy.
""Thật đáng thương"Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện biến mất từ bên ngoài phòng bệnh.
"Phì phì""Meo"Tiếng nức nở quỷ dị của Miêu Linh vang vọng ở bên tai, Phong Sở Mạc ngồi một chỗ như là không liên quan gì đến mình, muốn vô tội bao nhiêu là vô tội bấy nhiêu, Diệp Vi Vi lại chớp chớp mắt, cái thứ kia, không nhìn thấy được, hẳn là, không phải Tiểu Hắc cố ý dọa Lý Giai Giai, nhỉ, Diệp Vi Vi tự an ủi mình như vậy, thật ra thì Tiểu Hắc cũng không phải con mèo lòng dạ hẹp hòi đến vậy, ha.
Mới là lạ! Truyện đăng nhanh tại dembuon chấm vnChỉ vì tối hôm qua để Tiểu Hắc ở ổ mèo cả đêm, không cho nó lên giường, mà, m* n*, Tiểu Hắc dùng ánh mắt rất dọa người nhìn chằm chằm mãi vào Diệp Vi Vi, tới tận lúc vừa nãy đi vào bệnh viện thú cưng mới thôi.
Trời mới biết, ánh mắt kia của Tiểu Hắc, thật sự là khiến cho cả người cô rùng mình mà không rõ nguyên nhân, cái cảm giác ấy như là cái cảm giác khi một động vật ăn thịt đang nhìn chằm chằm con mồi mình nhìn trúng thật lâu, cũng đang tự hỏi xem nên bắt đầu ăn từ nơi nào vậy.
Diệp Vi Vi, là người rất tin tưởng giác quan thứ sáu của bản thân, bởi vậy, sửa lại sự kiêu ngạo nho nhỏ của tối hôm qua, thái độ của Diệp Vi Vi đối với Phong Sở Mạc hôm nay, lại có chút nịnh nọt.
Phong Sở Mạc cảm thấy như vậy mới đúng!Với người phụ nữ này, không thể quá chiều cô được, ít nhất, không thể nửa đêm rồi còn đuổi chồng mình xuống giường, chính mình lại ngủ ngon một mình!Qua thật lâu sau Lý Giai Giai mới trở về, sắc mặt vẫn luôn rất khó coi, cũng không có tâm tình trêu đùa mèo đen mình thích nhất, vội vàng băng bó cái chân bị gãy của đối phương xong là lại đi ngay.
Diệp Vi Vi cũng ngượng, không dám hỏi đã có chuyện gì xảy ả, dù sao hai người cũng chỉ quen biết bình thường, khi cô ôm Tiểu Hắc ra ngoài, một chiếc xe cấp cứu bị mấy bác sĩ đẩy qua, Diệp Vi Vi liếc mắt một cái, thấy được vết máu đỏ thẫm lan ra trên cái chăn trắng như tuyết, chỉ kịp liếc mắt một cái, chiếc xe cấp cứu cũng đã đi xa, theo bản năng ôm chặt lấy Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi đột nhiên cảm thấy nơi này có chút lạnh lẽo, xoay người, cô đi về phía đầu kia của hành lang.
Trong lòng Diệp Vi Vi, đầu nhỏ màu đen nhẹ nhàng quay lại, mắt mèo sâu thẳm nhìn về hành lang dài không một bóng người, phía sau, trên đoạn đường xe cấp cứu đi qua, màn sương đen dần dần tràn ngập, thật là nhiều, tử khí.
Mi nhìn thấy không?Nhìn thấy.
Xem ra bọn họ cũng chưa biết hối cải, mi còn muốn đi trả thù sao?Không cần, bọn họ chọc đến thứ không nên chọc rồi, lúc này đây, bọn họ chết chắc rồi.
Miêu Linh liếm liếm móng vuốt, trên mặt mèo ngưng tụ từ hắc khí, vặn vẹo ra một nụ cười ác ý.
Phong Sở Mạc chui đầu vào trong lòng Diệp Vi Vi, mùi hương quen thuộc ấm áp trong lòng làm anh nhắm mắt lại, ít nhất, anh đã tìm được nguồn ấm áp mà mình vẫn luôn tìm, thật sự, thật là tốt quá.
Editor: Nguyệt Trường LyBeta: Alissa.