Thân thể mèo đen bị nghiền nát, Diệp Vi Vi mở to hai mắt nhìn, đầu tiên là không dám tin tưởng, ngay sau đó, cứ thế nhào tới, bổ nhào ra trước bánh xe, đôi tay cô lung tung bắt ôm, ôm thân thể nát vụn của mèo đen vào trong lòng, trong lúc nhất thời, trên tay trước ngực đều là một mảnh máu thịt mơ hồ:
"Tiểu Hắc"
"Tiểu Hắc"
Trong miệng cô chỉ biết gọi hai chữ này, trên má cũng loang lổ vết máu, trong lúc nhất thời, phảng phất như linh hồn cũng bay đi mất.
Trong vòng người vây xem có người không đành lòng, muốn tiến lên kéo Diệp Vi Vi dậy, cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ người chủ xe kia, thậm chí, còn có người muốn kéo cửa xe, lôi người chủ xe Audi vẫn luôn không có động tĩnh kia ra ngoài.
Ngay sau đó, tiếng brừm brừm vang lên.
"Anh ta đang khởi động xe!"
Có người nhìn bánh xe đang lăn về phía trước kia, sắc mặt kịch biến, những người trước đó còn đang chỉ trỏ chủ xe Audi cũng theo bản năng lùi ra, có người hảo tâm, giữ chặt Diệp Vi Vi muốn kéo cô ra.
Trên mặt kính thuỷ tinh, mơ hồ chiếu ra gương mặt tươi cười điên cuồng tà ác lại đắc ý của Hồ Phong, gã ta nghĩ, nhìn xem, mình thông minh biết bao, con mèo đen kia chết thảm như vậy, chết đến không thể chết lại được nữa, về sau, chính mình sẽ không bao giờ gặp phải hồn phách của những con súc sinh đáng chết đó nữa chứ, về sau, gã ta muốn hành hạ càng nhiều động vật đến khi chúng nó chết đi, bây giờ gã ta đã học khôn rồi, gã ta sẽ cho những con súc sinh đáng chết đó đều biến thành tro, không phải có người nói, âm hồn phải dựa vào thi thể sao, đều chết đi!
Hồ Phong nhìn người phụ nữ đang ôm mèo đen kia dừng lại trước bánh xe của mình, môi ngoác ngoác sang hai bên, chân chậm rãi buông phanh ra, hơn nữa, một chân hung tợn đạp về phía chân ga, người phụ nữ nuôi mèo này cũng nên chết, đều đáng chết!
Ngay sau đó, biểu tình tà ác trên mặt Hồ Phong cứng đờ, cái chân đạp về phía chân ga kia của gã ta bị một loại sức mạnh âm lãnh đến cực điểm cố định lại ở giữa không trung, hàn ý âm lãnh từ cái chân kia lan tràn lên trên, sau đó, dần dần lan tràn lên thân thể gã, cốt cách xương máu của gã, trái tim tuỷ não của gã, từng chút, từng chút một.
"Ưm ưm"
Hồ Phong đã không thể nhúc nhích được nữa, cảm giác toàn thân hàn ý xâm nhập ấy phảng phất như đang gặp một loại khổ hình không chút tiếng động vậy, lạnh thấu xương, ngứa ngáy, cực hạn như là thân mình trần trụi nằm trong băng thiên tuyết địa, từ ngoài vào trong, bị đông cứng từng chút một, cảm giác tử vong, thật là đáng sợ, gã ta muốn xin tha, muốn phát ra tiếng, lại chỉ là vọng tưởng.
Phía sau, một luồng hàn ý càng lạnh lẽo lan tràn, sau đó, từ trong kính chiếu hậu, gã ta thấy được một người đàn ông bỗng xuất hiện trên chỗ ngồi trống không ở phía sau, một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ, một người đàn ông, ôm mèo, con mèo kia, với con mèo vừa bị gã ta đâm chết, rõ ràng là giống nhau như đúc, thế nhưng, hiện giờ, lực chú ý của Hồ Phong lại không có cách nào đặt lên người con mèo mà gã ta để ý dù chỉ một chút, trực giác nói cho gã ta, rằng người đàn ông này đáng sợ hơn con mèo kia nhiều.
"Ư ư."
Trong họng Hồ Phong tràn ra tiếng xin tha, bộ mặt dữ tợn bị bao trùm bởi một lớp màu xanh trắng, giống như người chết, gương mặt của gã ta cũng đã hoàn toàn không còn giống chính mình, lại vẫn có thể cảm nhận được hàn ý đáng sợ.
Chết lặng, lại có thể cảm nhận được mỗi một phần thống khổ một cách rõ ràng.
Biểu tình của người đàn ông nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo, lạnh đến nỗi còn khiến cho Hồ Phong cảm thấy sợ hãi hơn cả sự thống khổ khi hàn ý làm toàn thân gã ta đều đông lại.
"Mày không nên ra tay với cô ấy."
Giọng nói trầm thấp từ tính động lòng người như giọng của MC nam trên đài phát sóng đêm khuya ấy, giờ phút này, lại là móc khóa tử vong, tay Phong Sở Mạc nhẹ nhàng vuốt ve thân thể biến ảo từ âm khí của Miêu Linh, con ngươi khẽ nâng.
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
Tiếng vỡ vụn truyền đến từ trên thân thể, đồng tử của Hồ Phong mở rộng, hoảng sợ đến cực điểm, đau đớn đến cực điểm, đầu tiên là ngón chân, rồi đến bàn chân, cổ chân, cẳng chân, đầu gối, đùi, từng tấc một, từng chút một, từng thứ một, vỡ vụn, nát tan, gã muốn há mồm kêu rên, lại không mở miệng nổi, chỉ có chỗ yết hầu còn có tiếng ư ư, thê thảm, lại tuyệt vọng.
Hình phạt tan xương nát thịt, đau đớn như thiên đao vạn quả, ở trong một không gian bịt kín như vậy, sau khi gã ta phải tự cảm nhận tội ác của mình một lần lại một lần, hơn nữa còn phải tự cảm nhận càng nhiều càng nhiều tội ác hơn nữa, tên thiếu niên với trái tim đã thối nát này, cuối cùng vẫn phải lấy cách thức thảm thiết nhất để chết đi trong thống khổ và tuyệt vọng.
Vụn băng đỏ như máu vỡ tan phủ kín toàn bộ chỗ ngồi phía trước, ánh mặt trời chiếu vào, làm chúng lập loè ánh sáng động lòng người, đôi mắt của Phong Sở Mạc dừng trên chuôi đao ngắn kia, cảm giác làm cho anh có chút bài xích kia đến từ chuôi đao đó, năm ngón tay mở ra, đao ngắn đã ở trong lòng bàn tay.
Editor: Nguyệt Trường Ly