Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

"Roẹt" một tiếng, lòng bàn tay bị chủy thủ nung ra một cái lỗ đen, Miêu Linh 'meo' một tiếng, lông trên người nổ tung, hung tợn trừng mắt nhìn chuôi đao trong lòng bàn tay của Phong Sở Mạc, lại từng chút một lùi về phía sau, đó là thứ có thể làm nó hoàn toàn tan biến, tiềm thức của nó nói cho nó như vậy.

"Xem ra, còn có người khác đã giúp đỡ nó."

Hoa văn bùa chút trên chuôi đao đó lập lòe, muốn tiếp tục khuếch tán lỗ đen trong lòng bàn tay của Phong Sở Mạc, ngay sau đó, năm ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng nắm lại.

Hoa văn trên đao dần dần ảm đạm, mà thanh đao ấy cũng cong vẹo thành bánh quai chèo, thành sắt vụn, rồi rơi xuống đất.

Sắc mặt Phong Sở Mạc đầy vẻ âm lãnh, vèo một cái, nắm lấy Miêu Linh đang ngây người, âm khí quay tròn, lỗ đen trong lòng bàn tay tan rã, thoạt nhìn, như là chuyện gì cũng chưa phát sinh, mà vốn bởi sự xuất hiện của thanh đao mà đầu óc choáng váng, giờ đây đầu óc của Miêu Linh cũng nháy mắt trở nên rõ ràng.

Mắt mèo của Miêu Linh trừng lớn, trong lúc hoảng hốt, nó biết chính mình hình như là thật sự đã đi theo một vị đại ca không tầm thường.

"Đi theo nó một đường, hiện giờ chính là thời điểm thu hoạch, vậy mà vẫn không dám đi ra sao."

Ngay sau đó, nó nghe được đại ca nhà mình nói như vậy.

Một mùi hương cực kỳ khó chịu, một hơi thở làm nó thấy chán ghét theo bản năng lan tràn trong thùng xe.

Miêu Linh meo một tiếng, lộ ra hàm răng nhòn nhọn của chính mình, thân mình rụt về phía sau, lông đuôi và lông trên người, tất cả đều xù lên.

Một con chó săn màu đen cao như một người hiện ra thân hình, hốc mắt tối om của nó nhìn Phong Sở Mạc, thân mình cũng hơi hơi nằm rạp xuống, không phải làm tư thế cảnh giới, mà là một tư thế có thể tùy thời nhào lên để công kích, đều nhằm vào người đàn ông Phong Sở Mạc làm cho nó cảm thấy run rẩy theo bản năng này, còn đối với con Miêu Linh Đang xù lông toàn thân kia, ngay cả nhìn nó cũng không thèm nhìn một cái.

Miêu Linh cảm thấy mất hết mặt mũi, lại gầm gừ một tiếng lớn hơn nữa để uy hiếp, lông trên mặt cũng xù lên theo, nó nóng lòng muốn thử, lại không dám thật sự nhào lên.

Nó chỉ nhìn đến bộ dáng bị ngược đãi thảm thiết của tên này ở bệnh viện, từ xa cảm giác nó rất là lợi hại, nào có biết đâu rằng, tên này còn đáng ghét như vậy, tức chết mèo mà!

Bàn tay to của Phong Sở Mạc đè lại đầu của Miêu Linh, liếc mắt nhìn đống vụn băng mà máu ở hàng phía trước kia một cái, trong mắt là vẻ lạnh lùng tàn khốc: "Tuy rằng không quá hoàn chỉnh, thế nhưng, hẳn là cũng đủ để mày trả thù một cách thống khoái."

Người đàn ông và mèo đen biến mất trong thùng xe Audi, còn chó săn màu đen thì dùng hốc mắt tối om nhìn về phía hắc khí như ẩn như hiện trong một đống vụn băng kia, khóe môi ngoác ngoác, như là bị xé ra thành một cái miệng lớn vậy, trông cực kỳ đáng sợ.

Thê thảm, tiếng kêu thuộc về một linh hồn bị xé rách thêm một lần nữa, vang lên trong xe từ thấp đến cao, rồi dần dần không còn tiếng động, Phong Sở Mạc ôm Miêu Linh, đứng phía sau Diệp Vi Vi, nhìn bộ dáng ôm thân mình đã vỡ thành mảnh nhỏ của mèo đen không muốn buông tay, cũng không muốn làm người đụng chạm, nghe lời nhắc mãi rằng Tiểu Hắc sẽ sống lại, rằng chỉ cần bảo tồn thi thể là có thể sống lại trong miệng của cô, tất cả vẻ kiêu căng ngạo mạn, âm u lạnh lẽo mới nãy khi đối mặt Hồ Phong đều biến thành sự luống cuống không biết làm sao.

Thân thể của mèo đen quá mức rách nát, mặc dù anh có mạnh mẽ bám lên, cũng chỉ là sẽ gia tốc tốc độ rách nát của thi thể này, tay của người đàn ông đặt lên trên vai của Diệp Vi Vi: "Vi Vi"

Rốt cuộc thì, anh đã không còn cách nào trả cho cô một Tiểu Hắc nữa.

Sau khi xe Audi lao ra đoạn ngắn thì không hiểu sao bỗng dừng lại, có người lá gan lớn, tính tình cũng táo bạo, bạo lực phá hủy cửa sổ xe Audi đó, cửa xe mở ra, ngoài dự đoán của mọi người, trong xe không có người, chỉ có, một đống.

"Oẹ!" Tất cả những người nhìn thấy hình ảnh kia đều không nhịn được mà nôn mửa, vì trong xe tràn đầy mùi máu tanh, vì vô số thịt nát đỏ tươi trên ghế trước của xe kia, cùng với chỗ vải dệt rách nát, sự thảm thiết của hình ảnh ấy, hầu như vượt qua sức tưởng tượng của con người. Truyện đăng tại Việt Nam Overnight.

Editor: Nguyệt Trường Ly


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui