Sáng sớm nay, đã có một người nào đó không cho cô ở nhà lôi cô đến công ty làm cô cực kỳ mệt mỏi, giận kinh khủng nhưng lời nói ngọt ngào nào đó:” Anh nhớ em lắm!
Không có em một ngày là anh sẽ chết thật đấy!” Làm cho cô mềm lòng.
Phải sử dụng đúng câu là cô cao một thước thì anh cao một trượng.
Lúc nào cũng vậy
———— Tập đoàn Lâm gia ————–
Trong căn phòng làm việc của chủ tịch thì có một cô gái đang nằm ở trêи ghế sofa than ngắn thở dài
– Em chán lắm! Em ra ngoài nhé!- Cô nói rồi liền nhanh chân chạy định.
Chỉ mới vừa chạy tới cửa liền nghe giọng nói đầy vẻ ra lệnh:
– Đứng lại!- Anh ngước mặt lên nói với cô, tay anh buông lỏng cây bút trong tay
Cô liền bị kéo vào lòng của anh:
– Em thực sự rất chán sao?- Anh cưng chiều để cô ngồi lên đùi, đầu tựa vào vai anh, hỏi
– Thật! Làm một người rảnh rỗi thật chán!- Đúng cô không có số hưởng, ít nhất cũng phải cho cô đi chơi cứ để cô ở nhà hoài vậy.
Một người làm DJ giỏi như cô lại phải ở trong nhà thì thật phí
– Em muốn gì?- Anh hiểu rõ cô nhất, biết cô lúc nào cũng sẽ như vậy.
Anh cũng muốn cho cô ra ngoài nhưng nghĩ tới việc cô bị người khác nhìn thì lòng anh lại chẳng nhẹ nhàng chút nào
– Em muốn đi làm công việc mình thích!- Cô vui vẻ trả lời anh.
Cô không muốn bị lục nghề.
– Không được!- Anh biết cô thích nghề DJ này lắm nhưng không được.
Cứ mỗi lần anh hờ hững một xíu thì cô liền bị người khác tỏ tình.
– Cái gì không được chứ! Em dù gì cũng là một DJ giỏi vậy mà phải ở nhà nhìn ngươi khác xem! Nếu biết vậy lúc trước em sẽ
không lấy anh để khoẻ thân.- Cô bực tức nói
– Em dám!- Anh buồn cười với cái vẻ con nít của cô.
Vừa yêu lại vừa giận
Chưa ai dám nói cãi lời anh hay chọc giận anh nhưng cô gái nhỏ này lại dám còn không có phép tắc làm anh tức điên đi được.
Nhưng phải làm sao bây giờ ai biểu anh lại đem trái tim mình cho Nhật Hạ chứ.
Khó khăn lắm anh mới có được cả thân thể lẫn trái tim cô.
Anh sẽ giấu thật kĩ chuyện kia
– Em dám đấy! Cùng lắm thì em tháo chiếc nhẫn này ra làm một đơn ly hôn rồi nộp lên toà là xong, em được tự do như trước kia!- Cô trêu ghẹo anh
– Giỏi! Hôm nay gan em hình như lớn hơn trời rồi đấy!- Anh sắp sửa bị chọc điên lên rồi
– Tóm lại em muốn đi làm!- Cô đánh nhẹ vào ngực anh nói
– Được, em sẽ được đi làm!- Anh suy tính rồi mới mở lời
– Thật sao? Yêu ông xã nhất!- Cô vui vẻ nói.
– Làm thư ký cho anh!- Một câu phán ra liền sắc mặt cô thay đổi nhanh chóng
– Nhưng … Tử Vương thì sao.
Với lại em không giỏi ghi nhớ lịch trình của anh tốt nhất anh cho em đi làm DJ lại!- Cô cố tình nhấn mạnh từng câu nói
– Không giỏi rồi từ từ giỏi!- Anh nhanh chóng hiểu ý của cô nhưng thì đã sao anh phải ép con mèo hoang này nghe lời
– Nhưng ….
Bỏ qua đi!- Cô không cố tình dối anh.
Thực chất trí nhớ của cô rất tốt chỉ cần nhìn qua một lần cô sẽ lặp tức nhớ ngay.
Cô có thể nhớ rõ chuyện của mấy năm trước từng chi tiết.
————- Cốc …….
cốc …….
cốc ————-
Tiếng gõ của cắt ngang cuộc đối thoại của cô và anh, người bên ngoài phòng là Tử Vương
Cô vùng vậy muốn xuống nhưng anh lại càng siết chặt vòng eo của cô còn ngang ngược bảo:
– Ngồi yên! – Sau đó nói: Vào đi
Tử Vương mở cửa bước vào, đúng là chủ nào tớ nấy.
Gương mặt đều lạnh như nhau nhưng có vẻ mặt của Tử Vương lạnh hơn anh hoặc do là cô chưa bao giờ thấy gương mặt lạnh của anh
– Cậu hai, cuộc họp đã tới giờ rồi ạ!- Tử Vương cúi người nói
– Uh, cậu ra ngoài đi!- Anh nhìn Tử Vương nói
Tử Vương đi ra ngoài thì anh liền lệnh cho cô rằng:
– Mèo con, anh biết trí nhớ của em không tồi chút nào đâu phải không nữ hoàng kí ức! Đây là bản báo cáo của em đưa cho anh, sáng nay anh vô tình cho nó vào máy cắt giấy nó đã thành ra như vậy! Em ngồi ở trong phòng gáp lại cho anh nhé! – Hoàng Thiên biết sức của cô tới đâu
– Anh ….
anh … – Cô cũng khá bất ngờ trước câu ” nữ hoàng kia ức ” vì trước kia khi học ở trường thì mọi người thường gọi cô như vậy.
Anh mỉm cười rồi ra ngoài để lại con mèo hoang đang bực bội gáp lại giấy!
Đối với cô việc này rất đơn giản với bộ não diệu kỳ này.
Chỉ trong nữa tiếng thì cô đã gáp xong và tờ giấy lại được lành lặng
Tiếng chuông điện thoại cô vang lên là một dòng số rất lạ!
Cô bắt mày lên tiếng nói bên đầu dây kia vang lên kêu tên cô:
– Nhật Hạ, là anh đây! Anh đã tìm ra một số chi tiết trong vụ án 7 năm trước rồi! Chỉ có điều là anh cần dùng tới bộ não của nữ hoàng ký ức đây! – Một chàng trai vừa nói giỡn vừa nói thật
Chính vì cô có bộ não này nên có nhiều chuyện cô muốn quên đi nhưng không bao giờ quên được.
Vì vậy, cô luôn trốn tránh, không thừa nhận mình có trí nhớ siêu này
– Uh, em biết rồi!- Cô chue nhẹ nhàng gật đầu một tiếng rồi cúp máy.
Trong suốt 7 năm qua cô chưa ngừng điều tra lại chuyện xưa.
Nó vẫn còn nhiều khúc mắt vẫn chưa gỡ được.
Cô không nói với anh vì sợ anh lo lắng cho mình.
Coi đứng lên đi tới bên cửa sổ nhìn thẫn thờ vào một đô thị lớn này.
Từng căn nhà nhấp nhô xuất hiện trong đô thị này nhưng đằng sau huy hoàng này lại có rất nhiều người vẫn còn khổ sở!.