Anh đi vào đã thấy có người khác trong phòng thì có hơi khó chịu nhưng biểu cảm này nó lại không hiện rõ trêи khuôn mặt điển trai của anh.
Bước tới ôm lấy cô, anh không thèm quan tâm đến những người có mặt tại căn phòng này mà thản nhiên trao cho cô một nụ hôn ở môi rồi hỏi:
– Đây là?- Chất giọng có phần hơi khó chịu nhưng anh vẫn cố tỏ vẻ bình thường.
Anh không thích ai vào căn phòng bệnh này, anh muốn căn phòng này chỉ có mùi hương của cô và anh hoà quyện lại cùng nhau.
Trừ những trường hợp bất đắc dĩ ra thì anh không chấp nhận những lý do khác.
– Đây là Từ Mỹ!- Cô hiểu rõ là anh muốn hỏi cái gì nên nhanh chóng trả lời với chất giọng vô cùng lạnh.
Cái thứ nhất cô không muốn làm anh mất mặt vì dù gì thì anh cũng là tài phiệt của thế giới.
Nên chỉ nói một câu ngắn gọn để tránh nói nhiều thì Từ Mỹ sẽ biết mọi chuyện không hay.
– Anh là Lâm Hoàng Thiên … chào anh, tôi là Từ Mỹ bạn thân của Nhật Hạ!- Giọng của Từ Mỹ ấp úng lộ rõ.
Hình như người bạn này của cô rất thích anh.
– Chào cô!- Anh chỉ nói một câu đơn giản coi như là phép lịch sự xong rồi thì quay lại nhìn cô nói:
– Đi thôi, chúng ta nhanh chóng về thôi.
Mặt trời đã xuống rồi.- Anh vẫn còn khá là giận cô về vụ việc ngày hôm qua nên giọng có phần hơi tức giận.
Cô không trả lời chỉ nhìn Từ Mỹ một cái rồi bỏ đi.
Ánh mắt của cô nhìn Từ Mỹ là sự cầu xin.
Đợi mọi người đi hết thì Từ Mỹ nhanh chóng lật gối lên tìm lại tấm hình ấy mang về nhà.
Từ Mỹ lái xe ngay về nhà.
————- Nhà của Từ Mỹ ———
Có thể nói căn nhà của Từ Mỹ là dạng cấp thượng lưu.
Nó rất đẹp, nó đẹp bởi vì nó có sự ấm áp và trang hoà.
Nó không có lạnh giá như toà lâu đài của cô.
– Cô chủ, sao lâu nay cô không về? Bà chủ rất nhớ cô.- Bác quản gia chạy nhanh ra cửa đón Từ Mỹ.
Người quản gia này rất thương Từ Mỹ.
– Do con bận việc nhìu ở công ty quá đấy ạ!- từ nhỏ cô đã dọn ra ngoài sinh sống vì Từ Mỹ không muốn người khác coi mình là bình hoa chỉ biết sống bám vào tiền của gia đình.
– Mà bác ơi, mẹ con có ở nhà không?- Từ Mỹ hỏi.
Cô nghe mẹ nói là ba cô đã mất khi cô vừa chào đời nên cô không thể gọi tiếng ba được nên suốt 25 năm qua cô chỉ có người mẹ nay thôi.
Nhưng đáng tiếc tình yêu thương của mẹ lại không dành cho cô mà dành cho người em trai của Từ Mỹ – Từ Khang.
– Có ạ, bà ấy đang ở trong phòng ngủ!- Bác quản gia chân thành trả lời.
– Vâng, cảm ơn bác.
Nhờ bác cất xe dùm cháu!- Từ Mỹ nói rồi bước vào trong nhà.
Bước lên tầng một đi tới cánh cửa màu đen được nằm đối diện cầu thang gõ cửa.
– Mẹ, có ở trong đó không?- Từ Mỹ đứng bên ngoài cửa nói
– Có, cô vào đi.- Người phụ nữ bên trong nói ra.
Từ Mỹ mở cửa bước vào thì thấy mẹ cô và em trai cô.
Em trai cô năm nay đã 20 tuổi rồi nhưng tính tình thì như trẻ con vậy lúc nào cũng đi theo mẹ cả.
– Chịu về rồi hả, có phải hết tiền rồi không?- Trịnh Phương Hân nhìn Từ Mỹ hỏi.
– Mẹ, con về đây không phải là để xin xỏ mẹ điều gì cả mà con có việc để hỏi mẹ.- Từ Mỹ ngồi xuống ghế sofa nói với giọng nghiêm chỉnh.
– Hôm nay, cô cũng biết nói chuyện nghiêm chỉnh sao?- Trịnh Phương Hân dường như rất ghét Từ Mỹ thì phải.
( vì một lý do gì đó sau này tác giả sẽ kể lại)
– Từ Khang em..
ra ngoài được không? Chị muốn nói chuyện riêng với mẹ! – Từ Mỹ nhìn người con trai đang đứng ở trêи bàn nói
– Để nó ở đây!- Phương Hân khó chịu khi nghe Từ Mỹ đuổi con trai bà ấy ra ngoài.
Từ Mỹ cũng không thèm nói gì nữa vì cô biết trong lòng mẹ của cô thì chủ có em trai – Tử Khang là nhất.
– Mẹ..
mẹ có biết Hoàng Khiêm Khải không ạ?- Từ Mỹ nhìn chằm chằm vào mẹ mình hỏi
Phương Hân khi nghe câu hỏi ấy thì tinh thần liền hốt hoảng làm rớt cái ly nước trêи tay xuống ” Kẻng ”
– Tôi không biết mà tại sao cô lại hỏi như vậy?- Giọng của bà ấy run run hỏi ngược lại Từ Mỹ
– Là như vậy, con có một người bạn cô ấy là con của Hoàng Khiêm Khải.
Nhưng ông ấy đã mất vào 7 năm trước lý do là bị chết cháy.
Cô gái này nằm mơ thấy ông ấy thì ông ấy bảo hãy đi tìm người tên Nhật Vy Vy.
– Từ Mỹ kể lại mọi chuyện cho bà ấy nghe.
– Ăn nói bậy bạ, thôi cô ra ngoài đi!- Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện mà Từ Mỹ kể lại thì khuôn mặt của bà ấy xanh mét.
Không còn sức sống gì nữa.