Tiểu nhân hay quân tử thì phải phụ thuộc vào kẻ địch của ta mà ứng phó! Theo em thì Alan là quân tử hay tiểu nhân để anh sử dụng đúng tính chất?- Anh cầm ly rượu vang đỏ lắc lắc nói
– Nếu như so sánh thì có lẽ Alan sẽ hơn anh mấy ngàn lần, anh ấy không bỉ ổi đê hèn như anh!- Cô tức giận trả lời câu hỏi của anh.
Anh cầm ly rượu uống hết chất dịch lỏng màu đỏ y như máu trong đó.
Rồi bước tới bên cạnh cô, áp cánh môi của mình lên môi cô.
Anh truyền chất lỏng màu đỏ ấy vào bên trong khoang miệng của cô khiến cô phải chấp nhận nuốt nó vào, anh không chỉ dần ở đây mà bắt đầu sử dụng chiếc lưỡi của mình mà xâm nhập vào bên trong môi cô.
Nụ hôn này không có sự ướt át như hồi xưa anh làm mà nó chỉ còn lại sự đắng cay, chua chát mà anh đã tạo nên cho cô
– Ưm … ưm … ưm … buông … tôi … ưm … ra-cô cố hết sức đẩy anh ra!
Sức của cô không thể nào đẩy anh ra được nhưng vì sợ chân của cô đau nên anh đành phải buông đôi môi ngọt mộng của cô ra.
– Anh không ngại làm trò bỉ ổi hơn thế đâu! Chỉ cần em dám để người khác trong lòng anh không ngại sử dụng thủ đoạn vô tình để đối phó kẻ địch của mình.
Khiến họ có nhà mà không thể về!- Anh bực mình khi nghe cô khen người đàn ông khác.
Ngày xưa, cô chưa bao giờ làm như vậy với anh nhưng có lẽ hôm nay cô đã thay đổi!
Được, cô biết anh không phải là thiên sứ thì anh sẽ làm ác quỷ phá huỷ đi cái màu trắng trong con người cô! Để cô cùng anh trở thành một màu đen nguy hiểm!
Cô không trả lời gì cả, chỉ biết ngậm ngùi tìm cách khác để trốn đi.
Cô phải đi tìm người tên Nhật Vy Vy nhưng thế gian này thì có biết bao nhiu là người tên này chứ.
Đây có phải là ông trời không cho cô lối thoát không?
————– Mật Thất ———–
Trong không gian đen tối, một người con trai đang bị đánh rất nhiều khiến lớp da rách đi.
– Cậu hai, anh ta ngất xỉu rồi!- Tử Vương đứng bên cạnh chiếc ghế đen nói
– Cho cậu ta thức dậy!- Chiếc ghế của tổng thống được chạm khắc tỉ mỉ màu đen quay lại.
Người ngồi trêи cái ghế ấy không ai khác là Lâm Hoàng Thiên.
Khi nghe cô khen anh ta thì lửa giận trong lòng càng tức trào dâng hơn.
Nhưng phải làm gì bây giờ, anh không thể ra tay tàn nhẫn với cô vì cô là người con gái anh yêu suốt đời đời kiếp kiếp này.
Chính vì vậy anh phải trút giận lên người của Alan để hạ bớt cơn giận trong lòng.
Tử Vương nghe vậy thì sai mấy tên lính đi lấy một xô nước, chắc chắn đây không phải là xô nước lã bình thường mà đó là xô nước muối hoặc axit.
Nếu tạt cái đó vào vết thương đang bị hở hoặc đang bị rách thì chắc chắn sẽ khiến cho vết thương không thể chữa trị khiến người khác phải đau điếng.
Tử Vương nhận lấy cái xô tạt thẳng vào người của Alan, làm cho vết thương của Alan càng ngày trầm trọng hơn.
– Cậu hai, anh ta tỉnh rồi!- Tử Vương quăng cái xô sang một bên.
– Bưng cậu ta ra nhà kho.- Anh đứng dậy bước ra ngoài.
Ở bên trong nhà kho rất sáng vì nó được ánh sáng của lửa bao quanh.
Những ngọn lửa được sắp xếp thành vòng tròn, ánh lửa khiến người khác phải nóng.
Tử Vương quăng Alan vào vòng vay lửa ấy, Tử Vương nhanh chóng đi lấy chiếc roi gia rồi đưa cho anh.
– Cậu quả thực đúng là cứng cỏi đúng là học trò của Alex.
– Anh biết Alan là học trò của Alex, là một trong những người giỏi võ nhất cái đất Quảng Trung này.
– Anh … sao anh … biết … tôi?- Giọng nói của Alan trở nên khó khăn hơn.
– Nếu muốn tôi không biết thì đừng đụng tới người phụ nữ của tôi!- Anh là ai chứ? Điều tra một người thì có gì khó với anh.
Alan là một người có lối sống theo chính nghĩa nên đã quyết tâm theo Alex bái sư học đạo, nhưng vụ án của Nhật Hạ 7 năm trước, Alan đã có nhúng chàm vào.
Hoàng Thiên nói tiếp:
– Tôi rõ là không muốn đụng tới cậu vì giữa hai ta là hai con đường khác nhau.
Anh là trắng tôi là đen.
Nhưng có lẽ anh thích nhúng chàm vào việc của tôi và phụ nữ của tôi!- Anh rất ghét kẻ khác xen ngang vào chuyện của mình vì nó sẽ gây trở ngại cho anh.
Alan thực chất ra là một cảnh sát chìm đã xâm nhập vào bang hội của anh điều tra nhưng chẳng may Alan không thể đoán trước là Hoàng Thiên thông minh hơn mình đi trước 2 bước khiến Alan phải ngồi tù suốt 10 năm oan ức.
” chát … chát … chát … chát … chát … ”
Đây là những tiếng roi đánh vào da thịt của Alan, vết thương cũ chưa lành lại phải thêm vết thương mới trêи người chồng chất lên.
Alan ngã xuống, ánh lửa vàng làm cho vết thương của Alan càng nhiễm trùng nặng nề hơn cộng thêm sức nóng ánh như muốn thiêu chết Alan.
Người hầu và những kẻ đi theo anh đều hoảng sợ.
Mặc dù họ biết anh là kẻ máu lạnh nhưng họ lại không thể ngờ ông chủ của mình là một ác quỷ chính gốc..