Chương 116:
Sắc mặt của Mộ Tấn Dương sâu xa khó lường, anh nhìn chằm chặp vào số điện thoại đó một lúc, rồi cất điện thoại vào.
Nhìn thấy Diệp Du Nhiên quấn chặt khăn chỉ để lộ khuôn mặt, anh chầm chậm mở miệng: “Lại là chị họ của em?”
“Chắc là vậy rồi.
” Diệp Du Nhiên nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Không biết lần này chị ta làm vậy là có mục đích gì, thân phận của anh lớn như vậy, cho dù tôi với anh có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì chị ta có lợi ích gì chứ.
”
“Có biết người gọi điện thoại cho tôi nói gì không?”
“ Nói gì?”
“ Nói em đang làm bậy với người nào đó ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, muốn tôi nhìn rõ xem em là loại người gì?” giọng điệu của Mộ Tấn Dương nhàn nhạt: “Người chị họ này của em, toàn là nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó em.
”
Diệp Yến Nhi không hề biết Mộ Tấn Dương là tổng giám đốc của tập đoàn L.
K, cô ta tưởng là do tổng giám đốc của tập đoàn L.
K nhìn trúng Diệp Du Nhiên nên mới chỉ định cô đến.
Thế là, cô ta hạ dược cô, muốn cô xảy ra chuyện gì đó với tổng giám đốc của tập đoàn L.
K khi đang bàn hợp đồng, sau đó gọi Mộ Tấn Dương qua đây xem.
Tất nhiên không người đàn ông nào có thể chịu nỗi cảnh vợ mình lăng loàn với một người đàn ông khác, vả lại tổng giám đốc L.
K còn có thể là đang ‘nhìn trúng’ cô, chắc chắn anh ta cũng không muốn ‘nhặt lại giày rách’ đâu.
Đây đại khái là mục đích của Diệp Yến Nhi.
Chỉ đáng tiếc, cô ta trăm tính vạn tính, cũng bỏ sót một điều, tổng giám đốc của tập đoàn L.
K, chính là Mộ Tấn Dương.
“Sếp ơi”
Giọng nói của Nam Sơn vang lên ngoài cửa
Mộ Tấn Dương bước ra ngoài xem, đến lúc quay lại thì trong tay có cầm thêm một bịch đồ.
“Thay đồ trước đi đã”.
Anh vừa nói dứt câu đã quay lưng đi, trước khi ra ngoài còn giúp cô đóng cửa lại.
Diệp Du Nhiên ngẩn người nhìn cánh cửa một lúc mới mở bịch đồ ra
Trang phục ở trong này, đầy đủ từ đồ trong đến ngoài.
Ánh mắt Diệp Du Nhiên lộ ra chút lúng túng, không phải anh ta nhờ Nam Sơn mua đấy chứ
Với tác phong lúc bình thường của Mộ Tấn Dương thì khó mà có chuyện này được
Đồ mặc lên người mới thấy rất vừa vặn
Lúc cô đẩy cửa bước ra thì thấy Mộ Tấn Dương đang hút điếu thuốc trong lúc đợi chờ, vừa nhìn thấy cô là anh dập ngay.
Anh quan sát cô hết một lượt rồi mới tổng kết lại bằng bốn chữ: “Hợp với em lắm”
“Cảm ơn anh”
Sự im lặng làm kéo dài khoảng cách giữa hai người
Diệp Du Nhiên nhắc lại vấn đề cũ: “Anh rảnh không? Hôm nay mình đi làm thủ tục ly hôn nhé”
Làm thủ tục cưới sớm một chút thì cô có thể cắt đứt quan hệ với Mộ Tấn Dương rồi, cần gì phải quan tâm đến ước muốn của anh ta kia chứ, dù là mục đích gì đi chăng nữa cũng nào có liên quan đến cô
“Không rảnh” Vẻ mặt vốn rất đỗi bình tĩnh của anh chợt lạnh xuống, vài phút sau mới cất tiếng hỏi cô: “Muốn đối phó với chị họ của em thế nào”
“Không mượn anh quan tâm” Diệp Du Nhiên vươn tay sờ mái tóc dài phía sau đầu của mình, cảm giác hơi bết bát làm cô thấy khó chịu.
Thấy Mộ Tấn Dương không nói gì, cô lại hỏi tiếp: “Thế khi nào anh rảnh”
“Tuần sau bận bịu lắm” Giọng nói của anh hơi kỳ lạ, giống như đang tức giận về chuyện gì vậy: “Tôi phải đi công tác nước ngoài, ít nhất phải đi một tuần”
Nghe nói phải đi đến tận một tuần thế làDiệp Du Nhiên nhíu mày lại: “Có thể làm thủ tục trước khi đi được không?”