Chương 129:
Cuối cùng, Diệp Du Nhiên vẫn theo Mộ Tấn Dương vào biệt thự.
Biệt thự vừa rộng rãi vừa trống trải.
“Anh không cần người làm sao?” Diệp Du Nhiên từ lâu đã muốn hỏi vấn đề này.
Nhà họ Diệp chỉ có vài người mà cũng thuê hơn mười người làm.
Còn Mộ Tấn Dương, sắm một căn hộ cho dù không ở thì cũng nên có một người quản gia hay gì đó chứ.
“Người làm có thể giúp được gì cho tôi?”
Mộ Tấn Dương nói rồi cởi áo khoác ra, lấy từ trong tủ lạnh ít thịt tươi và rau xanh: “Quần áo có cửa hàng giặt khô riêng biệt tới lấy về giặt, bình thường đều bận không có thời gian ở nhà mấy.
”
Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên bị anh nhìn đến mất tự nhiên, để xoa dịu cảm giác mất tự nhiên này cô bèn vén tóc ra sau tai, không nói gì.
“Biệt thự không thiếu người làm, chỉ thiếu một nữ chủ nhân.
”
Mộ Tấn Dương thản nhiên nói xong, xoay người bỏ thịt vào đĩa, bắt đầu rửa rau.
Chỉ còn một mình Diệp Du Nhiên đứng đó, có hơi thừa thãi.
Cô nhớ đến buổi tối hôm thứ năm, hai người ngồi trước quán ăn giản dị bên đường, anh từ tốn giải thích với cô chuyện chỉ định cô đi đàm phán hợp đồng.
Quả thật Mộ Tấn Dương là một người đàn ông rất giỏi đánh vào mặt tư tưởng.
Từ khi bắt đầu tiếp cận cô, anh vì cô mà đuổi phóng viên, đồng ý kết hôn với cô, mỗi ngày đều làm bữa sáng cho cô…
Mỗi một chuyện đều là chuyện cô cực kỳ cần.
Nếu như không phải cuối cùng cô phát hiện ra anh là ông chủ phía sau Ngọc Hoàng Cung thì e rằng đến giờ vẫn sẽ bị anh giấu, hoàn toàn không biết gì về thân phận của anh.
Mặc dù Mộ Tấn Dương tay đang thái rau nhưng tai lại đang nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Diệp Du Nhiên là người phụ nữ thông minh, ý của anh, cô sẽ hiểu.
…
Đến tận khi Mộ Tấn Dương nấu ăn xong, Diệp Du Nhiên vẫn không nói gì.
Anh xới hai bát cơm rồi đặt trước mặt Diệp Du Nhiên một bát.
Vừa ngồi xuống liền nghe thấy Diệp Du Nhiên nói: “Tôi đã ăn rồi.
”
“Em ăn chưa no.
”
“Dạ dày tôi đã dài đến tận người anh rồi à? Tôi ăn chưa no mà anh cũng biết?”
Mộ Tấn Dương gắp thức ăn vào bát cô: “Ngồi ăn cơm chung một bàn với người nhà họ Diệp, em không có khẩu vị để ăn.
”
Lời Diệp Du Nhiên đã đến bên miệng lập tức bị nuốt trở về.
Trong lòng bị câu nói này của Mộ Tấn Dương gõ mạnh sau đó chậm rãi sụp đổ.
Dường như dự liệu được nếu anh nói câu này thì Diệp Du Nhiên sẽ không phản bác, anh lại múc một bát canh, động tác thong thả đẩy đến trước mặt cô: “Ăn đi.
”
Diệp Du Nhiên cúi xuống bắt đầu ăn cơm, không nói gì nữa.
Mộ Tấn Dương nâng mắt lên nhìn cô, ý cưới dưới đáy mắt bắt đầu lan rộng.
Ăn xong bữa xơm, tâm trạng Diệp Du Nhiên đã bình tĩnh lại một chút.
Hai tay đẩy bát ra, nhìn anh nói: “Ăn cơm xong rồi, bây giờ tôi muốn về nhà, tổng giám đốc Mộ.
”
Cô gọi anh ‘tổng giám đốc Mộ’ là muốn nói với anh, bây giờ bọn họ là quan hệ cùng hợp tác, còn ý kiến khác tạm thời cô vẫn chưa có.
Mộ Tấn Dương liếc mắt nhìn cô, thu dọn phòng bếp rồi đặt chén đĩa vào máy rửa bát.