Chương 154:
Nếu như thật sự là giám đốc bộ phận thì cô ngược lại cảm thấy chuyện này là thật.
Một hai tuần gần đây cô đều thức đêm làm việc vì hạng mục hợp tác với Lk này.
Một chút cũng không muốn hạng mục này xảy ra chuyện.
An Hạ ngồi thẳng dậy từ sofa: “Vậy tớ cũng đi.”
Trong lòng Diệp Du Nhiên cũng có chút hoài nghi, đánh giá trợ lý thì phát hiện ánh mắt của anh ta rất thản nhiên.
Bị Diệp Yến Nhi hại mấy lần thì cô ấy cũng đã nhớ kỹ.
An Hạ đứng ở bên cạnh cô kéo tay áo của cô: “Qua đó nhìn thử xem.”
“Vậy cô Diệp chúng ta bây giờ liền qua đó.” Trợ lý nói xong thì đi trước dẫn đường.
Đến trước của phòng bao 7027, trợ lý đẩy cửa phòng bao.
Diệp Du Nhiên cùng nhìn vào bên trong thì cũng nhìn thấy bóng dáng của giám đốc bộ phận.
Bà ấy đang ngồi đối diện cửa, ngoài ra còn có hai người đang ngồi quay lưng lại cửa.
Vì vậy giám đốc bộ môn vừa ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Du Nhiên, vẫy tay với cô.
Trong lòng Diệp Du Nhiên thả lỏng, hóa ra thật sự là giám đốc bộ phận.
Không có nghĩ nhiều thì cô và An Hạ bước vào, sau đó cửa phòng bao ở phía sau bị đóng “rầm” lại.
Diệp Du Nhiên và An Hạ đều bị tiếng đóng cửa dọa.
Giám đốc bộ môn ngồi ở chỗ cũ không động, vẫn cười vưới Diệp Du Nhiên.
Người ngồi đối mặt với bà ấy lúc này cũng quay đầu lại nhìn Diệp Du Nhiên.
Vốn không phải người cô bàn chuyện làm ăn bên LK, trong lòng Diệp Du Nhiên trầm xuống.
Quay người muốn mở cửa thì lại phát hiện cửa dường như bị hàn lại vậy, hoàn toàn không thể mở ra.
“Cô Diệp, qua đây ngồi.
Đứng ở trước cửa làm gì vậy.” Giám đốc bộ phận chầm chậm đứng dậy bước qua chỗ Diệp Du Nhiên và An Hạ.
“Tôi nhớ lại rồi, ví tiền của tôi còn để ở phòng bao.
Tôi muốn qua đó lấy đồ trước.”
Diệp Du Nhiên dựa vào cửa, dựa sát với An Hạ.
Rõ ràng còn chưa xảy ra chuyện gì nhưng không khí trong phòng lại khiến người lo lắng, cảm nhận được nguy hiểm vô hình.
An Hạ khẩn trương nói nhỏ bên tai của Diệp Du Nhiên: “Chết rồi.
Giám đốc bộ phận này muốn làm gì.
Bà ta sẽ không phải thích con gái, xong vừa khéo nhìn trúng cậu chứ!”
“Không thể nào.” Diệp Du Nhiên trừng mắt khinh thường.
Đã là lúc nào rồi mà cô ấy vẫn nhớ đến những chuyện lung tung.
“Vậy bà ta muốn làm gì.
Bình thường thấy mặt bà ta trắng như bột mỳ, lại gầy chỉ còn da bọc xương đã cảm thấy rất đáng sợ rồi.
Bây giờ thấy như vậy lại càng đáng sợ hơn.”
An Hạ vừa nói vừa dựa gần hơn vào người Diệp Du Nhiên.
Giám đốc bộ phận đã bước tới trước mặt, bà ta vươn tay kéo Diệp Du Nhiên: “Đây là vẻ mặt gì vậy, gọi cô qua để bàn chuyện làm ăn mà thôi.
Tôi lại không ăn cô.”
Tay của giám đốc vừa lạnh vừa giá, Diệp Du Nhiên cảm thấy giống như có rắn đang bò trên tay mình vậy, buồn nôn vô cùng.
Cô bỗng lôi tay về: “Tôi tự mình đi.”
Trong tất cả phòng bao trong trung tâm giải trí không có khóa.
Hiện tại cửa không mở được thì rất rõ ràng bị khóa bên ngoài.
Kéo cô và An Hạ vào trong thì chắc chắn không thể nào là đơn thuần bàn chuyện công việc được.
Giám đốc bộ môn thấy thế cũng không miễn cưỡng cô.
Khuôn mặt trắng giống như bánh mỳ âm u nhìn Diệp Du Nhiên, quay người bước về trước sofa: “Vậy thì nhanh qua đây.”