Chương 164:
“Không cần đâu, đeo đã nhiều năm rồi, cũng không bị hỏng, em quen rồi.” Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua cổ tay của mình, nở nụ cười xán lạn.
Lục Thời Sơ bật cười, vươn tay xoa xoa đầu cô.
Mộ Tấn Dương ngồi ở bên cạnh híp mắt, âm u nhìn động tác thân mật khắng khít của hai người, đi tới bên cạnh, vươn tay khoác lên bả vai của Diệp Du Nhiên, giọng nói lạnh lùng như băng đá: “Không ngờ ngài Lục là người quen cũ của vợ tôi.”
Nghe thấy chữ “vợ”, trên mặt Lục Thời Sơ lộ vẻ ngạc nhiên, giống như muốn cô xác nhận.
Diệp Du Nhiên không ngờ Mộ Tấn Dương sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Thời Sơ, cô cúi đầu.
Lục Thời Sơ cho rằng cô thừa nhận rồi.
Tuy trong lòng cực kỳ ngạc nhiên, nhưng anh ta biết bây giờ không phải lúc nói chuyện.
Cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, anh ta lại dặn dò thêm hai câu rồi rời khỏi.
Diệp Du Nhiên đưa anh ta đến cửa, nhìn anh ta đi xa, lúc đang chuẩn bị xoay người, chợt nghe thấy âm thanh của Mộ Tấn Dương từ phía sau: “Người đã không nhìn thấy nữa rồi, còn luyến tiếc sao?”
Diệp Du Nhiên vừa nghe thấy giọng điệu này của anh, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng Mộ Tấn Dương nói đúng, cô thật sự có chút không nỡ.
“Đã rất nhiều năm không nhìn thấy anh Thời Sơ rồi, thật sự rất không nỡ.” Trên mặt Diệp Du Nhiên mang theo cảm thán.
Anh Thời Sơ, kêu thân thiết như vậy, còn không nỡ nữa.
Mộ Tấn Dương hít sâu vài hơi, mới đè nén được cơn tức xuất hiện trong lòng mình xuống.
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Du Nhiên một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.
“Trần.
.
.
.
.
.”
Diệp Du Nhiên còn định gọi anh, nhưng nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của anh, cũng đành im miệng lại.
Cô quay đầu nhìn Thịt Bò bị nhốt trong lồng sắt: “Tính tình của ba mi thật khó chịu.”
Thịt Bò liếc cô một cái, vùi đầu tiếp tục ngủ.
Diệp Du Nhiên không nhịn được nhỏ giọng nói thầm một câu: “Tính tình của mi cũng thật khó chịu.
.
.
.
.
.”
.
.
.
.
.
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Diệp Du Nhiên đã buồn ngủ từ lâu, Mộ Tấn Dương đi lên lầu, có lẽ cũng ngủ rồi.
Đêm nay cô cũng phải ngủ ở đây sao?
Cô nhớ tới chuyện xảy ra lần trước khi đến biệt thự, mặt đỏ lên, nhưng lại nghĩ đến lần đó cô và Mộ Tấn Dương đã nói rõ ràng rồi, có lẽ anh sẽ không làm gì cô.
Nghĩ như vậy, cô cũng đi lên lầu.
Vừa lên lầu đã nhìn thấy Mộ Tấn Dương mặc áo choàng tắm đi ra từ trong phòng ngủ.
“Anh vẫn chưa ngủ sao?”Nhìn thấy dáng vẻ mặt không chút thay đổi của Mộ Tấn Dương, cô vẫn cảm thấy có chút xa lạ, trong lòng có chút sợ hãi.
Kết quả cô vừa dứt lời, Mộ Tấn Dương đã xoay người trực tiếp đóng cửa lại.
“.
.
.
.
.
.”
Sao cứ có cảm giác Mộ Tấn Dương đang nổi cáu vậy nhỉ?
Không biết Mộ Tấn Dương đang tức giận cái gì, Diệp Du Nhiên đành phải tự mình tìm một phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ chính.
Mở tủ quần áo ra mới phát hiện, bên trong không có gì cả, cô cũng không có quần áo, phải làm sao đây?
Lại đi gõ cửa của Mộ Tấn Dương à?
Chỉ có thể như vậy thôi.