Chương 180:
“Không sao đâu, đeo nhiều năm như vậy em cũng đã quen rồi.
Đi thôi, em mời anh đến CLB Ngọc Hoàng Cung ăn cơm.
” Diệp Du Nhiên cười nhìn anh ta.
Lục Thời Sơ nhíu mày: “Nghe nói đồ ở CLB Ngọc Hoàng Cung rất đắt?”
Anh ta vẫn chưa biết ông chủ đằng sau CLB Ngọc Hoàng Cung là Mộ Tấn Dương.
Nhưng Diệp Du Nhiên cũng không định nói, dù sao cô và Mộ Tấn Dương cũng không phải quan hệ đó.
“Cũng khó cho anh rồi, vừa mới về liền biết CLB Ngọc Hoàng Cung, quan tâm đắt hay không làm gì, cũng không cần anh bỏ tiền.
” Diệp Du Nhiên vừa cất điện thoại vào túi vừa ngẩng đầu nhìn anh ta.
Lục Thời Sơ thấy cô nói vậy cũng chỉ cười cười, không nói gì nữa cùng cô đến CLB Ngọc Hoàng Cung.
…
Mộ Tấn Dương và Bùi Chính Thành vừa mới vào CLB Ngọc Hoàng Cung liền trực tiếp vào một phòng bao riêng.
“Chơi bài đi.
” Mộ Tấn Dương châm điếu thuốc, dựa vào ghế không nói nữa.
Bùi Chính Thành cho rằng có lẽ mình đã nghe nhầm: “Chơi bài? Cậu muốn chơi?”
“Ừm.
” Mộ Tấn Dương nhàn nhạt đáp một tiếng, nhả ra một làn khói.
Cách một làn khói, khuôn mặt anh càng trở nên mơ hồ, Bùi Chính Thành cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu tính anh.
Anh gọi điện kêu người tới, một nhóm người vừa ăn cơm vừa chơi bài, còn gọi thêm vài cô gái.
Vốn dĩ anh định hỏi xem Mộ Tấn Dương có muốn hay không nhưng nghĩ lại vẫn thôi, Mộ Tấn Dương trước nay luôn giữ mình trong sạch, trước đó cũng chỉ bận rộn chuyện công ty, với bất kỳ cô gái nào cũng đều kính trọng nhưng không gần gũi.
Anh ta đang định bảo mấy cô gái dư thừa này ra ngoài lại nghe thấy Mộ Tấn Dương mở miệng, chỉ vào cô gái đó: “Cô, lại đây.
”
Bùi Chính Thành vừa nhấp ngụm rượu vào miệng suýt chút nữa thì phun ra.
Phụ nữ đều là do Bùi Chính Thành gọi tới, nghe thấy Mộ Tấn Dương gọi, vẻ mặt cô ta mang theo sự do dự nhìn Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành đặt ly rượu trong tay xuống, nhíu mày: “Bảo cô qua đó thì cô qua đi, ngây ra đó làm gì! Nếu không thì đổi người khác!”
Người phụ nữ nghe lời anh ta xong thì nhanh chóng qua đó.
Thân hình Mộ Tấn Dương thon dài, khí chất lại phi phàm, ở trong đám người có vẻ vô cùng chói mắt, chỉ là trên mặt anh lại quá mức lãnh đạm.
Người phụ nữ đi tới nhưng bị khí thế trên người anh làm cho sợ hãi, không dám ngồi thẳng lên đùi anh, ngồi xuống bên cạnh rồi ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: “Ngài muốn uống gì?”
Người phụ nữ tiếp rượu như cô ta, nếu như có thể câu dẫn được một người đàn ông có tiền, bấu víu vào một cành cây to cũng là một bản lĩnh.
Mà người đàn ông này diện mạo lại anh tuấn, như vậy càng tốt.
Người phụ nữ này nghĩ mọi cách để lấy lòng Mộ Tấn Dương, không chịu được khuôn mặt từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng đó của anh, không nói lời nào cũng không để ý đến cô ta, chỉ để cô ta ngồi bên cạnh.
Mộ Tấn Dương đè nén nỗi xúc động muốn đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, hút xong một điếu thuốc, nỗi xúc động ấy ngược lại còn mỗi lúc một mãnh liệt.
Trước đây anh chỉ muốn nhanh chóng có được thành công, toàn bộ thời gian đều dành hết cho công việc, cuộc sống cũng bị đủ loại văn kiện số liệu lấp đầy.
Bên cạnh đều là người phương Tây, đối với ngũ quan sắc sảo, tinh tế của những người phụ nữ đó, anh không có hứng thú càng không có tình thú.
Có lẽ là ký ức về mẹ quá sâu đậm nên cho dù ở nước ngoài nhiều năm như vậy, anh càng thích vẻ đẹp ôn nhu của người phụ nữ phương Đông.