Chương 194:
Mộ Tấn Dương liếc mắt nhìn anh ta một cái, vẻ mặt kiêu ngạo: “Vốn chính là người của tôi.”
“Vâng, ông chủ nói đúng.” Cũng không biết khoảng thời gian trước, là ai đứng ngóng trông từ xa, ngay cả nuôi một con chó cũng phải tìm một con có tính cách giống với cô Diệp.
Đương nhiên, lời này, Nam Sơn cũng chỉ dám suy nghĩ ở đáy lòng một chút.
Mộ Tấn Dương không nói chuyện nữa, nhưng nhìn ra được tâm trạng không tệ.
Nam Sơn thăm dò mở miệng: “Ông chủ, tôi muốn nghỉ phép một tuần.”
“Ừm.” Mộ Tấn Dương gật gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên tài liệu trong tay, đầu cũng không nâng một chút.
Nam Sơn không dám tin trừng lớn mắt, lúc trước anh ta xin phép Mộ Tấn Dương rất lâu, Mộ Tấn Dương cầm tiền đập vào mặt anh ta, cũng không cho anh ta được nghỉ phép như ý, bây giờ lại hào phóng như vậy luôn?
Cô Diệp này thật sự đúng là thần mà.
Nam Sơn đã âm thầm quyết định, nhất định phải ôm cho chắc cái đùi lớn của Diệp Du Nhiên.
Mộ Tấn Dương thấy anh ta vẫn chưa đi, đặt tài liệu trong tay xuống, nâng mắt nhìn anh ta: “Còn không đi?”
“Lập tức đi ngay đây.” Nam Sơn nói xong, xoay người lập tức đi ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, Mộ Tấn Dương để chìa khóa biệt thự vào trong lòng bàn tay, cười cười, cũng đứng dậy đi ra ngoài.
.
.
.
.
.
Nam Sơn vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Mộ Tấn Dương, gần như là nhảy xuống lầu.
Diệp Du Nhiên vừa mới cúp điện thoại đã nhìn thấy dáng vẻ này của Nam Sơn, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Nam Sơn đi đến trước mặt cô, bắt lấy tay cô: “Cô Diệp, cô thật sự là phúc tinh của tôi, không, là phúc thần mới đúng, tôi đã ba năm không được nghỉ phép rồi, cô có biết không?”
“Ba năm?” Diệp Du Nhiên sợ hãi quên cả rút tay về: “Ông chủ như vậy, anh còn cần anh ta làm gì?”
“Tôi thấy cậu hoàn toàn không muốn nghỉ phép.”
Giọng nói của Mộ Tấn Dương đột nhiên truyền đến từ trên cầu thang, trong giọng nói mang theo lạnh lẽo, ánh mắt như đao bắn thẳng về phía hai tay đang dính vào nhau của Nam Sơn và Diệp Du Nhiên.
Lúc này Nam Sơn mới phục hồi lại tinh thần, lùi vài bước, vẻ mặt lấy lòng nhìn Mộ Tấn Dương: “Muốn nghỉ phép chứ, đặc biệt muốn nghỉ phép, tôi đi trước, hai người trò chuyện đi.”
Vừa nói xong đã nhanh chóng rời khỏi.
Nam Sơn đi ra ngoài, Mộ Tấn Dương mới dọc theo cầu thang đi xuống
Diệp Du Nhiên hỏi anh: “Ba năm rồi anh không cho Nam Sơn nghỉ phép?”
“Cậu ta không cần nghỉ phép.”
“Đây là anh đang ngược đãi nhân viên.”
Mộ Tấn Dương tối sầm mặt, nhưng vẫn không tức giận, lên tiếng giải thích: “Cậu ta là cô nhi, nghỉ phép cũng không có việc gì làm.”
Nam Sơn là cô nhi?
Diệp Du Nhiên ngẩn người: “Không phải lần trước nói em gái cậu ta.
.
.
.
.
.”
Ánh mắt Mộ Tấn Dương khẽ lóe lên, nhưng chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường: “Đó không phải em ruột.”
Chuyện đã lâu vậy rồi, cô vẫn còn nhớ rõ.
Không đợi Diệp Du Nhiên nói thêm gì nữa, Mộ Tấn Dương mở miệng: “Đưa tay ra.”