Chương 211:
“Ừ” Cho dù Lục Thời Sơ không nói thì Mộ Tấn Dương cũng biết, bao năm trà trộn trên thương trường, còn thủ đoạn nào mà anh chưa gặp.
Lục Thời Sơ nhìn Mộ Tấn Dương chằm chằm, anh đứng đó bất động, mặt không biểu cảm, chỉ là một tiếng trả lời nhẹ nhàng như thế, nhưng lại không khó để nghe ra sự nghiêm túc của anh.
Có thể thấy rằng anh vẫn có chút chân thành đối với Diệp Du Nhiên.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Thời Sơ không hiểu sao cảm thấy mất mát, anh không nói gì nữa, quay người lên xe.
Mộ Tấn Dương nhìn chiếc xe của Lục Thời Sơ biến mất trong tầm nhìn, nét mặt anh dịu xuống, sau một lúc suy ngẫm, anh mới quay vào.
Mới đi đến cửa phòng khách, anh liền nghe thấy tiếng kêu của Thịt Bò.
“Diệp Du Nhiên!”
Nét mặt của Mộ Tấn Dương căng thẳng, gọi tên của Diệp Du Nhiên rồi đi về phía phòng của con chó.
Diệp Du Nhiên lạnh lùng nhìn Thịt Bò bị cô đá lên tường rồi rơi xuống, cô đang chuẩn bị bước về phía trước đá thêm phát nữa thì Mộ Tấn Dương bước vào.
Anh nhìn Thịt Bò đang nằm sấp trên mặt đất không dám di chuyển và quay lại nhìn Diệp Du Nhiên: “Lại đây, chúng ta ra ngoài.
”
“Há.
” Diệp Du Nhiên lạnh lùng liếc nhìn anh và đi về phía anh.
Tuy nhiên, cô đột nhiên rẽ giữa đường, đi thẳng đến chỗ Thịt Bò và đá nó thật mạnh.
Mộ Tấn Dương cũng không ngờ rằng cô sẽ lại quay lại đá nó, nhưng khi anh nghĩ về những gì Lục Thời Sơ nói trước khi anh ta rời đi, trong lòng đã hiểu, anh không trách cứ.
Anh đưa cô lên tầng và để cô nghỉ ngơi.
“Ngủ đi.
” Mộ Tấn Dương đặt cô lên giường, anh ngồi bên cạnh nhìn cô, muốn để cho cô ngủ.
“Không muốn ngủ.
” Diệp Du Nhiên trở mình ngồi dậy và nhìn Mộ Tấn Dương chằm chằm.
“Ngoan nào.
” Mộ Tấn Dương biết rằng lúc này cô đã khá hơn chút vì cô vừa được tiêm thuốc an thần, đợi sau khi thuốc hết tác dụng, cô sẽ không được thoải mái, dễ chịu như này, chi bằng ngủ một chút sẽ thoải mái hơn.
Mộ Tấn Dương nói xong thì đưa tay muốn chỉnh lại góc chăn để cô nằm lại.
Kết quả tay vừa mới đưa tới trước mặt đã bị Diệp Du Nhiên đánh đến ‘bụp’ một cái.
Sắc mặt Mộ Tấn Dương nhất thời thay đổi, anh lạnh lùng nhìn cô, nói lại một lần nữa: “Đi ngủ.
”
“Tôi nói rồi, không muốn ngủ.
” Diệp Du Nhiên cũng không biết bây giờ mình làm sao, có chút táo bạo khó hiểu.
Chống đối anh?
Sắc mặt Mộ Tấn Dương hơi lạnh xuống, sau đó vô cùng bất ngờ đưa tay về phía cổ Diệp Du Nhiên làm động tác dao chém cổ, Diệp Du Nhiên khi nãy vẫn luôn hô to gọi nhỏ với anh giờ đã nhắm chặt mắt lại, mắt thấy sắp lệch sang một bên.
Mộ Tấn Dương kịp thời đưa tay giữ cô lại, xốc chăn lên đổi tư thế cho cô để cô ngủ ngon.
Vừa đắp chăn cho cô tử tế xong, điện thoại cô trên đầu giường liền vang lên.
Mộ Tấn Dương đưa tay lấy rồi liếc mắt nhìn, là An Hạ gọi tới.
Anh nhấn nút nghe.
“Du Nhiên, sao hôm nay cậu vẫn chưa đi làm thế, có phải cậu và boss Mộ tối qua quá…”
An Hạ hưng phấn nói được một nữa liền bị một giọng nói lạnh như băng ngắt lời: “Cô An, phiền cô giúp Diệp Du Nhiên xin nghỉ, hôm nay cô ấy không đi làm.
”
An Hạ nghi hoặc ‘a’ một tiếng sau đó nghe ra là giọng Mộ Tấn Dương, thét lên một tiếng liền cúp máy.
Sao lại là boss Mộ chứ, vừa nãy cô đã nói gì?