Chương 240:
Cô vẫn còn giận Mộ Tấn Dương chưa hết đâu, trong lòng nén giận là muốn để cô bình tâm làm cơm với anh, giả vờ yêu thương lẫn nhau, cô còn giả vờ không được.
Nhưng mà vì không muốn Cố Hàm Yên cảm thấy cô và Mộ Tấn Dương thật sự cãi nhau nên cô muốn đợi trong phòng bếp không ra ngoài.
Sau khi Diệp Du Nhiên đi vào bếp, bèn đóng cửa bếp thật chặt, ngăn cách giọng nói và ánh mắt bên ngoài.
Sau đó đến ngồi xuống cái ghế sau lưng Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn cô nói: “Còn không đến đây giúp?”
Diệp Du Nhiên lấy điện thoại ra chơi game, không thèm quan tâm nói: “Anh bảo Cố Hàm Yên giúp anh đi, em sẽ không nấu cơm, anh biết mà.
”
“Thật sự để anh đi gọi cô ấy?” Mộ Tấn Dương vừa nói chuyện, vừa bỏ đồ trong tay ra, đi rửa tay.
Anh vặn một ít nước rửa tay, tinh tế tỉ mỉ.
Diệp Du Nhiên dồn hết sự chú ý vào điện thoại, cũng không để ý đến anh đã rửa tay xong đi đến phía cô, mở miệng, học giọng điệu trước kia của anh nói: “À, anh có thể thử xem.
”
Một giây sau, cô cảm giác trước mặt mình có một cái bóng, lúc ngẩng đầu nhìn thì không biết Mộ Tấn Dương đã đến từ lúc nào.
“Anh làm gì vậy?” Diệp Du Nhiên cầm điện thoại di động nhìn anh: “Đi làm cơm mau đi, đói chết.
”
Mộ Tấn Dương cúi người, đặt tầm mắt ngang tầm với cô, hai tay đê xuống, áp sát lại viền ghế cô đang ngồi, hòa thuận ngồi chúng.
Anh đến trước mặt Diệp Du Nhiên, chậm rãi nói, giống như tiếng nước chảy vào tai cô: “Hôm qua em mua thức ăn?”
Trực giác của Diệp Du Nhiên muốn phủ nhận, anh còn nói: “Trong tủ lạnh có thêm đồ ăn, còn có một con cá.
”
Diệp Du Nhiên giật mình, lập tức mạnh miệng: “Ha ha, đi ngang qua tiện tay mua.
”
Mộ Tấn Dương chăm chú nhìn cô, nhìn cô thật sâu: “Quỷ xạo sự.
”
“Em đã nói là đi ngang qua tiện thể mua là tiện thể mua!” Thấy vẻ mặt Mộ Tấn Dương vẻ như là biết ngay mà.
Diệp Du Nhiên tức giận phản bác.
Cả nhà tải truyện Hola về đọc nhanh nhé!
Mộ Tấn Dương cũng không muốn nghe cô dài dòng, cô gái này cứ luốn khẩu thị tâm phi, vẫn luôn nói dối, cần phải sửa.
Anh cúi về phía trước, Diệp Du Nhiên nhận ra điều gì đó, thân thể ngửa ra sau muốn giữ khoảng cách với anh.
Mộ Tấn Dương cong môi, cũng không đỡ cô, lại cúi về phía trước, Diệp Du Nhiên lại ngả ra sau.
Hai tay anh đặt ở sát thành ghế, cô ngồi trên ghế, chỉ cần cô cúi nhẹ về phía trước là có thể hôn anh.
Cô đang suy nghĩ, thẳng thắng ngã về phía sau, có lẽ té cũng không đau lắm, có đau cũng không thể nhận thua được.
Một giây sau, bàn tay của Mộ Tấn Dương đã đè lên sau lưng cô, hơi dùng sức một chút, để cả người cô lại ngồi thẳng dậy, ngẩng lên đã thấy vẻ mặt trêu chọc của Mộ Tấn Dương: “Nghĩ anh định làm gì em?”
“Không có gì…” Cô sẽ không nói cho anh là ban nãy anh định hôn cô.
Nhưng mà anh lại không, trong ánh mắt của Diệp Du Nhiên có sự mất mát khó hiểu.
Mộ Tấn Dương nhìn thấy, bất ngờ nghiêng đầu cắn môi cô, lại nhẹ nhàng mút mút, dịu dàng vào bản vệ, đến khi Diệp Du Nhiên kịp phản ứng muốn đẩy anh ra, anh đã lùi về sau.
Anh ngồi dậy, tự tay vuốt vuốt môi cô, ý cười trong mắt như muốn tràn ra ngoài, môi mỏng nhẹ cong, thốt ra bốn chữ: “Như em mong muốn.
”