Chương 241:
Như em mong muốn cái quỷ gì!
Diệp Du Nhiên siết chặt tay, có chút muốn đánh người.
Mộ Tấn Dương nhíu mày nhìn cô, như là dỗ con nít: “Ngoan ngoãn ngồi yên, sẽ nhanh có cơm ăn.
”
Diệp Du Nhiên siết chặt nắm đấm, lại nhanh chóng thả ra, tất nhiên là ngồi yên lặng một cách lạ kỳ, không cử động nữa.
Mộ Tấn Dương quay lưng về phía cô, khóe môi cong cong không hề hạ xuống.
…
Không biết có phải là đầu óc giỏi kinh doanh nên lúc nấu cơm cũng lên kế hoạch tỉ mỉ không mà nấu xong đúng giờ.
Không đến một giờ, Tần Tấn Dương đã làm năm món đồ ăn một món canh, hai món cay, ba món không cay, một món canh thanh đạm.
Con cá hôm qua còn lại được kho.
Diệp Du Nhiên không chỉ không giúp anh nấu cơm, mà ngay cả đồ ăn cũng lười dọn ra, trực tiếp ngồi như một quý bà trước bàn ăn.
Cố Hàm Yên ngồi xuống, bắt đầu khen Mộ Tấn Dương: “Tay nghề của Tấn Dương đúng là ngày càng tốt rồi.
”
“Tạm được thôi!.
” Diệp Du Nhiên vừa nói chuyện, vừa cầm chén đẩy về phía bên cạnh, liếc mắt nhìn Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương bật cười múc canh cho cô, đặt trước mặt cô.
“Du Nhiên đúng là có phúc mà, trước đây chúng tôi muốn ăn một bữa cơm do Tấn Dương nấu cũng khó.
” Giọng cố Hàm Yên nửa đùa nửa thật.
Cũng không biết có phải Bùi Chính Thành và Cố Hàm Yên nói gì đó với cô hay không mà thái độ trong lời nói của cô khác hẳn so với trước đây.
Rõ ràng không cố ý ở trước mặt Diệp Du Nhiên, thể hiện rõ mối quan hệ thân mật giữa cô ta và Mộ Tấn Dương, nhưng giọng điệu này lại giống như rất ngưỡng mộ cô vậy.
Cố Hàm Yên thay đổi thái độ, Diệp Du Nhiên cũng không đối xử quá đáng như lúc trước với cô ta nữa, bởi vì như vậy thể hiện rõ cô rất ích kỷ.
“Có một người chồng biết nấu cơm, rất tuyệt đó.
” Diệp Du Nhiên cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Hàm Yên, trong giọng nói mang theo một chút thăm dò.
Cô mới không tin thái độ của một người lại thay đổi nhanh đến như vậy, nhất định là giả bộ.
Ánh mắt Cố Hàm Yên lóe lên, biểu cảm trên mặt không thay đổi: “Nói như vậy, sau này tôi cũng muốn tìm được một người chồng biết nấu cơm đó nha.
”
“Vậy tìm sớm một chút đi, cô Cố năm nay đã hai mươi sáu tuổi rồi, xét từ góc độ y học, hai mươi ba đến hai mươi bảy tuổi là độ tuổi tốt nhất để phụ nữ sinh em bé, khả năng hồi phục của cơ thể và vóc dáng cũng là tốt nhất đó.
”
Diệp Du Nhiên tiếp tục cười, cô không hề cố tình muốn lấy tuổi phụ nữ ra để nói, nhưng đối mặt với một người phụ nữ muốn gành giật chồng với mình, cô thật sự nhịn không được.
Chỉ trách cô còn quá trẻ thôi.
Cố Hàm Yên nắm chặt đôi đũa trong tay, trên mặt vẫn tiếp tục duy trì nụ cười: “Chỉ muốn tìm được một người tuổi tác tương đương, như vậy sẽ có tiếng nói chung hơn.
”
Khi cô ta nói lời này, ánh mắt vô ý nhìn lên người Mộ Tấn Dương.
Tròng mắt Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua chiếc bát trước mặt, không đếm xỉa tới nói: “Trước đây tôi cũng từng cho rằng như vậy, nhưng không ngờ rằng, lại gặp được Mộ Tấn Dương, kém tuổi dường như cũng không phải là vấn đề to tát gì cả.
”
Cố Hàm Yên cười cười, không nói lại.
Mộ Tấn Dương gắp rau cho Diệp Du Nhiên: “Ăn nhiều một chút, lúc trước không phải nói đói hay sao.
”
Diệp Du Nhiên híp mắt nhìn anh, nhưng rốt cuộc cũng không làm mất mặt anh trước mặt người khác.