Ánh mắt Mộ Tấn Dương nhìn tóc trên đỉnh đầu cô sau đó nhanh chóng xoay đi, giọng điệu tưởng như vô cảm nhưng không khó nghe ra được có phần tức giận: “Sao em không nghe điện thoại?”
“Điện thoại à?” Lúc này Diệp Du Nhiên mới chợt nhớ ra lúc trước khi họp ở tập đoàn Diệp Thị, cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng.
Cô vội vàng lấy ra xem, lúc này mới phát hiện trên đó thông báo có ba cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều do Mộ Tấn Dương gọi tới.
“Điện thoại di động của tôi để chế độ yên lặng, trước đó không nghe thấy…” Diệp Du Nhiên cẩn thận dò xét sắc mặt của anh, phát hiện vẻ mặt anh có hơi lạnh lùng.
Cô vốn cảm thấy mình không sai, nhưng sau khi nhìn sắc mặt của anh thì giọng nói lại vô thức nhỏ xuống.
Mộ Tấn Dương không hề nhíu mày, rõ ràng là thờ ơ.
Bùi Chính Thành vẫn bị bỏ mặc đã mở cửa xe đi xuống: “Tôi nói này, hai người còn tính đứng ở đây bao lâu nữa thế? Chúng ta cũng đã tới đây rồi thì cùng vào thăm Hàm Yên đi.
”
Diệp Du Nhiên nghe vậy liền quay đầu liếc nhìn Bùi Chính Thành, muốn nói cô đã thăm rồi.
Nhưng cô vẫn quay đầu hỏi Mộ Tấn Dương: “Anh có muốn vào thăm cô ấy không?”
Mộ Tấn Dương hơi nhíu mày.
Cho dù anh vẫn luôn tránh nghi ngờ, cố gắng giảm bớt chuyện tiếp xúc với Cố Hàm Yên nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn bè quen biết nhiều năm như vậy, về tình về lý cũng nên đi thăm.
Dù sao bọn họ cũng đã tới đây rồi.
“Đi thôi.
”
Mộ Tấn Dương vừa dứt lời thì Diệp Du Nhiên cảm giác được tay mình bị một bàn tay nắm lấy, bị anh kéo đi về phía trước.
Bùi Chính Thành hơi bất ngờ nhìn Mộ Tấn Dương, nhưng không nói gì.
…
Sau khi Cố Hàm Yên cúp điện thoại thì ngồi ở trên sofa chờ Mông qua, kết quả cô ta chờ mãi vẫn thấy Mông qua, trái lại chờ được đám người Diệp Du Nhiên.
Bùi Chính Thành ôm trong tay một bó hoa tươi đi vào trước.
Khi Cố Hàm Yên thấy anh ta bước vào, trên mặt có chút ngạc nhiên nhưng ánh mắt vẫn nhìn phía sau lưng anh ta: “Chính Thành.
”
Lúc này vừa nhìn thấy Bùi Chính Thành dẫn dẫn theo Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương đi chung thì cảm xúc trên mặt có chút thay đổi.
“Cô đã đỡ hơn chưa? Chúng tôi cố ý qua thăm cô đấy.
” Bùi Chính Thành đi tới và đặt bó hoa tươi sang một bên, ánh mắt quan sát gương mặt cô ta: “Trông sắc mặt cô hôm nay cũng không tệ lắm.
”
Mộ Tấn Dương nghe thấy Bùi Chính Thành tự ý thêm chữ “chúng” kia liền nhíu mày, sau đó lại thấy hoa quả rơi trên mặt đất.
Mặc dù Cố Hàm Yên đang nói chuyện với Bùi Chính Thành nhưng lại chú ý tới Mộ Tấn Dương.
Cô ta vừa thấy anh nhìn số hoa quả rơi trên mặt đất, trong mắt cô ta lập tức hoảng loạn.
“Cái đó… là tôi vừa rồi không cẩn thận đụng đổ giỏ quả, còn chưa kịp nhặt lên…” Cố Hàm Yên nói lời này có vẻ “giấu đầu lòi đuôi”.
Lúc này Bùi Chính Thành quay đầu, mới chú ý thấy số hoa quả lăn lóc trên mặt đất.
Diệp Du Nhiên nhấc chân đá quả táo bên cạnh sang một bên, nhìn Cố Hàm Yên nhưng không nói chuyện.
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.
“Tấn Dương, anh và Du Nhiên ngồi tạm đi, để tôi nhặt hoa quả lên.
” Cố Hàm Yên nói xong liền đứng dậy.
Diệp Du Nhiên đã ngồi hổm xuống trước cô ta: “Cô cứ để tôi làm cho, cô đang bị thương trong người mà.
”.